“Nhóc con, ta chờ muội lâu như vậy, rốt cuộc vượt qua được một lần?”
Từ đó về sau, tinh thần học tập của Nguyên Viên khiến người ta giận sôi gan, sau này, trong những cuộc thi tài có sự góp mặt của hai người, Nguyên Viên thủy chung không có một lần vượt qua được Thẩm Hãn.
Lần gặp mặt cuối cùng của hai người là trong cuộc thi sinh vật tại xx cao trung, hắn nói “Lần này muội tính thắng ta được mấy phần?”
Nàng cả giận nói “Thẩm đại đầu, lần này nếu thua ngươi, ta sẽ dán chữ ngốc lên trán, chạy ba vòng quanh sân thể dục, còn nếu ta thắng, ngươi chạy ba vòng.”
Hắn ngẩn người, cười nói “Tiểu ngốc, lần đánh cược này cũng quá độc ác.”
Buổi tối trước khi công bố thành tích, Nguyên đồng học luôn luôn trầm ổn lần đầu tiên vì thành tích mà mất ngủ.
Nhưng thành tích của cuộc thi lần đó thủy chung không có công bố, bởi vì xuất hiện hiện tượng lộ đề mà bị cục giáo dục kêu ngừng. Vì thế thành tích cao thấp của hai người coi như là một bí ẩn.
Buổi tối hôm điền tờ khai nguyện vọng, Nguyên Viên nhận được điện thoại của Thẩm Hãn, hỏi nàng ghi danh vào trường đại học nào.
Nàng nghĩ nghĩ, nói “C đại.”
Sau khi yết bảng, Nguyên Viên có điểm số đứng thứ hai toàn tỉnh trúng tuyển vào C đại, mà Thẩm Hãn với số điểm đứng thứ nhất trúng tuyển vào K đại. Từ đó về sau hai người học ở hai người đại học khác nhau ở H thành. Nghe nói nhập học không lâu Thẩm Hãn làm trao đổi sinh đi Đức, không lâu mới trở về.
Bữa ăn vốn vui vẻ, ở Nguyên Viên không ngừng khiêu khích cùng Thẩm Hãn không ngừng phản kích, đôi oan gia Lý Thiến và Lục Duẫn ngược lại im lặng như tờ cúi đầu ăn, hoàn toàn lệch khỏi quỹ tích cứ gặp nhau là ầm ỹ.
Sau khi ăn xong Thẩm Hãn rất có phong độ đứng lên trả tiền, hoan nghênh bọn họ đến K đại chơi. Mấy người đang muốn gật đầu cảm ơn, bị ánh mắt xem thường của Nguyên Viên giết trở về. Nam sinh cười bất đắc dĩ, khi cáo biệt theo thói quen vò đầu Nguyên Viên, sau đó lên ô tô chạy biến, còn lại Nguyên đồng học với cái đầu sư tử rít gào trong gió.
Buổi chiều có tiết, Dĩ Mạch theo thói quen không đi, đang định cùng ba người chia tay đi về phòng ngủ, lại bị Nguyên Viên gọi lại “Theo giúp ta chút đi.”
“Ách? Ân.” Nguyên đại thần trốn học, xác xuất giống như tiền rơi từ trên trời xuống, Dĩ Mạch thụ sủng nhược kinh.
Hai người ngồi trong ngôi đình bát giác bên cạnh cái hồ trong trường học, Nguyên Viên hỏi “Dĩ Mạch, chúng ta đã học năm thứ ba, ngươi đã tính chuyện tương lai chưa?”
Dĩ Mạch nghĩ nghĩ, đáp “Không có, thời gian ở trong trường tiêu dao tự tại, khiến cho người ta quên mất thời gian.”
“Ta cùng Thẩm Hãn bắt đầu nhận thức từ hồi sơ trung, so tài nhiều năm như vậy, ta vẫn bại bởi hắn, lần này cũng thế. Năm đó hắn nói muốn ghi danh cùng trường đại học với ta, vậy mà hắn đi K đại, ta ở chỗ này. Tuy sau đó hắn giải thích phụ thân sửa nguyện vọng của hắn, nhưng trong lòng ta thủy chung vẫn có chỗ vướng mắc. Trước khi đi Đức hắn có gọi cho ta, nói “Trong khoảng thời gian này, ta sẽ hiểu được lòng muội, cũng hy vọng muội hiểu được lòng ta. Chờ khi ta lại xuất hiện trước mặt muội, về tương lai của chúng ta, ta hy vọng có thể nghe được đáp án từ muội.”, hôm nay hắn đến đây.”
Nguyên Viên trước giờ là người quang minh chính đại, cho dù nói đến chuyện tình cảm cũng như vậy. Dĩ Mạch nghe xong im lặng, hỏi “Vậy đáp án của ngươi thế nào?”
Nàng Thẩm mặc một hồi, cười khẽ “Ta thích hắn, ba năm nay chưa từng thay đổi.”
Dĩ Mạch vỗ tay nói “Siêu nhân phòng ngủ của chúng ta rốt cuộc gả ra ngoài…..”
Nguyên Viên cắt đứt lời của nàng “Nhưng là, khi gặp lại hắn, ta lại do dự.”
“Vì sao?”
“Ta không biết nỗi nhớ trước giờ của ta là tư tưởng hay là chân thực. Trong thời gian xa cách dài như vậy, hắn đã thay đổi. Có lẽ ta luôn nhìn theo bóng dáng của hắn, nhưng khi bóng dáng ấy xoay đi, lại xa lạ như vậy.”
“Có lẽ ngươi không cần quyết định nhanh như vậy, ngươi có thế cho mình thêm nhiều thời gian tìm hiểu người kia.”
“Mỗi khi gặp hắn, hoặc nghĩ đến hắn, ta trở nên không giống chính mình. Cảm xúc không thể tự chủ được không phải thứ ta cần, nó gây trở ngại cho sự trấn định cùng bình tĩnh của ta. Cho nên ta cần một quyết định.”
“Nguyên Viên, cảm tình cũng là một phần của cuộc sống. Ta vì một Nguyên Viên vĩnh viễn không sợ hãi đã thay đổi mà kinh hỉ vạn phần. Thả lỏng chính mình, sống cuộc sống tự do tự tại không phải tốt lắm sao?”
“Như vậy ngươi tính khi nào buông tha chính mình?” Nguyên Viên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Dĩ Mạch. Nàng nhìn thấy một biểu tình kinh ngạc được phóng đại, sau đó dần dần biến mất trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Ta không hiểu ý của ngươi.” Dĩ Mạch mỉm cười.
“Tống Úc Bạch.”
“Đó là chuyện đã chấm dứt từ lâu.” Nàng bình thản nói.
“Ta biết đó là người lấy cớ lừa dối chính mình.” Con ngươi đen của Nguyên Viên chăm chú nhìn nàng “Sơ hở ở chỗ, lúc ngươi nghe đến cái tên kia không có một tia dao động. Đây không phải kết quả của việc ám thị tâm lý hay sao. Ngươi muốn hủy hoại cuộc sống của mình?”
“Ngươi muốn nói với ta chuyện này?”
“Những lời này về sau ta sẽ không nhắc lại. Ta xem ngươi là tỷ muội, cho nên hy vọng ngươi nhìn về con đường phía trước. Mà con đường này đi như thế nào, quyền quyết định nằm trong tay ngươi. An Dĩ Mạch, ta chỉ nói có thể.” Nàng đứng dậy đi về phía trường học.
Giói nhẹ thổi khiến mặt hồ xao động, làm tung bay mái tóc dài của An Dĩ Mạch, nàng nhắm mắt lại, Thẩm mặc một lúc, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Dĩ Mạch mang tâm tình lộn xộn trở về phòng, chui đầu vào trong chăn, nhưng dù làm cách nào cũng không sao ngủ được. Giống như một vết sẹo bị người ta rạch ra, nhìn thấy máu đỏ chảy xuống đất. Một mảng hồng chói mắt.
Tống Úc Bạch.
Nằm ngửa ra, mu bàn tay che lên đôi mắt, che khuất tầm mắt cùng ánh sáng mặt trời.
Nơi sâu kín trong lòng đột nhiên đau nhói, phảng phất không thể thở nổi.
Đôi mắt lóe lên, những hình ảnh bén nhọn hiện lên trong trí nhớ.
Tuyết rơi trong thành thị, nàng đứng ở góc tường, cầm một ly cà phê nóng và chờ đợi. Chờ mong hắn thấy mình vui vẻ mở rộng vòng tay.
Mà cũng trong hoàn cảnh tuyết rơi như thế, cũng ở góc tường đó, bản thân đồng dạng cầm một ly cà phê nóng. Đợi để chất vấn hắn lý do đổi số điện thoại, lại thấy hắn vô cùng thân thiết nói lời từ biệt cùng một nữ tử khác.
Cảnh còn người mất.
Như vậy đã làm tổn thương sâu sắc trái tim nàng.
Vì sao hình ảnh đó còn lưu lại mãi không đi.
Lo sợ không yên bừng tỉnh, khóe mắt ngấn lệ quang.
Khi tỉnh lại sắc trời đã tối, Đường Tiểu Âm từ căn tin mua sườn xào chua ngọt mà Dĩ Mạch thích ăn trở về, chết sống năn nỉ nàng giúp sửa kịch bản.
Chờ Dĩ Mạch xong việc login vào trò chơi thì đã 9h. Cái tên Thanh Quân trong danh sách hảo hữu vẫn là màu xám.
Trên thế giới náo nhiệt chúc phúc. Sóc Hải thành người xe tấp nập.
Dĩ Mạch gian nan đi xuyên qua đám người, đứng ở một góc trống trải. Nghị sự lâu chính giữa Sóc Hải thành trải thảm đỏ, sắc màu rực rỡ. Bang chúng của Huyễn Thế Tụ Minh cùng Hoàng Hôn Xinh Đẹp phân biệt đứng ở hai bên. Phong Quá Vô Ngân một thân hỉ phục đứng ở chính giữa, chờ tân nương xinh đẹp của hắn.
Không khí long trọng vui mừng đón chờ hôn lễ. Vừa đúng 9h, Hoàng Hôn Uyển Nhi ngồi trên kiệu hoa do người của Hoàng Hôn Xinh Đẹp hộ tống đi đến trước mặt Phong Quá Vô Ngân.
[Thế giới] Phong Quá Vô Ngân cầm trong tay ‘Hải lam chi giới’ hướng Hoàng Hôn Uyển Nhi cầu hôn, hy vọng kết tóc se duyên, bạch đầu giai lão.
Nhẫn cầu hôn là vật phẩm tất yếu mà người kết hôn phải mua bằng nhân dân tệ, đây là một trong số nhiều cách moi tiền người chơi của công ty quản lý. Sau khi thành vợ chồng độ thân mật sẽ cao hơn, có nhiều khả năng học được kỹ năng vợ chồng, mà bản thân chiếc nhẫn là đạo cụ gia tăng độ thân mật. Có nhiều chủng loại nhẫn khác nhau, tùy theo mỗi chủng loại sẽ gia tăng độ thân mật nhất định. Không thể bàn cãi là nhẫn có giá càng cao thì giá trị trưởng thành cùng phụ hệ thân mật càng cao.
Hải lam chi giới là một trong các loại nhẫn quý tộc, giá rất đắt.
Trên thế giới bắt đầu ầm ĩ, theo như bảng giá mà hệ thống cung cấp, nhẫn cưới này vượt xa những loại nhẫn cưới thông thường.
Sau khi Phong Quá Vô Ngân phát ra thỉnh cầu, Hoàng Hôn Uyển Nhi vẫn như cũ ngồi trong kiệu hoa không đáp lại.
Hắn kinh ngạc, phát ra một dấu chấm hỏi.
[Thế giới] Hoàng Hôn Mật Đường: Phong Quá Vô Ngân, ngươi yêu Uyển Nhi sao?
[Thế giới] Phong Quá Vô Ngân: Đương nhiên.
[Thế giới] Hoàng Hôn Thạch Hoa Quả: Hôm nay Uyển Nhi gả cho ngươi làm vợ, Hoàng Hôn Xinh Đẹp từ nay về sau cũng đầu nhập Huyễn Thế Tụ Minh, mà chúng ta chỉ cần ngươi chứng minh một điều.
[Thế giới] Phong Quá Vô Ngân: Chuyện gì?
[Thế giới] Hoàng Hôn Nữu Nữu: Chứng minh ngươi chỉ yêu một mình Uyển Nhi, tuyệt không thay lòng. Nếu không chẳng riêng Uyển Nhi không đáp ứng, chúng ta cũng không đáp ứng.
[Thế giới] Lười Dương Dương: Tại thời điểm mấu chốt các ngươi muốn chứng minh cái gì?
[Thế giới] Phong Quá Vô Ngân: Các ngươi muốn ta chứng minh thế nào?
[Thế giới] Hoàng Hôn Mật Đường: Nếu ngươi có thể chứng minh ngươi cùng nữ nhân kêu ‘Mạch Thượng Sắc Vi’ kia không có tư tình, Uyển Nhi liền gả cho ngươi.
[Thế giới] Lười Dương Dương: Nguyên bản không có quan hệ đến nàng, vì sao muốn liên lụy đến Sắc Vi?
[Thế giới] Hoàng Hôn Nữu Nữu: Mạch Thượng Sắc Vi hôm nay cũng đến đây, dừng né, ra cho mọi người thấy mặt.
[Thế giới] Carô: Thiếu jjyy, có phải nôn nóng muốn lấy chồng hay không?
[Thế giới] Hoàng Hôn Thạch Hoa Quả: Carô ngươi nói cái gì?
[Thế giới] Carô: Ngươi không biết chữ?
[Thế giới] Hoàng Hôn Nữu Nữu: Lão đại các ngươi không lên tiếng, ngươi ở đây ầm ĩ cái gì?
[Thế giới] Lười Dương Dương: Các ngươi đừng quá đáng, Vô Ngân không phải đối tượng để các ngươi trêu chọc, thật muốn lập gia đình thì thành ý chút đi.
[Thế giới] Hoàng Hôn Mật Đường: Chúng ta hiện tại muốn xem, là bang chủ các ngươi thành ý.
Phong Quá Vô Ngân không dự đoán được sẽ phát sinh biến cố này, giờ phút này phản ứng lại cũng thấy Mạch Thượng Sắc Vi đứng trong góc. Hắn do dự một lát, cuối cùng tìm tên Mạch Thượng Sắc Vi trong danh sách hảo hữu, phát ra [Mật ngữ].
[Mật ngữ] Phong Quá Vô Ngân: Thật có lỗi. Ngươi có thể giúp ta hay không?
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi: Ngươi yêu nàng?
[Mật ngữ] Phong Quá Vô Ngân: Yêu.
Dĩ Mạch thấy một chữ ký, trong óc hiện ra những đoạn ký ức đứt quãng. Tuyết, góc đường, ôm người khác, khóc, tuyệt vọng, chính mình bất lực.
Nàng nhẹ nhàng thở dài, thong thả đánh ra một chữ.
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi: Được.
Hắc y nữ Ám Ảnh chậm rãi đi đến bên thảm đỏ, từng bước tiến gần đến nam tử mặc hỷ phục.
[Thế giới] Gió Thổi PP Lạnh: Hắc, Sắc Vi cô nương, ngươi…..
[Thế giới] Cô Hồn Dã Quỷ: Đây là chuyện gì? Tình cũ hợp lại?
[Thế giới] Lười Dương Dương: Hoàng Hôn, các ngươi ép buộc cái gì. Sắc Vi và Vô Ngân căn bản không có vấn đề.
[Thế giới] Carô: Sắc Vi, đừng để ý bọn họ, ngươi rời đây đi.
[Thế giới] Hoàng Hôn Mật Đường: Phong Quá Vô Ngân, toàn bộ mọi người trong sever đang nhìn ngươi, ngươi đừng để cho Uyển Nhi của chúng ta biến thành trò cười.
[Thế giới] Hoàng Hôn Phao Phao: Còn nữa, chuyện gián điệp cũng để cho mọi người thấy rõ ràng.
Nàng đứng ở phía đối diện, một thân ảnh màu đen gầy nhỏ đứng trước mặt Thú Hồn một thân hỉ phục.
[Mật ngữ] Phong Quá Vô Ngân: Sắc Vi, ta nợ ngươi, ta sẽ dùng phương thức khác trả lại cho ngươi. Hôm nay ta phải kết hôn với nàng.
Nói xong những lời này, một đạo ánh sáng màu làm lóe lên.
Hắn động thủ.
Mặc dù có một thân thần khí hộ thể, nhưng chênh lệch cấp bậc nhiều lắm, phòng ngự của nàng so với giá trị thương tổn của Phong Quá Vô Ngân không có chút tác dụng nào.
Dĩ Mạch không có bất cứ động tác gì, chỉ im lặng nhìn màn hình.
Trong phút chốc, Mạch Thượng Sắc Vi bỗng nhiên biến mất trong ánh sáng, nháy mắt xuất hiện bên cạnh đám người đến xem kịch. Bên người quang hoa lưu chuyển, Hồ Ly đại thần trong phút chốc đứng ở bên nàng. Còn có Phật Di Lặc, Bạch Cốt, Kim Sắc Yêu Đồng và những người của Tọa Yên Thiên Hạ.
Mà thảm đỏ kia, vốn là địa phương mình đứng chờ Phong Quá Vô Ngân tung kỹ năng xuống, giờ phút này đứng đó lại là một bóng dáng cao lớn.
Bạch y trường bào, thanh ti bay múa.
Thanh Quân.