• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Đường không hiểu vì sao bố cứ bắt mình cách xa mẹ. Thằng bé bị mắng thì bắt đầu mếu máo, sau đó nức nở hướng đến Tư Vân mà làm nũng.

- Mẹ ơi, mẹ ơi... Bố mắng... Bố mắng Đường Đường kìa... Mẹ ơi...

Tư Vân thấy thằng nhỏ nhóc lớn như vậy thì lập tức ôm thằng nhỏ vào lòng an ủi.

Tuy nhiên, dù như thế thì cô vẫn còn chướng ngại tâm lý với chuyện mới xảy ra.

Những người giúp việc kia ngất dưới đất vẫn hiện rõ trước mắt của cô. Cho dù Tư Vân không muốn tin thì cũng không được.

Cô không thể ở lại cái nơi đáng sợ này được...

Một suy nghĩ loé lên trong đầu của Tư Vân rằng cô nhất định sẽ phải rời đi ngay lập tức.

Mạc Hàn cũng trông thấy sắc mặt tái nhợt của Tư Vân, hắn biết bản thân cần làm gì đó.

Chính vì thế, Mạc Hàn vươn tay ra, lần nữa che mắt của Đường Đường lại.

Tư Vân còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Mạc Hàn cúi xuống cưỡng hôn.

Cô trợn tròn mắt, theo bản năng muốn né tránh nhưng lại bị khống chế không thể di chuyển được cơ thể.

Đường Đường bị ép vào giữa Tư Vân và Mạc Hàn, không những thế, thằng bé còn bị tay của bố nó che mắt lại nên rất khó chịu.



Bên trên, hai người lớn hôn nhau thắm thiết.

Chỉ tội cho thằng nhỏ bị kẹp giữa ấm ức mà không làm được gì.

Sau khi thoả mãn với hành động của mình, Mạc Hàn mới buông tha cho đôi môi của Tư Vân.

Rồi hai mắt hắn chuyển sang màu đỏ ngầu, giơ bàn tay ra chạm nhẹ vào trán cô rồi nói.

- Tư Vân... Cô không nên nhớ những sự việc vừa rồi...

Giọng nói của Mạc Hàn cứ vang vảng bên tai của cô.

Tư Vân như bị thôi miên, rồi bị một luồng sức mạnh đánh thẳng vào đầu, sau đó lập tức mắt ngất lịm đi.

Thấy mẹ bị ngất, Đường Đường nước mắt nước mũi nhìn bố trách móc.

- Bố lại xoá trí nhớ mẹ rồi... Bố xấu xa lắm...

- Yên tâm đi, mẹ con không quên con đâu. Chỉ là ta khiến cho cô ấy không nhớ chuyện kinh hãi vừa xảy ra thôi.

Mạc Hàn thở dài, xoa nhẹ đầu của Đường Đường rồi bế Tư Vân trở về phòng. Sau khi sắp xếp ổn thoả xong cho cô, Mạc Hàn mới từ từ đi đến phòng khách.

Đám giúp việc vừa có ý định tấn công Tư Vân ở trong bếp đều bị thuộc hạ của Mạc Hàn dùng thứ kim loại gì đó xích lại, xếp hàng quỳ xuống dưới sàn.

Mà nhũ mẫu đứng gần đó mặt không cảm xúc, nắm chặt lấy tay của Đường Đường.

Mạc Hàn vừa ngồi xuống ghế lớn, thì một trong số đám giúp việc kia liền lên tiếng cầu xin.

- Ông chủ, chúng tôi sai rồi... Chúng tôi... Không thể khống chế cơn khát máu... Xin ông chủ hãy cho chúng tôi một cơ hội...

Lời vừa dứt, Mạc Hàn bỗng nhếch miệng cười. Đôi chân dài của hắn vắt chéo lại, hơi ngả lưng tựa vào thành ghế mà nhìn bộ dạng thảm hại của những kẻ đang bị xích kia.

- Ta đã từng cảnh cáo các người rồi! Những kẻ mang dòng máu hỗn tạp như các người đáng lẽ không nên xuất hiện trên đời này, nhưng ta đã tạo điều kiện cho các người tá túc ở đây, tiếc rằng... Bản tính vẫn không thay đổi...

Giọng nói của Mạc Hàn vang lên khiến ai nấy cũng rùng mình.



Đường Đường cũng không ngoại lệ.

Thằng bé quay sang ôm chặt lấy nhũ mẫu.

Một điều luật quan trọng được đề ra trong dinh thự này, đó chính là không được để lộ thân phận với con người. Không được ra tay hút máu con người.

Nếu không nhất định sẽ bị phạt!

- Ông chủ, xin tha mạng... Chúng tôi sai rồi... Chúng tôi biết sai rồi...

Mặc cho những kẻ kia đang khẩn khoản cầu xin, Mạc Hàn lạnh lùng phất tay.

Những tên áo đen nghe lệnh rồi lập tức lấy roi da tẩm nước Thánh ra, thẳng tay vút từng cái mạnh vào đám người kia.

Mỗi một phát giáng xuống đều toét máu khiến Đường Đường bị doạ sợ.

Thằng bé muốn bỏ chạy thì bị Mạc Hàn vươn tay ra. Thế là thằng bé bị một lực mạnh lôi lại phía sau, rơi vào tay của Mạc Hàn.

- Ở lại đây xem!

Thường ngày Đường Đường nói xấu bố rất nhiều. Không những vậy, thằng bé còn cho rằng bố tuy trông vậy nhưng rất dễ đối phó.

Bây giờ tận mắt chứng kiến cảnh này, Đường Đường chột dạ lắm.

Thằng bé biết bố mình đáng sợ như thế nào rồi.

Nghe những tiếng hét thảm thiết bên kia, Đường Đường lập tức cúi đầu vào ngực của Mạc Hàn, bắt đầu tác chiến.

- Bố... Đường Đường sau này sẽ nghe lời bố... Đường Đường yêu bố lắm...

Cái thằng nhóc này đúng là gió chiều nào theo chiều đấy.

Rõ ràng mới đây còn liên tục mắng hắn xấu xa, rồi còn muốn đổi bố, để mẹ nó đi lấy chồng mới.

Thế mà lúc này thái độ quay ngoắt chóng mặt, ngoan ngoãn như cún con.

- Ta nghe nói con bảo ta xấu xa. Bố con là kẻ xấu xa đấy, mau ra kia quỳ xuống chuẩn bị phạt đi.

Đường Đường nghe xong thì giật thót.

Thằng bé mím môi lại, hai mắt mở to làm ra cái bộ dáng đáng thương mà nắm lấy phần áo trước ngực của Mạc Hàn.

- Bố nỡ lòng đối xử với Đường Đường vậy sao? Đường Đường là ruột thịt của bố mà...

- Đừng cố tỏ vẻ đáng yêu trước mặt ta. Ta không giống như những người khác bị con mê hoặc đâu! Tội của con nặng lắm!

Vì không muốn bị phạt như thế kia, Đường Đường vẫn kiên trì cầu xin.

- Bố, Đường Đường chỉ yêu mỗi bố thôi. Bố là bố yêu của Đường Đường... Đường Đường hứa sau này không tự tiện ôm mẹ nữa, không tự tiện sờ ngực mẹ nữa, không tự tiện hôn mẹ nữa... Đường Đường sai rồi...

Nghe được những lời này, Mạc Hàn có vẻ đã rất hài lòng.

Hắn xoa nhẹ lên mái tóc đen mượt của Đường Đường.

- Được rồi. "Nòng nọc" ngoan biết nghe lời là tốt!

- Nòng nọc là gì? Đường Đường là Đường Đường mà...

- Đường Đường là đứa con ngoài ý muốn của bố. Vì thế, ngoài tên là Đường Đường, con còn có tên gọi khác là Nòng Nọc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK