[Thế giới] Cô Hồn Dã Quỷ:…… Các vị Anh Túc Thứ Thanh là tới đưa hạ lễ…… Đi?
[Thế giới] 1314 Yêu Say Đắm: Ngươi ngu ngốc a, tặng lễ vật mà phải bảo trì loại thế trận này sao, còn có Thiên Kì theo phía sau thêm buff?
[Thế giới] Hoàn Trư Cách Cách: (hoa mắt) Trời ạ, sever lần đầu tiên xuất hiện sự kiện cướp cô dâu! Hơn nữa là đàn cướp!
[Thế giới] Trên Mặt Đất Có Hai Chiếc Giày: JQ…… Hồng quả quả JQ……
[Thế giới] Nón Xanh Bay Đầy Trời: Này trận thế…… Tân nương nhất định rất được!
……
Bởi vì hai bang giằng co mà những người thích náo nhiệt đã lên [Thế giới] ta một câu ngươi một câu bàn luận về sự việc đang diễn ra.
Không khí ngoài Ma thành theo thời gian trôi qua biến hoá thêm kỳ lạ, áp lực càng ngày càng tăng. Dưới hiệu lệnh của cầm thú đầu lĩnh, bang chúng Tọa Yên Thiên Hạ đều trong trạng thái mở khóa PK.
Xét thấy quần thể trước mắt sẽ có những hành động không thể lường trước, Quan Tài luôn luôn Thẩm ổn đi đầu mở miệng.
Cõng Quan Tài Khiêu Vũ: “Chư vị là tới uống rượu mừng sao?”
Mang theo ba con thú triệu hồi Bức Tranh Nguyền Rủa trả lời: “…… Xem như vậy đi.”
Về tên hiệu “Sát thủ mỉm cười” Bức Tranh Nguyền Rủa, tin tức Tọa Yên thu được là, người này thái độ ôn hòa thủ đoạn ác liệt. Khi chưa hợp khu là sát thủ đứng đầu bảng xếp hạng tiền thưởng ở Anh Vũ châu. Vì hoàn thành nhiệm vụ không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Bất quá hắn đối đãi nữ nhân cũng rất thân sĩ, không chủ động công kích acc nữ.
Chúng cầm thú bởi vì đối mặt loại tình huống hưng phấn này mà thần kinh có chút lơi lỏng, dù sao cũng là ngày vui, chém chém giết giết quá khó nhìn. Huống hồ nếu người ta tới uống rượu mừng, cho dù không có giao tình, cũng nên hảo hảo chiêu đãi.
Cõng Quan Tài Khiêu Vũ: “Hoan nghênh. Như vậy các vị vào thành chờ bọn họ đi, hôn lễ bảy giờ bắt đầu.”
Nếu cảnh báo giải trừ, Bạch Cốt cùng ba huynh đệ Ăn No liền nâng cỗ kiệu đi về phía trước. Thanh Quân thao túng kỳ lân đi theo một bên.
Ngay tại khoảnh khắc này, mấy người Anh Túc Thứ Thanh đột nhiên di động.
Đóng Băng Ngàn Dặm cùng Bức Tranh Nguyền Rủa mang theo triệu hồi thú nhanh chóng tiến lên vài bước phóng kỹ năng cuồng bạo đánh ngã Bạch Cốt cùng Ăn No Vẫn Cố Giết Người. Hai gã Ám Ảnh cao cấp khác dùng tốc độ di chuyển nhanh đánh lén sau lưng Nước Tương và Kiếm Tiền.
Biến cố đồ sinh.
Trước hết phản ứng được là thói quen bảo trì cảnh giác PK của mấy người.
Trong điện quang hỏa thạch, ba đạo trọng lôi của Thanh Quân tới đúng lúc khi Nước Tương và Kiếm Tiền hai người còn thừa một tầng huyết da, giết chết hai gã Ám Ảnh cấp 160 đánh lén. Lửa đỏ Hồ Ly nhất loạt tiến lên, khóa chặt Đóng Băng Ngàn Dặm nhất kích đắc thủ đang định lùi về phía sau, Hồ Ly song kiếm “Trụy ngục” cùng Quan Tài cự kiếm “Nanh sói” kim quang đồng thời bạo tăng. Đóng Băng Ngàn Dặm có Thiên Kỳ đi theo phía sau hồi máu hoàn toàn không địch lại lực công kích biến thái của “Cuồng ma bạo nộ” cùng “Khiếu nhật sư rống”, Đóng Băng bị chém chết ngay lập tức, Thiên Kỳ cũng chịu chung số phận, ngã xuống đất không dậy nổi.
Bên kia, ba con thú triệu hồi của Bức Tranh Nguyền Rủa ngoại trừ “Tu la khuyển” máu nhiều còn giữ được mạng, hai con còn lại đã bị Thừa Phong Bội Ngọc cùng Kim Sắc Yêu Đồng liên thủ giải quyết. Bản nhân hắn cũng mất một nửa máu, nhưng cuối cùng vẫn an toàn lui thân, trở lại trận doanh của Anh Túc Thứ Thanh.
Thiên Sơn Mộ Tuyết cùng Phật Di Lặc sau khi được Bạch Nguyệt Quang, Mộng Hồi Lâu Lan, Thầm Mến Không Phải Tội vây quanh bảo hộ bắt đầu sử dụng kỹ năng ngâm xướng. Thiên Kì chung cực kĩ “Đầy trời thơ ca tụng” đem toàn bộ những người của Tọa Yên vây trong một quầng sáng có bán kính nửa vòng tròn. Mộ Tuyết huyền phù ở không trung thong thả xoay tròn, kim quang giống như những bông tuyết từ thân thể của nàng hướng ra phía ngoài phiêu tán, trong một phạm vi lớn nhanh chóng hồi máu đồng thời tăng lên cường độ của các loại kỹ năng chúc phúc. Phật Di Lặc hồi sinh Bạch Cốt cùng giết người sau bắt đầu dùng “Vô thượng vinh quang” trong quần thể, nhân vật được chúc phúc ở trong trạng thái gia tăng tỷ lệ bạo kích 15%.
“Tất cả dừng tay.” Đứng trước nhóm cầm thú đỏ mắt chuẩn bị lao lên chém giết, Quan Tài hô ngừng.
Anh Túc Thứ Thanh mấy ngày hôm trước vẫn duy trì im lặng, thậm chí một giờ trước còn bế thành tu chỉnh. Mà hiện tại đột nhiên xuất hiện một đám người ngựa chặn lại kiệu hoa đang đi trên đường của Tọa Yên Thiên Hạ. Loại khiêu khích trắng trợn như vậy làm cho hắn không sao hiểu nổi.
Cho nên, hắn cần một lời giải thích.
“Lần đầu tiên thấy có cách uống rượu mừng như vậy, các ngươi thật đúng là làm cho người ta ngoài ý muốn.” Cầm thú đại tỷ Bạch Nguyệt Quang nhịn không được mở miệng.
“Không có biện pháp nha.” Bức Tranh Nguyền Rủa uống thuốc hồi máu, trên mặt vẫn duy trì nụ cười vốn có của hắn, “Ai kêu bang chủ đại nhân bốc đồng nhất quyết muốn tổ chức hôn lễ vào hôm nay. Cho nên, chúng ta đành phải đến cướp tân nương.”
Nhóm cầm thú im lặng.
Khán giả cũng lặng im.
Lý do này thật sự rất kinh người, mọi người tiêu hóa không được, đầu óc toàn bộ bị đóng băng.
Bao gồm tân nương Mạch Thượng Sắc Vi đang ngồi trong cỗ kiệu cũng bị thiên lôi oanh tạc.
Trong Càn Khôn, kiệu hoa mà tân nương ngồi căn cứ vào giá tiền nhiều ít mà chia thành 5 cấp bậc. Dĩ Mạch ngồi là đại kiệu 500wj, giống như một tiểu lương đình, tứ phía trên chạm khắc hình rồng cùng với màn che bằng lụa mỏng. Phía trước treo một cái móc vàng, khi tiến lên giống như khinh sa mạn vũ, trông rất đẹp mắt. Mà tân nương ngồi ở trong kiệu cũng không bị đè nén giống như trong kiệu nhỏ, hơi chút điều chỉnh góc độ liền có thể thấy cảnh sắc chung quanh.
Nàng điều chỉnh thị giác, hướng phía trước nhìn lại.
Nắng chiều thu, ánh tịch dương cuối cùng chiếu lên trường bào cùng mái tóc màu trắng của Đế Tu, phảng phất sắc hồng mờ ảo.
Đôi mắt màu lam nho nhã mà lãnh đạm thản nhiên nhìn về phía nàng. Hoa văn màu vàng phía cuối đuôi mắt giống như những vì sao sáng, linh vũ kim quang một bên theo gió lay động, đẹp đẽ quý giá.
Dĩ Mạch giật mình.
Đó là phần thưởng mặt nạ đặc biệt cho nhiệm vụ ẩn ‘Cô đơn trăng rằm’ diễn ra vào dịp nguyên đán của Trọng Quang lâu. Phần thưởng vốn có một đôi, nữ bản [Khuynh thành yêu nhan] cùng nam bản [Khuynh thành hoa nhan].
Dĩ Mạch nhìn mặt nạ trên mặt mình bị khăn hồng của tân nương dấu đi, bỗng nhiên ngộ đạo.
Cưỡi hỏa phượng tân thủ.
Một đống tụ hồn đan.
Nhẹ nhàng bâng quơ “Ta vui”.
Còn có, chính thức trả lời thuyết phục “Ta sẽ đến”.
Còn nói “Nếu ngươi thay đổi chủ ý, ta có thể làm nhân tuyển thứ hai”
Thân ảnh ở trong đầu dần dần rõ ràng.
Mạch Thượng Sắc Vi: “Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng, chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường……”
Lúc này, hệ thống thông báo.
[Hệ thống] Thánh – Vũ hồi thành thời gian bế thành chấm dứt, cửa thành rộng mở, hoan nghênh các lộ anh hùng vào thành.
[Thế giới] Nha Đầu Không Khóc: A a a…… Bên trong Thánh thành tất cả đều là hoa hồng…… Trên đường là hoa hồng trắng, ven đường bày đặt tinh thạch……
[Thế giới] Tiểu Bạch Thân Vô Xu:…… Điên rồi, Thánh thành cũng làm hôn lễ sao, đại thần giữ cửa Anh Túc Thứ Thanh không cho vào, ta bị chém……
[Thế giới] Quỷ Tinh Linh: Ta ở ngoài cửa thấy được, Thánh thành quả thực thành biển hoa, Hồng quả quả thiêu tiền a a a ~
[Thế giới] Cô Hồn Dã Quỷ: Thiên a, trăm năm nhất ngộ cướp cô dâu……
[Thế giới] Hoàn Trư Cách Cách: Hôm nay trốn học chơi game quả nhiên là đúng! Đại thần tình yêu tranh đoạt chiến!
[Thế giới] Bấp Bênh: Hạ chú hạ chú, ai có thể ôm mỹ nhân về ~
[Thế giới] Không Thiếu Tiền: Thanh Quân so với Đế Tu kém 7 cấp nha, khẳng định Đế Tu thắng.
[Thế giới] Lam Lam: Ai nói, Tọa Yên Thiên Hạ mới không thua Anh Túc Thứ Thanh.
……
Hỏng bét.
Đế Tu ngay từ đầu chưa phun một chữ giờ phút này điều khiển Thao Thiết một mình đi tới kiệu hoa. Quan Tài cùng Hồ Ly đang muốn động thủ, đã thấy Thanh Quân một bên lắc mình che ở trước kiệu.
Hai yêu thú tọa kỵ hắc bạch lại lần nữa đối diện, răng nanh tẫn hiện, hàn khí dày đặc.
“Nhớ rõ lần trước ta từng nói qua với người, lần sau gặp nhau, chúng ta nên đánh cược một chút mới thú vị.” Chủ nhân Thao Thiết đã mở miệng.
“Vui lòng phụng bồi.” Thanh Quân vân đạm phong khinh đáp. “Bất quá, trước xin khuyên các hạ nên hỏi tiền đặt cược có đồng ý theo mình hay không.”
Đế Tu Thẩm mặc một lát, Dĩ Mạch cảm giác được đôi mắt xanh của hắn đang nhìn chằm chàm vào mình, không khỏi một trận khẩn trương.
“Không cần. Tất cả những việc hôm nay ta làm chỉ vì muốn cho nàng biết, lòng ta có nàng.”
Hai người đối thoại ngoài dự kiến của mọi người. Nhóm cầm thú đứng một bên vì Thanh Quân nhận lời tiếp chiến mà không khỏi lo lắng. Mà Anh Túc Thứ Thanh bên kia vì thái độ mờ mịt “Không bắt buộc” của bang chủ lúc này mà nghẹn họng nhìn trân trối. Dù sao, đó cũng từng là người kiêu ngạo đặt ra nguyên tắc “Không chiếm được thì phá hủy”
Hắn làm cho cả tòa thành chìm vào biển hoa, dùng toàn bộ bang phái ngăn đón kiệu hoa này. Vì, chính là nói cho nàng kia, hắn ái mộ nàng.
Thanh Quân làm được, hắn cũng có thể. Mà hắn phải đánh bại nam nhân cùng hắn cạnh tranh, để cho nàng có thể nhìn rõ, hắn có năng lực bảo hộ nàng.
“Ngươi muốn đánh cuộc gì?”
“Thời gian. Nếu ngươi thua, ngưng hẳn hôn lễ, thời hạn kéo dài tới một tháng sau.” Đế Tu đáp.
Điều kiện này thoạt nhìn rất đơn giản, lại hiển lộ phẩm cách kiêu ngạo tự phụ tuyệt đối của hắn. Hắn tự phụ chỉ muốn một tháng làm hạn định, liền có thể đoạt lấy nàng bên cạnh Thanh Quân.
“Nếu ngươi thua?” Thanh Quân hỏi.
“Bán acc, ném tiền, luân bạch, tùy ngươi xử trí.”
“Phương thức?”
“Mang sủng vật không tọa kỵ không giới hạn phạm vi, 1vs1.”
“Thêm máu?”
“Cấm.”
“Thời hạn?”
“Quyết sinh tử.”
“Được.” Thanh Quân từ trên lưng bạch kỳ lân nhảy xuống. Đế Tu thu Thao Thiết đi đến chính giữa sân.
Mọi người Thẩm mặc. cứ như vạy đấu võ sao……
Đại đa số bởi vì Thanh Quân ứng chiến tiếc hận lo lắng, dù sao, đối với hai cao thủ quyết đâu mà nói, bọn họ cấp bậc kém quá lớn.
Lệnh Hồ Diêu than nhẹ một hơi. Hắn sở biết rõ Cố Quân Thanh mang chòm sao bò cạp, là một nam nhân bình tĩnh cùng quyết đoán, hơn nữa, khi đối mặt với đối thủ mạnh hơn luôn phát ra khí phách. Bởi vậy, hắn có thể im lặng nhìn đối thủ từng bước tới gần, giống như một con sử tử ẩn núp trong bụi cỏ. Thời điểm một đầu mãnh thú bắt đầu rít gào, tất nhiên đã có sự chuẩn bị sẵn, nói bốc nói phét cũng không phải phong cách của hắn.
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi:…… Muội không có hồng hạnh ra tường.
Nàng vội vàng giải thích.
Hắn thấy những lời này khi không khỏi mỉm cười. Xem ra trong tiềm thức của nàng đã đem mình đặt trong tường của hắn.
[Mật ngữ] Thanh Quân: Ta biết.
Nàng do dự một lát, không biết nói cái gì cho phải. Dù sao Đế Tu vây thành là vì chính mình, mà Thanh Quân ứng chiến cũng là vì chính mình.
Dĩ Mạch bỗng nhiên cảm thấy mình trong một vài phương diện rất chi là tiểu cường. Lại nghĩ đến câu so sánh thịt thối và ruồi bọ của Cù Điềm Điềm, tiểu nữ nhân vừa bành trướng tâm tính thỏa mãn cứ như vậy bị dập tắt hoàn toàn.
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi: Cái kia…… Ách, huynh có nắm chắc phần thắng không?
[Mật ngữ] Thanh Quân: Muội hy vọng ta thắng sao?
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi:…… Bằng không muội làm sao gả cho huynh
[Mật ngữ] Thanh Quân: (mỉm cười) Yên tâm, ta sẽ thắng. Làm cho thê tử chưa quá môn đã phải thủ tiết rất đáng thương
Đây là lúc nào rồi, thằng nhãi này còn có tâm tư nói giỡn. Chính mình căn bản là quá lo lắng đi…… Dĩ Mạch vì tính cách rối rắm của nhóm đại thần yêu dị, nửa ngày mới nhận ra một sự việc quan trọng.
Bọn họ…… Dưới tình huống căn bản không có trải qua nàng đồng ý đã tự tiện xem nàng là ‘Tiền đặt cược’ đi?
Vì sao chính mình lại cho ủng hộ bọn họ làm như vậy. Khóc không ra nước mắt……
Nhân mã hai bên hết thảy thoái lui, hình thành một vòng tròn lớn. Kiệu hoa màu đỏ cô độc đứng ở cửa thành, Dĩ Mạch vừa vặn có thể phóng nhãn toàn trường.
Tịch dương biến mất. Gió thổi nhè nhẹ, cành liễu rủ lay động.
Hai người đứng ở trong sân.
Bên phải đầu bạc như tuyết, tròng mắt màu lam lạnh lẽo như sao băng, nguyệt sắc cổ bào, cầm trong tay cự kiếm “Đoạn tình”.
Bên trái tóc đen như ca, đôi mắt màu tím sậm như bảo thạch, bạch ngân trương bào, cầm trong tay pháp trượng “Huỳnh hỏa”.
Ngay tại thời điểm mấu chốt toàn trường ngưng thần, đã thấy một người nói chuyện.
“Chờ một lát.”