Dưới một câu triệu hồi của Lãn Dương Dương “Sắc Vi con nhóc, đi xem đi, ngươi lại lần nữa phát hỏa”, An đồng học ẩn thân ẩn núp vào diễn đàn.
Không xem không biết, thế giới thực kỳ diệu.
Chủ đề kia đã vượt qua bốn trăm ứng cử viên giành vị trí dẫn đầu: [Thanh Quân, Mạch Thượng Sắc Vi, Đế Tu, ai là ai chân ái?].
Những người trả lời có ý kiến không đồng nhất.
Có người thóa mạ nàng câu dẫn hai nam nhân, châm ngòi chiến tranh giành tình nhân ra tay quá nặng. Lấy chủ đề cũ “Bắt cá hai tay” làm căn cứ.
Có người đoán nàng bế nguyệt tu hoa, phong tình vạn chủng rước lấy hai nam nhân xuân tâm nhộn nhạo. Lấy ảnh chụp nữ av hư hư thực thực, trình độ photoshop thấp kém ra làm chứng cứ giả.
Có người ai oán cắn khăn tay khóc thầm, oán trách ánh mắt hai vị đại thần không tốt, không có nhìn trúng mình. Lấy hình ảnh tình cảm triền triền miên miên đến thiên nhai “Đại thần đại thần ta yêu ngươi” ra thổ lộ.
Có kẻ vẫy khăn kích tình điên cuồng hò hét “Là nam nhân phải chiến đấu”. Lấy một đoạn phim hoạt hình “Nam nhân đánh đi đánh đi không phải tội” làm hàng mẫu cho việc Đế Tu cùng Thanh Quân chiến tranh đoạt tình nhân.
Dẹp bỏ An đồng học tố chất tâm lý, mấy loại búa rìu dư luận này đều có thể chịu được. Chẳng qua……
Những ngôi sao bùng nổ “Mạch Thượng Sắc Vi chặn ngang một cước, chia rẽ Thanh – Tu tội ác tày trời” bọn nha đầu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dĩ Mạch liên tiếp nhấn vào chủ đề –[Thanh - Tu ngọt ngào tình cảm – bí mật màu hồng đại thần không muốn người biết], yên lặng nhìn ba mươi giây, thời điểm nhìn thấy câu kia “…… Đế Tu hướng về Thanh Quân hô:‘Ngươi cùng nàng kết hôn, vậy ta thì sao, ở trong lòng ngươi ta có vị trí gì?’”, một ngụm nước phun ở màn hình thượng.
Trong óc hiện ra như vậy hình ảnh –
Tô Viễn Ca cùng Cố Quân Thanh, từ từ tiếp cận, kề sát…… Sau đó……
Nàng chảy máu mũi.
Thế giới vặn vẹo.
Đêm hôm đó, diễn đàn sôi sục.
“Diêu cái đuôi chân tướng quân” trả lời: Đến đến đến, Thanh – Tu quan hệ cp công thụ, mọi người thảo luận.
“Lâu không ăn thịt chân tướng quân” trả lời: Thanh ở trên. Bởi vì hắn là cầm thú.
“Trang thi thể chân tướng quân” trả lời: Tu ở trên. Thanh chính là cầm thú, mà Tu là đồ tể. Cho nên…… Thực rõ ràng đi.
“Không gần nữ sắc chân tướng quân” trả lời: Thượng cũng là hạ, hạ cũng là thượng. A di đà phật.
“Cướp ngân hàng chân tướng quân” trả lời: Từ trên xuống dưới, hai người bọn họ ngồi thang máy?
“Ngồi ngục giam chân tướng quân” trả lời: Trong đầu ta hiện tại chỉ có một hình ảnh — hai người kia, Hồng Quả Quả ôm, khoác một thân thủy tinh trong suốt.
“Người cuồng siêu thị chân tướng quân” trả lời: Ở trên là vương đạo! Thanh, lên đi, đại biểu ánh trăng, hạ gục hắn!
……
Đêm hôm đó, diễn đàn [Càn Khôn] đang bị kích tình thiêu đốt bởi vì hai chủ đề vừa mới được post bỗng nhiên chìm vào tĩnh lặng đến kỳ diệu, nhóm vô lương chân tướng quân cùng tập thể quần chúng vô tội yy chớ có lên tiếng.
Chủ đề thứ nhất từ “Sự thật không tỏ hại chết miêu” tuyên bố. Nội dung chỉ có một câu –“Ta rất ngạc nhiên, các vị công bố ‘Chân tướng’”.
Chủ đề thứ hai đến từ “Đế Tu” tuyên bố. Càng đơn giản, chỉ có bảy chữ –“Muốn bị luân bạch thì tiếp tục”.
Đêm hôm đó, bang chúng Anh Túc Thứ Thanh nhận được một nhiệm vụ bang phái treo giải thưởng rất là quỷ dị — bang chủ viết: Càn quét, phàm là giết những kẻ có tên Thanh đều thưởng cho 100 vạn kim.
Bang chúng Anh Túc Thứ Thanh đàm luận như sau:
[Bang phái] Điên: Tu đang nổi giận, thấy chữ “Thanh” liền dị ứng sao?
[Bang phái] Đóng Băng Ngàn Dặm: Không phải ai nhìn thấy tình tiết “Hắn cùng hắn nụ hôn và tình cảm”, đều có thể bình tĩnh.
[Bang phái] Hoa Bách Hợp: Cho nên, chúng ta vì bang chủ đại nhân “Báo thù” hay là “Tình sát”?
[Bang phái] Sau Lưng Một Thương: Hoa tỷ, ngươi rất sắc bén……
[Bang phái] Võ Tàng Tiểu Thứ Lang: Như thế nào mấy tên kêu Thanh ít như vậy, đầu năm nay kiếm tiền thật không dễ dàng.
[Bang phái] Màu Thiên Thanh Chờ Mưa Bụi: Kao, nhân yêu, ngươi cư nhiên ngay cả Lão Tử cũng giết!
[Bang phái] Như Hoa Đại Thúc:…… Ta nhìn thấy chữ “Thanh”, kích động, đã quên ngươi không đáng giá tiền.
[Bang phái] Hoa Bách Hợp: Đề nghị đem tên bang phái sửa lại đi, kêu Anh Túc Thứ Tử Thanh
……
Đêm hôm đó, Cố Quân Thanh cảm thấy sau lưng sinh lạnh, cảm mạo có xu thế tăng thêm, cau mày nhấc điện thoại gọi Hồ Ly, “Tra cho ta chủ đề kia là ai post ”, bị Hồ Ly thành công xảo trá một lượng lớn ảnh nghệ sĩ trân quý của hội họa sĩ.
Đêm hôm đó, Tô Viễn Ca nằm trong phòng ngủ mơ thấy toàn thân đều là vải ren màu hồng, sau khi bừng tỉnh mở to mắt đánh thức Nancy ở xa năm dặm, làm cho nàng đưa tới một liều thuốc ngủ.
Đêm hôm đó, tổ bốn người 512 quay chung quanh chủ đề “Bị người mơ hồ thổ lộ nên làm cái gì bây giờ”, thảo luận đến quá nửa đêm.
Lí Thiến: “Kỳ thật Tô Viễn Ca cũng không tệ, bắt cá hai tay đi, để cho chúng ta nhìn xem tình yêu thần tượng cùng tiểu cô nương ~”
Nguyên Viên: “Ngươi đoán thử xem, nếu ta đem những lời ngươi vừa nói thuật lại cho Cố Quân Thanh, ngươi còn có thể giữ được nửa cái mạng hay không?”
Lí Thiến: “…… Bằng không tiếp tục làm như không biết, lơ hắn đi.”
Đường Tiểu Âm: “Vẫn nên tìm tên họ Tô đó nói rõ ràng?”
Dĩ Mạch: “Nên rõ ràng. Nếu không dù với ta hay với hắn cũng không tốt.”
Nguyên Viên: “Cũng đúng. Nếu tâm ngươi đã định, từ chối hắn.”
Đường Tiểu Âm: “Nam nhân Cố gia đại khái trời sinh đã có một loại mị lực, hai huynh đệ này đều lọt vào tay ngươi.”
Lí Thiến: “Ách, kỳ thật ta vẫn nghi vấn. Tô Viễn Ca rốt cuộc là thật tâm, hay là vì cùng Cố Quân Thanh phân cao thấp?”
Nguyên Viên: “Nhân tâm, vĩnh viễn là thứ khó nắm bắt nhất.”
Nhưng trong khoảng thời gian này, Đế Tu rốt cuộc cũng không có login.
Áp phích quảng cáo xuất hiện ở trên Internet, trên màn hình điện tử, giao thông công cộng, xe buýt sân ga.
Tô Viễn Ca, muốn ở h thành tổ chức nhạc hội.
Sắc trời đã trễ, trời hình như muốn mưa, có chút u ám. Trong sân vận động có thể chứa đựng hàng vạn người ở H thành, nhân viên của công ty giải trí Thiên Duyệt vì buổi biểu diễn sắp tới mà bận rộn cuối cùng đã kết thúc công tác.
Vũ đài giữa sân đã cơ bản kiến thành, giống như một tòa lâu đài giữa đám mây. Trợ lý Nancy đứng ở dưới đài, có chút mỏi mệt ngửa mặt nhìn Tô Viễn Ca trên vũ đài.
Tô Viễn Ca khi ca hát mi mắt cụp xuống, vẻ mặt ôn hòa mà say mê, giống như bức tranh đại thiên sứ khuynh đảo chúng sinh.
Âm nhạc cuồn cuộn chảy. Hắn chậm rãi hướng về không trung nâng lên tay phải, cửa thành từ từ mở ra, một nữ tử tóc dài bước đi chầm chầm, nắm lấy tay hắn cùng hát lên bản tình ca huyền diệu.
Nữ tử váy rủ xuống đất, nửa người trên thuần trắng cùng làn váy phía dưới điểm chút phấn hồng, giống như một đóa hoa hồng nở rộ.
Đột nhiên, tiếng ca ngưng bặt.
Thời điểm Tô Viễn Ca tóm lấy chai nước nện vào mặt người đánh Bass, trên mặt Nancy lộ ra biểu tình “Không ngoài sở liệu”, theo bản năng xoa xoa cái mũi. May mắn kia là bình không, bằng không nhất định sẽ rất đau……
“Lần thứ ba.” Hắn đi đến trước mặt tay Bass vươn ba đầu ngón tay,“Ngươi cảm thấy ta có kiên nhẫn đếm số lỗi sai của ngươi, hay là cảm thấy ta nên đổi người trước khi buổi biểu diễn bắt đầu?”
Một hồi yên tĩnh. Tay Bass lắp bắp,“Thực xin lỗi…… Lần sau……”
“Ngươi phải chú ý một chút ~” Nữ ca sĩ trẻ tuổi vừa rồi túm váy đi xuống, hướng Tô Viễn Ca cười duyên,“Không cần tức giận, sư huynh ~” Tiếng “Sư huynh” kia kêu cực kỳ quyến rũ, người nghe không khỏi mê man. Nàng cũng là nghệ sĩ của Thiên Duyệt, sắp tới vinh quang tột đỉnh, ngày thường đối với vị sư huynh đại danh đỉnh đỉnh này có ý mượn sức, muốn nhờ hắn viết cho nàng một ca khúc, lần này công ty an bài hai người hợp xướng, cơ hội vất vả lắm mới có được há có thể dễ dàng buông tay.
Nancy dưới đài dùng danh sách che miệng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch một chút.
“Ai cho cô mặc thế này lên đài ?” Đồng tử màu xám lạnh như băng củaTô Viễn Ca ngược lại nhìn nàng chằm chằm, nhưng ánh mắt lại hướng về một nơi rất xa xăm, không có điểm dừng.
“Ta thấy trang phục này rất đẹp, cho nên mặc trước thử xem, cũng để thích ứng một chút ~” Nghe đồn váy này là do Tô Viễn Ca đặt làm để tăng hiệu ứng của bài hát, hắn dùng danh nghĩa cá nhân mời thiết kế sư Pháp quốc đến làm, may thủ công, hơn nữa hình như hắn dựa theo kích thước cơ thể nàng để làm, khi mặc vào rất là vừa vặn. Thời điểm nhìn thấy nó trong tỷ quần áo, nàng liền có cảm giác mừng rỡ như điên, nhịn không được liền lôi ra mặc.
“Cởi ra, sau đó biến.” Ngữ khí làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, giống như có thể kết thành sương hoa.
Nữ ca sĩ sững sờ đứng chết dí tại chỗ, mê hoặc nhìn hắn, lại nhìn nhìn đám người chung quanh yên tĩnh không tiếng động.
Quả nhiên, vẫn là quá non a…… Nancy nghẹn cười, bất đắc dĩ chọn nhíu mày. Yêu thương nhung nhớ đối với loại yêu nghiệt như Tô Viễn Ca mà nói căn bản không có lực hấp dẫn, huống hồ, tự làm bậy không thể sống. bộ quần áo đó, còn có người kia……
Đi theo hắn một khoảng thời gian, mặc dù không thể hoàn toàn đoán trước cái loại tính tình biến hóa quỷ dị này, nhưng ít ra, có thể nhìn thấu một chút tâm tư bị che giấu lên.
Ví như, nguyên nhân hắn thường xuyên đỗ ô tô ở bên cạnh khuôn viên C đại.
Ví như, nguyên nhân hắn bỗng nhiên mua rất nhiều hoa hồng chuyển về biệt thự.
Ví như, nguyên nhân hắn ở thời gian nghỉ ngơi đăng nhập vào trò chơi lại chỉ im lặng nhìn màn hình.
Ví như, nguyên nhân hắn thủy chung chưa từng nghiêm minh……
“Thu lại bài hát này, xóa toàn bộ giọng nữ.” Tô Viễn Ca Vũ ở trên vũ đài không để ý đến khuôn mặt vặn vẹo của tổng đạo diễn, bâng quơ nói.
Nancy nhìn nữ ca sĩ khóc lóc chạy xuống đài, than nhẹ một tiếng, cấp Tô đại minh tinh cốc nước cùng di động: “Vừa rồi điện thoại của ngươi kêu liên tục.”
Tô Viễn Ca nhìn lướt qua màn hình điện thoại, động tác uống nước chững lại. Nửa ngày, bỏ lại một câu “Ta mệt mỏi, diễn tập buổi tối hủy bỏ” lền lái xe rời đi, để mọi người hận nghiến răng nghiến lợi.
Nhã Lam là một khách sạn.
So với những khách sạn năm sao san sát ở H thành mà nói, sự tồn tại của nó rõ ràng yếu nhược rất nhiều.
Chiếc Maserati GT trắng đi qua cánh cửa, sau đó lại vòng trở về. Tô Viễn Ca đem bản thân bọc trong áo gió, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thấp thoáng dưới ánh đèn neon, mặt nhăn mày nhíu, kéo thấp mũ xuống, đi vào.
Cửa phòng 407 khép hờ. Đẩy cửa mà vào, trong phòng tràn ngập ánh sáng vàng ấm áp.
Một nữ sinh tóc quăn dài rám nắng đứng ở phía trước cửa sổ.
Hắn ngẩn ra.
“Không thể tưởng được Tô Viễn Ca vì buổi biểu diễn không ăn không ngủ cũng sẽ bớt thời gian đến một khách sạn nhỏ như thế này để hẹn hò.” Nàng ôm cánh tay xoay người, mặt hướng Tô Viễn Ca, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một ý cười châm chọc.
“Tuyên gia đại tiểu thư xem ra đã trở thành ngôi sao ảm đạm,” Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, trên mặt hắn nhanh chóng hiện lên biểu tình lạnh lùng,“Nhàn rỗi đến mức nhàm chán nên bắt đầu thích làm trò.”
Tuyên Tình giận dữ phản cười, quơ quơ di động trong tay.“Một tin nhắn có thể dẫn ngươi tới anh này, xem ra anh đối với cô ta rất thật lòng.”
Đó là một cái di động màu đỏ, mặt trên còn có hình ảnh một con búp bê nữ Ám Ảnh của [Càn Khôn] đã phai màu.
“An Dĩ Mạch ở đâu?” Hắn cau mày, trong đáy mắt sắc bén tràn ngập sương mù.
Tuyên Hòa điền sản trong giới hắc đạo rất có thực lực, thậm chí nghe đồn có liên hệ rất lớn với Hổ Sa bang ở nam khu H thành. Cho nên lão nhân Đỗ Vân Trạch kia vì để cho Tuyên gia chút mặt mũi, không biết đã bao lần tận tình khuyên bảo hắn làm theo ý Tuyên đại tiểu thư.
Giờ phút này Tuyên Tình sắc mặt tái nhợt nhìn qua càng giống như u hồn: “Anh yêu cô ta, đúng không?”
“Đừng tự cho mình thông minh.” Hắn chậm rãi tới gần, trong đôi mắt màu xám phảng phất dâng lên tầng tầng tuyết phủ. “Nàng chính là quân cờ để tôi đối phó Cố Quân Thanh. Nếu cô đối nàng động thủ……”
Nói ra những lời này.
Nam tử nheo mắt lại, cánh tay dặt lên bả vai nàng, một mối uy hiếp dày đặc làm cho nàng cảm thấy ngột ngạt vì bị áp bức.
“Chỗ dựa Đỗ Vân Trạch của anh sẽ không vì một nữ nhân mà cùng Tuyên Hòa phát sinh xung đột, cho dù tôi làm gì cô ta, anh cũng không thể giúp được gì, không phải sao?” Nàng cười cứng ngắc.
“Đúng vậy. Bất quá nếu người gặp chuyện không may chính là tôi, chứng cớ lại chỉ hướng Tuyên Hòa……” Bọn săn tin đó chắc chắn sẽ không bỏ qua,“Cô đoán, lão nhân có thể không hành động hay sao?”
Nụ cười này, yêu khí ngút trời.
Tuyên Tình đã từng nhìn thấy nụ cười như vậy. Trong mắt hắn tràn đầy nguy hiểm, sắc lạnh giống như con rắn nhìn thẳng con mồi, làm cho người ta cảm thấy run rẩy.
“Vì một quân cờ, anh dùng chính bản thân mình để uy hiếp tôi?” Nàng rốt cục nhịn không được trừng cặp mắt to xinh đẹp, cơ hồ rít gào,“Tô Viễn Ca, tôi dùng hết tâm tư để yêu anh, so với người khác sâu đậm gấp một trăm lần, một ngàn lần! Tôi có thể dễ dàng tha thứ cho việc anh không ngừng thay đổi bạn gái, nhưng tôi không thể tha thứ việc anh đem tất cả tâm tư đặt lên người một nữ nhân như vậy! Huống chi cô ta có khả năng sẽ trở thành Cố phu nhân, nữ nhân Cố gia mà anh hận nhất!”
Áp lực tích tụ đã lâu bùng nổ, giống như một con dao nhọn, đâm thủng da thịt còn hướng về tái tim người ta, lại còn càn quấy, xé rách.
“Câm miệng!” Hắn tựa như một con sư tử bị chọc giận, hung hăng đem nàng đặt ở trên tường. Khí lực rất lớn, cơ hồ muốn bóp nát vai của nàng.“Tôi nói cho cô biết, giữu chúng ta bất quá là gặp dịp thì chơi. Cô muốn scandal, tôi cho cô, cô lại bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Thẩm mặc làm cho người ta hít thở không thông.
“Anh chưa từng yêu tôi, đúng không?” Nàng dùng đôi mắt đen vô thần nhìn hắn.
Nhưng, vẫn nhịn không được muốn hỏi.
Hắn nhìn nàng từ trên cao, trong ánh mắt lạnh lùng tựa hồ có một chút thương hại.
Tuyên Tình bỗng nhiên nở nụ cười, một mảnh lạnh lẽo: “Không có cũng tốt. Tô Viễn Ca, tôi có thể bình yên vô sự đưa An Dĩ Mạch trở về, cũng không bao giờ quấy rầy cuộc sống của cô ta nữa. Chỉ cần anh đáp ứng tôi một điều kiện.”“Cùng tôi đính hôn.”
Giữa ánh đèn màu vàng, mặt hắn không chút thay đổi.
Ngữ điệu của nàng hết sức hòa hoãn: “Thực lực Tuyên Hòa sẽ giúp Thiên Duyệt giải trí phát triển, cũng có thể cạnh tranh cùng Bất Lạc Viêm Dương. Chỉ là đính hôn mà thôi, cũng không ảnh hưởng quá lớn đến tiền đồ của anh.”
“Lý do?”
“Tôi cố gắng lâu như vậy, phải có được một kết quả tốt. Tôi muốn để cho tất cả mọi người đều biết Tô Viễn Ca từng có quan hệ với Tuyên Tình. Mặc kệ anh yêu hay không yêu tôi.”
“Cô điên rồi.”
“Cho dù là điên.” Nàng nâng cằm lên.
“Đề nghị này nghe qua không tệ. Đáng tiếc, tôi sẽ không đồng ý.” Tô Viễn Ca lui về phía sau hai bước, nụ cười mang theo tà khí kia dưới ánh đèn trông đặc biệt quyến rũ.“Tôi trước giờ không thích bị người khác uy hiếp. Cô có thể dùng bất cứ phương thức ôn hòa hay tà ác để phá hủy nàng, đều không sao cả.” Hắn giơ lên ngón tay phải,“Chẳng qua, nếu cô làm nàng bị thương, tôi sẽ đem tiền bảo hiểm cánh tay này làm lễ vật tặng cho cô.”