Nàng ung dung đứng ở trước mặt Tôn Hải giằng co, hai tròng mắt sáng ngời yên tĩnh giống như một con hươu. Vì thế không nhịn được ra tay giúp nàng, từ đó về sau liền không tự giác hướng theo nàng từng bước đến gần.
Nàng dù có cố gắng đến mấy cũng không thể phát ra khí thế bức người, nàng thiện lương hiểu ý lại xinh đẹp đáng yêu. Cười hay nhăn mày đều đẹp, hương thơm lưu chuyển.
Lấy được trái tim, đồng dạng có được chí bảo.
Lúc đó, tình cảm của bọn họ trong sáng tinh khiết, tốt đẹp tựa như giọt sương trên đóa hao buổi sớm.
Lúc đó, hắn hôn lên môi nàng, mang theo hương thơm ngọt ngào say lòng người, làm cho người ta cứ như vậy Thẩm luân đi xuống.
Lúc đó, hắn nắm tay nàng đi qua một con đường lá rụng, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, tựa hồ cả đời không buông bỏ.
Hồi ức, có khi là một nỗi đau.
Bắt đầu từ khi nào, hắn chỉ có thể im lặng đứng nhìn nàng từ xa? Giống như nhìn một đóa hoa bên đường, đã không còn quyền lợi tới gần.
Một năm thời gian càng lúc càng xa. Nói lại, tựa hồ đã quên, chính mình là người đã buông tay trước.
Dĩ Mạch. Thời điểm nhắc đến cái tên này, gắn bó trong lúc đó, tựa hồ vẫn có thể ngửi được một chút hương khí.
Hắn đứng bên cạnh cây cột cao lớn, yên lặng nhìn nàng, thẳng đến khi tầm mắt của nàng dừng ở trên người hắn.
Đột nhiên tỉnh mộng.
Hắn có chút kích động tức khắc rời đi bước chân, lại thấy nam tử bên cạnh nương theo ánh mắt của nàng nhìn lại. Tránh cũng không thể tránh.
Hắn miễn cưỡng nở một nụ cười, tiến lên có lệ.“Cố tổng.”
“Thực khéo.” Nam tử cười nhẹ,“Tống trợ lý trễ như vậy mới đến ăn cơm?”
“Tôi đến…… Tìm người.” Tầm mắt của hắn nhanh chóng xẹt qua người nàng, dừng lại một giây ngắn ngủi.
“Tống học trưởng đến tìm vị kia tiểu thư lần trước sao? Ở nhà ăn tựa hồ không nhìn thấy.” Người nói chuyện là Dĩ Mạch. Nàng xưng hô nho nhã lễ độ, cười nhẹ ngẩng lên, thậm chí thân thể còn hơi nghiêng về phía Cố Quân Thanh.
Đó là động tác Tống Úc Bạch rất quen thuộc, nó chỉ thuộc về An Dĩ Mạch.
Nhưng động tác nhỏ đó lại nói cho hắn biết, đó không thể là mới quen.
Một năm thời gian.
Hắn từ người thân quen nhất đã trở thành kẻ xa lạ.
“Xem ra Tống trợ lý cùng nàng bỏ lỡ.” Khóe môi Cố Quân Thanh nhếch lên, vân đạm phong khinh mở miệng.
Tống Úc Bạch buông xuống mi mắt: “…… Có lẽ thế.” Thanh âm rất nhẹ, tràn ngập cô đơn. Trong khoảng khắc cụp mắt xuống đã khôi phục lại khí chất vốn có, lễ phép nói lời từ biệt. “Như vậy, ta đi trước, nhị vị tạm biệt.”
Nhìn theo hắn đi ra cửa, Dĩ Mạch tựa hồ chậm rãi Thẩm tĩnh lại.
Một cái bàn tay to để lên vai của nàng, đem nàng kéo vào áo gió rộng mở. Trên lưng truyền đến cảm giác ấm áp, làm cho nàng nhẹ nhàng chậm chạp dựa vào.
“Thực xin lỗi, thời điểm em thấy anh ta sẽ có chút khẩn trương.” Nàng uể oải cúi đầu.
“‘Thực xin lỗi’” Hắn một bên lặp lại, một bên vòng tay ôm lấy nàng.“Nếu không phải đại sự linh tinh gì đó giống như hồng hạnh ra tường, nương tử về sau không cần theo ta nói ba chữ này. Bằng không vi phu nhất thời kích động, sẽ nhịn không được đưa cho hắn một tờ giấy đuổi việc.”
“Vậy em sẽ nói ‘Thật có lỗi’?” Nàng đảo đảo con mắt, thần sắc nghịch ngợm.
“Vẫn là lưu hắn ở công ty tốt hơn, sau khi dạy dỗ vẫn có thể dùng tiếp.”
Hắn làm bộ Thẩm tư.
“……” Đó là một cầm thú hàng thật giá thật. An đồng học khóc ròng .
“Kế tiếp, theo tôi đi đến một nơi.” Hắn gọi lái xe, lôi kéo nàng lên xe.
“Đi đâu?” Nàng hỏi.
“Một nơi tụ hội.” Hắn cố ý làm bộ mơ hồ, không nói rõ ràng.
“Anh bắt cóc em.” Nàng thăm dò không được, làm ra một bộ mặt bánh bao.
“Bắt cóc rất phiền toái, không bằng cướp bóc gọn gàng.” Hắn trêu chọc.
“Cường đạo đại nhân, tiểu nhân thân vô xu.”
“Đừng lo, anh cướp sắc.”
“……”
“Thiển miên” Là tên một quán bar. Tọa lạc ở một góc trung tâm H thành.
Đây là lần đầu tiên An Dĩ Mạch đến địa phương như thế này. Đối với nàng mà nói, hết thảy đều rất mới mẻ. Vốn nghĩ nơi này sẽ xa hoa truỵ lạc náo nhiệt phi phàm, lại phát hiện bên trong đang tấu nhạc nhẹ, ngọn đèn nhu hòa, không gian im lặng.
Ước chừng, có liên quan đến tấm biển close treo ngoài cửa quán.
Đối với loại quán bar này mà nói, thời điểm lên đèn mới là lúc làm ăn phát đạt? Nàng khó hiểu.
Trong một chỗ trống ở góc hội trường, có tiếng nói chuyện của mấy người.
Không biết là ai nói câu “Đến đây”, tốp ba tốp năm mấy người đang ngồi trên sô pha màu đỏ quanh mấy cái bàn tròn thủy tinh lần lượt đứng dậy.
Trước hết đứng dậy là Hồ Ly, hướng Cố Quân Thanh ồn ào: “Đến muộn đến muộn, phạt rượu……” Lời còn chưa dứt, trong giây lát thấy Dĩ Mạch đứng bên cạnh hắn, há miệng kêu to hai tiếng “A a ~”.
“Hồ Ly Diêu!” Nàng cũng thực kinh ngạc.
“Tiểu Nấm!” Hắn trực tiếp từ trên sô pha bật dậy đến trước mặt nàng, trên tai ngân quang chói mắt.
“Oa, ta đến sai sai, đây chính là bản tôn Mạch Thượng Sắc Vi trong truyền thuyết?” Một cô gái tuổi còn trẻ cười nói,“Xin chào, ta là Thiên Sơn Mộ Tuyết.”
Dĩ Mạch nửa ngày mới hoàn hồn. Trách không được tiếng nói vừa rồi chuyện có chút quen thuộc. Chẳng lẽ…… đây chính là buổi tụ hội dành riêng cho bang chúng Tọa Yên Thiên Hạ hay sao……
Nàng không tin nổi giương mắt hướng người bên cạnh nhìn lại, rõ ràng thấy Cố Quân Thanh mỉm cười gật đầu.
Quan Tài vừa mới đóng lại máy tính lớn lên thực khôi ngô, mà lão bà của hắn Bạch Nguyệt Quang so với Dĩ Mạch còn nhỏ hơn một tuổi. Nhưng Nguyệt Quang đại tẩu dáng người loli xinh đẹp tuyệt trần, hoàn toàn không thể tưởng tượng tính cách của nàng so với Quan Tài cơ bắp còn muốn bưu hãn hơn. Một câu “Tiểu Sắc Vi, Thanh Quân dám khi dễ muội, ta dùng Quan Tài đập chết hắn”. Lời nói hùng hồn, làm cho nam nhân có mặt ở đó đổ mồ hôi lạnh. Bạch Nguyệt Quang là phiên dịch tiếng Pháp, Quan Tài là lập trình viên, hai người đều là trạch giới danh túc, cả ngày đứng ở trong nhà kiếm tiền. Đôi vợ chồng này ở chung với nhau, rất có hiệu quả hài kịch.
Nghe nói hai người là bạn cùng trường đại học, kết hôn ngày đó, Nguyệt Quang hỏi:“Về sau là em chủ nội, hay là anh chủ nội?”
Quan Tài suy tư mãi, đáp: “Anh là nam nhân, đương nhiên chủ ngoại.”
Nguyệt Quang mỉm cười: “Ân, như vậy, chúng ta lấy ngôi nhà làm giới hạn. Ngoài phòng về anh, trong phòng về em.”
Quan Tài thấy lão bà thông tình đạt lý như vậy, lúc này vui vẻ nhướng lông mày “Hảo hảo.”
Nguyệt Quang cười ôn nhu: “Như vậy, chỉ cần anh bước vào nhà là phải nghe em. Trong nhà giặt quần áo nấu cơm quét tước gì đó toàn bộ phải nghe em an bài ~”
Quan Tài phun huyết, chưa từ bỏ ý định nói: “…… Như vậy, chỉ cần ra ngoài em phải nghe anh.”
Nguyệt Quang mị nhãn như tơ: “Đương nhiên. Bất quá thân ái, ra ngoài lâu cũng phải về nhà, nếu em ở bên ngoài tâm tình không thoải mái, sau khi về nhà có lẽ lao động sẽ tăng gấp bội, anh cũng sẽ không thoải mái.”
Quan Tài:“……”
Ăn No Vẫn Cố Đếm Tiền cùng huynh đệ sinh đôi Ăn No Vẫn Cố Giết Người là chủ nhân “Thiển miên”. Hai người thân cao thể trọng tướng mạo đều giống nhau như đúc. Dĩ Mạch nhìn nửa ngày cũng nhận không ra ai là ai.
Tuy rằng hai người tiếng nói tương tự, nhưng chỉ cần nói chuyện lâu một chút là có thể phát giác tính cách [trống đánh xuôi, kèn thổi ngược].
Ca ca Kiếm Tiền Thẩm ổn tao nhã. Đệ đệ Giết Người đàng hoàng thẳng thắn.
Nghe nói trước đây, đệ đệ Giết Người đánh nhau trốn học bị bắt liền báo tên ca ca Kiếm Tiền, liên lụy Kiếm Tiền bị lão sư oan uổng răn dạy một chút. Sau lại bởi vì Kiếm Tiền thành tích nổi trội khiêm tốn lễ độ, nữ sinh thầm mến hắn không ít. Mỗi lần đến lễ tình nhân, Giết Người thường giả làm ca ca thu sôcôla, cuối cùng rước lấy nữ sinh chạy đến trước mặt Kiếm Tiền khóc lóc, nói hắn hoa tâm lạm tình, rõ ràng nói muốn cùng nàng yêu đương hiện tại lại làm bộ không biết, làm cho Kiếm Tiền không biết nên khóc hay cười.
Thiên Sơn Mộ Tuyết là bạn gái Giết Người, là một nhà văn mạng tự do. Dĩ Mạch tò mò hỏi: “Ngươi như thế nào phân rõ hai người ?”
Thiên Sơn Mộ Tuyết: “Rất đơn giản a, Kiếm Tiền đối mùi hoa dị ứng. Ta chỉ cần mang theo một bình nước hoa nhỏ bên người là có thể phân biệt ai là ai.” Nàng mặt mày phấn khởi, “Bất quá sau vài lần thử, Kiếm Tiền vừa thấy ta đến liền ôm cái mũi trốn rất xa.”
Dĩ Mạch:“……”
Ăn No Vẫn Cố Mua Nước Tương là bằng hữu của song sinh huynh đệ, nội thất thiết kế sư. Nghe nói toàn bộ thiết kế trang hoàng bên trong biệt thự của Cố Quân Thanh đều là tác phẩm của hắn. Nước Tương là người rất thú vị, trước đây một phú hào có biệt thự bên bờ biển, dựa theo ý tưởng của khổ chủ, hắn đã trang hoàng thành rừng mưa nhiệt đới, làm cho phú hào kia tức đến nỗi trợn ngược hai mắt, hôn mê bất tỉnh. Nước Tương làm bộ kinh ngạc nói: “Đây là yêu cầu của ngươi a, muốn không khí, muốn tự nhiên, muốn lục sắc sung túc, trong lãng mạn không mất đi hào phóng, trong rộng rãi không kém phần chi tiết. Ta hết thảy thỏa mãn, ngươi ngất đi làm gì?”
Mới đầu nghe tên Phật Di Lặc, Dĩ Mạch trước hết nhớ tới tên hòa thượng háo sắc trong Khuyển Dạ Xoa. Sau khi nhìn thấy nhân vật ở trong trò chơi của hắn, thở dài nói, quả nhiên không thể đánh giá cao tính thẩm mỹ của nhóm cầm thú. Một người gọi Lôi Thú cao cấp là ‘Vượng Tài’, đỉnh đầu kia bóng loáng, cưỡi một con vịt đi rêu rao khắp nơi.
Trong khi Phật Di Lặc mặc một chiếc áo khoác màu xám im lặng ngồi trong góc, là một nam nhân anh tuấn đeo mắt kính viền vàng. Trong ánh mắt mang theo ý cười ôn hòa. Không nói không biết, vừa nói dọa nhảy dựng. Chức nghiệp của hắn cư nhiên là đào nghệ sư. Tổ hợp trà cụ đưa cho Đường Tiểu Âm chính là tác phẩm của hắn. Dựa vào số lượng hàng nhái mô phỏng theo sản phẩm của hắn trên thị trường là có thể chứng minh, chính phẩm giá trị xa xỉ. Hắn thực ít lời, đại đa số thời điểm đều ngồi im lặng, ngón tay thon dài lần lượt đan vào nhau.
Cùng Phật Di Lặc khí chất tương phản, đó là Bạch Cốt. Nếu nói Phật Di Lặc khí chất ấm áp như xuân, Bạch Cốt kia lại là mùa thu xơ xác tiêu điều.
Hắn so với Phật Di Lặc tuổi trẻ, cao to gầy guộc, làn da thực trắng. Hắn tựa hồ từ khi sinh ra đã mang theo khí chất tang thương u buồn, điều này làm cho Dĩ Mạch lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã có cảm giác, đó là một loại khí chất cường đại giống như công tước ma cà rồng.
Nhưng, đây là ở thời điểm hắn không mở miệng.
Dĩ Mạch nghe thấy hắn nói với Cố Quân Thanh câu đầu tiên là: “Dựa vào, lần trước ta mua kem toàn đặt ở nhà ngươi, thực lãng phí.”
Nàng có một loại cảm giác bị người ta một cước đá từ mùa thu đến thẳng mùa đông.
“Hắn là kẻ mê đồ ngọt. Thích nhất là sôcôla.” Một nam hài trẻ tuổi bổ sung.
Ước chừng 14, 15 tuổi, nhưng là……
Dĩ Mạch chuyển hướng hắn, nhìn thấy hắn một đầu óc vàng óng, cùng đôi mắt to màu xanh lam, nhịn không được muốn xoa bóp mặt của hắn.
“Alex là con lai, lớn lên ở Trung Quốc.” Hồ Ly Quân giới thiệu,“Hắn chính là Kim Sắc Yêu Đồng.”
“A a, không cần vò đầu của ta.”Alex ở dưới ma trảo của Hồ Ly giãy dụa, tức giận ồn ào.
Đây là tiểu nhi tử của một công ty đa quốc gia, nhưng lại hứng thú với giới nghệ thuật. Tám tuổi bắt đầu làm ngôi sao nhỏ, ký hợp đồng với Bất Lạc Viêm Dương.
Hắn vốn ngồi xếp bằng ở trên sô pha, thấy Dĩ Mạch đến gần thì từ sô pha đứng dậy, vòng tay ôm lấy nàng, đang muốn đem mặt kề sát thì bị Cố Quân Thanh một phen tóm lấy sau gáy, đẩy ngã vào sô pha.
“Tiểu a, ngươi không muốn sống chăng?” Quan Tài cười,“ Nếu ngươi dám thân nàng, ta phỏng chừng Cố Quân Thanh có thể cho ngươi chụp hình đến chết mệt.”
“Thiết ~” Alex không nhìn hắn, than thở bò lên bàn,“Ta thích cô nàng này, về ta.”
Cố Quân Thanh: “Nghe nói kế tiếp ngươi có ba ngày nghỉ ngơi, thần tượng vốn rất chú trọng công ích, không bằng ta an bài ngươi đi diễn để lấy tiền cứu tế?”
Alex: “…… A a, quan báo tư thù, trách không được trong công ty mọi người đều gọi ngươi là cầm thú Thanh……”
Cố Quân Thanh: “Thật không? Những ai kêu như vậy, ngươi liệt kê một bảng danh sách cho ta, ta liền miễn cho ngươi ba ngày nghĩa diễn.”
Alex:“……”
Mọi người mồ hôi lạnh.
Dĩ Mạch cười nghiêng ngả. Ở trong trò chơi □ nhóm cầm thú bắt người cướp của, hóa ra là như vậy.
Sau khi thực thể hóa, càng thêm thân thiết.
Chậm rãi, dung nhập bọn họ.
Cố Quân Thanh nhìn cô gái bên cạnh trên mặt càng lúc càng tươi cười, chậm rãi cong lên khóe miệng.
Nàng tại bên người, thật tốt.
Dưới màn đêm, nam tử ngồi trên băng ghế nhỏ ở công viên dập tắt điếu thuốc lá.
Hắn mở ra di động, nhìn màn hình, mặt không chút thay đổi.
Trong hộp thư, một tin tức mới thu được hiện lên trên màn hình đang phát ra ánh sáng xanh mờ ảo.
“Ta chỉ nói, nàng sẽ xuất hiện ở nơi này, cũng không biết nàng sẽ đến cùng ai. Như thế nào, ngươi yêu nàng như vậy, lòng chua xót sao?”