"Gâu gâu gâu." Ngoài cửa truyền đến tiếng sủa không quá giống chó sủa, loại tiếng này chỉ Thái Bình Vương mới có thể phát ra được. Hiển nhiên là Thái Bình Vương đã không kịp đợi, tìm tới cửa rồi. Ngoài cửa không chỉ có Thúy Thúy mà còn có Liên Hoa và một đám thị vệ, đây cũng đều là người của Hoàng đế!
Đỗ Thư Dao nghĩ thầm "hỏng rồi", nàng chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Chúc Lương Bình, thấy hắn ta nhanh chóng cất gói giấy đi, nàng vô thức vươn tay túm lấy cánh tay hắn ta, lấy bọc giấy về!
Nàng căng thẳng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Chúc Lương Bình hơi sửng sốt, Đỗ Thư Dao giả bộ sốt ruột nhìn về phía cửa, dời tầm mắt của hắn ta, nhét bọc giấy vào trong quần áo.
Suy đoán hiện tại của nàng còn rất mơ hồ, thế nhưng nàng cảm giác chắc chắn mình đã đụng đến một chuyện khó lường. Nếu hiện tại lập tức bắt người này, Đỗ Thư Dao nhanh chóng nghĩ đến hậu quả.
Lúc nàng đang suy nghĩ, Chúc Lương Bình đã mở cửa sổ, chuẩn bị nhảy xuống từ lầu hai. Đỗ Thư Dao túm lấy hắn ta không buông, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, hiển nhiên là Thúy Thúy đã sắp không ngăn được nữa rồi. Hiện tại chỉ cần nàng không buông tay, hô lên với bên ngoài, người bên ngoài nhất định có thể bắt hắn ta lại!
Thế nhưng bắt lại thì thế nào? Bắt trộm bắt tận tay, vừa rồi nàng không biết thứ bên trong là gì, nếu chỉ là hai miếng bánh ngọt hoặc là thứ gì đó bình thường, cho dù nàng nghĩ là độc, nhưng nếu bị hắn ta cắn ngược, nàng phải giải thích như thế nào?
Chúc Lương Bình đã giẫm lên bệ cửa sổ, hai tay Đỗ Thư Dao đang túm lấy eo hắn ta, cửa phòng bị đẩy ra một chút, sắc mặt Chúc Lương Bình cực kỳ kém. Hiển nhiên nếu nàng thực sự không buông tay, hắn ta sẽ không hề thương tiếc mà đạp xuống.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, đầu óc Đỗ Thư Dao chợt lóe lên, hạ giọng cấp thiết hỏi: "Ngươi đưa cho ta cái gì? Dùng để làm gì? Dùng như thế nào?"
Lần này không bắt được đầy đủ, nàng cũng có chút mơ hồ. Nếu mình không làm rõ được, nàng sẽ rất dễ bị hãm hại. Dù sao nguyên thân rốt cuộc đã làm gì nàng còn không biết, nàng phải hỏi rõ!
Nhưng bây giờ không có thời gian để nói, Chúc Lương Bình vội nói: "Muội cứ giữ lại trước, sau này ta sẽ nói cho muội biết!” Nói xong lại muốn nhảy xuống.
Đỗ Thư Dao cũng không nghe theo, vẫn túm chặt lấy hông hắn ta, như thế Chúc Lương Bình không chạy được, ít nhất cũng để lại chút ám hiệu!
"Lương Bình." Đỗ Thư Dao vẻ mặt khẩn thiết, cố ý mơ hồ không rõ nói: "Ta không trách ngươi, mọi chuyện đều không trách ngươi, nhưng ngươi cứ đi như thế, ta không cách nào tìm ngươi được."
Cửa đã bị đẩy ra một khe hở, Chúc Lương Bình ngăn cản tay Đỗ Thư Dao, lúc hắn ta nhảy xuống thì một giọng nói trầm thấp truyền lại - năm ngày sau, giờ tý ở cửa sau Vương phủ.
Thúy Thúy thực sự không ngăn được Thái Bình Vương. Lúc hắn tiến vào, Chúc Lương Bình đã nhảy xuống từ cửa sổ.
Thái Bình Vương đi vào liền chạy thẳng đến cửa sổ, Đỗ Thư Dao đang đứng đó, ánh mắt nhìn qua hết sức thản nhiên, phía đối diện đã bắt đầu biểu diễn, nàng cũng bì bõm không hiểu. Cũng không phải Đỗ Thư Dao chưa từng nghe tiết mục như thế này bao giờ, mà hiện tại đầu óc nàng đang rất rối, còn ngăn cản Thái Bình Vương đang muốn sủa xuống dưới cửa sổ.
Nàng xoay người chống lại ánh mắt kỳ lạ đang nhìn quanh phòng của Liên Hoa, không hề rối loạn phân phó: "Đi bảo tiểu nhị đổi sang phòng này, ở đây phạm vi nhìn rất tốt."
Liên Hoa nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thúy Thúy, đôi mắt tròn xoe của Thúy Thúy đảo quanh trong phòng. Nàng ta vẫn còn trẻ, không giấu được nét hoảng loạn trên mặt. Đỗ Thư Dao đang giữ lấy Thái Bình Vương, vẻ mặt rất lạnh nhạt, nhưng thực ra tim như sắp nhảy ra ngoài. Đây thậm chí còn không phải là vì nàng "lén lút hẹn hò" Chúc Lương Bình sợ bị người khác biết, điều nàng sợ là chuyện khác.
Liên Hoa rất nhanh đã tìm tiểu nhị, tất cả cứ thế trôi qua một cách mơ hồ, thế nhưng Đỗ Thư Dao càng nghĩ càng sợ hãi. Nàng vẫn luôn cho rằng mình chỉ đơn thuần xui xẻo gả cho một người điên để xung hỉ, thế nhưng hiện tại nàng lại có chút không xác định được, chưa nói đến chuyện bỏ trốn, chỉ nghĩ đến chuyện gói giấy kia, cộng với mùi hương trên y phục mà Thái Bình Vương đã từng mặc, còn có bệnh điên của hắn...
Chẳng lẽ, hắn vẫn luôn bị người ta hãm hại thế này sao?
Tuy nói hiện tại Thái Bình Vương đã biến thành Chuỗi Chuỗi của nàng, vậy chắc chắn hắn đã bị người khác hại chết, nếu không sao Chuỗi Chuỗi có thể xuyên qua được?
Nguyên thân đóng vai trò gì trong chuyện này? Rốt cuộc là nàng uất ức mà chết vì tình lang không chịu buông bỏ mọi chuyện mà đưa nàng bỏ trốn, hay là ác giả ác báo khi hại người, nên gặp báo ứng mà chết?
Cuộc sống ở thế giới này cũng quá gian nan, Đỗ Thư Dao chậm rãi hít vào một hơi, ôm lấy Thái Bình Vương trước ánh mắt muốn nói lại thôi của Thúy Thúy, tựa đầu lên vai hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
May mà có Chuỗi Chuỗi của nàng ở đây. Đỗ Thư Dao ôm chặt hông Thái Bình Vương, cọ cọ khuôn mắt đã có chút cứng ngắc của nàng lên vai hắn, chậm rãi thở phào một hơi.
Liên Hoa rất nhanh đã trở lại, Đỗ Thư Dao ngay cả nửa mù nửa chết cũng không hoảng hốt, hiếm khi lại ôm Thái Bình Vương không muốn rời xa như vậy. Thậm chí nàng còn nghĩ, hay là nàng cũng bỏ trốn, dẫn theo Tiểu Chuỗi Chuỗi của nàng, không quan tâm đến những thứ ngổn ngang kia nữa, tìm một vùng rừng núi hẻo lánh sống ẩn dật, một người, một chó, giống như cuộc sống trước kia?
Thế nhưng khi món ăn được bưng lên, nhìn Thái Bình Vương một mình chẳng mấy chốc ăn hết một đĩa thịt, Đỗ Thư Dao dã bỏ suy nghĩ dẫn chó chạy trốn trong đầu đi. Chuỗi Chuỗi quá ham ăn, nàng nuôi không nổi.
Đương nhiên chó đi theo chủ thì có gì ăn đó, thế nhưng Đỗ Thư Dao không nỡ. Thời gian Chuỗi Chuỗi làm chó, nàng đã xem mấy bộ phim tai họa, nàng đã nghĩ, ít nhất nàng còn có chó, chờ đến lúc cùng đường thì ăn nó.
Thế nhưng nàng chỉ đơn giản là vui đùa như thế, đùa giỡn chính mình mà thôi. Cho đến bây giờ nàng chưa từng ăn thịt chó, nói ăn chó chỉ là muốn dọa Chuỗi Chuỗi mà thôi.
Nếu như nàng mang theo Chuỗi Chuỗi bỏ chạy, đến lúc đó ăn không được ngon, Chuỗi Chuỗi đương nhiên cũng sẽ gặm bánh bột ngô giống như nàng, thế nhưng con chó này lại ăn thịt, nếu ăn không ngon sẽ đoản mệnh.
Đỗ Thư Dao hiện tại tứ cố vô thân, cứ thế mà sống nương tựa với một con chó, không nỡ để nó ăn bánh bột ngô, không thể nhìn nó lại gầy như que củi như lúc nàng mới nhặt nó về được.
Vì vậy một bữa cơm, Đỗ Thư Dao nhìn như đang xem diễn kịch náo nhiệt bên ngoài, thế nhưng nàng vẫn luôn đưa tay vuốt phẳng mái tóc xõa trên vai Thái Bình Vương, trong lòng nghĩ, nếu quả thực nguyên thân có tham gia vào chuyện hại người, vậy nàng phải làm thế nào để thoát tội?
Thái Bình Dương Chơi rất vui vẻ, ăn ngon, ăn xong rồi Đỗ Thư Dao đưa hắn đi dạo quanh khu chợ một lúc lâu mới quay về Vương Phủ.
Đêm khuya sương mù dày đặc, Đỗ Thư Dao đang ngủ trên giường đột nhiên tỉnh dậy, nàng nghĩ ra một biện pháp liều lĩnh. Cách này tuy không thông minh nhưng nếu thực sự làm được, có Chuỗi Chuỗi bảo vệ nàng, cho dù nàng không thể hoàn toàn thoát tội thì cũng có thể thoát khỏi tội chết.
Nàng đứng dậy đi vào phòng cách vách lấy một chậu nước, ngâm bộ quần áo mà Thái Bình Vương đã cởi trên sàn vào chậu, chà xát mạnh cho đến khi tay nàng đỏ bừng, rồi đặt chậu nước vào bên cạnh giường, lúc này mới gọi Thúy Thúy vào.
Đỗ Thư Dao quấn chặt Thái Bình Vương trong chăn bông, chỉ vào chậu nước trên mặt đất nói với Thúy Thúy: "Chậu nước này không được động vào, không được bưng đi, biết không?"
Thúy Thúy vẫn còn đang khẩn trương chuyện ban ngày, Liên Hoa đã tìm hỏi nàng ta nhiều lần, nàng ta thực sự rất sợ. Đỗ Thư Dao nhìn khuôn mặt hơi trắng bệch của nàng ta, nói: "Kín miệng một chút, chớ suy nghĩ lung tung, đi ra ngoài đi."
Thúy Thúy ra ngoài, đêm nay Đỗ Thư Dao ngủ không được ngon giấc lắm. Ngày hôm sau, khi ngự y đến bắt mạch theo thông lệ, sáng sớm Đỗ Thư Dao liền rót nước ở chậu đã ngâm qua đêm vào một bình nhỏ, chờ sau khi thái y bắt mạch song cho nàng và Thái Bình Vương, Đỗ Thư Dao móc ra bình nhỏ, đưa cho thái y.
Nàng nói: "Hôm Trước trong phủ có ngựa tự nhiên chết vì tiêu chảy, trong đó có một con Tiểu Mã mà Vương Gia rất thích. Ta ra lệnh cho hạ nhân điều tra hồi lâu, cỏ không có gì khác thường, chỉ có nước này có màu không đúng lắm."
Đỗ Thư Dao ra vẻ khó xử: "Ta biết chuyện này làm phiền đến thái y thì quá nực cười, nhưng nước trong Vương phủ đều đến từ một nguồn, chính là từ suối mà bệ hạ sai người khơi từ trong núi ra. Ngày thường ta và Vương gia đều dùng nước này, ngựa là chuyện nhỏ, còn đây là chuyện liên quan đến Vương gia, khẩn cầu thái y giúp ta một chút, xem đây rốt cuộc là bị ô nhiễm..."
Đỗ Thư Dao thấy thái y tiếp nhận bình nhỏ mới lại nói: "Hay là có người có ý định hạ độc."
Thái y tuổi tác không nhỏ, đôi tay già nua của thái y cầm lấy chiếc bình, nghe Đỗ Thư Dao nói xong câu cuối cùng thì chợt run lên.