• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Đường... Cái tay, mau bỏ cái tay ra ngay!

Giọng nói của Mạc Hàn có cái gì đó rất kiềm chế lại, hai tay hắn nắm lấy hai tay của Đường Đường từ từ gỡ tay của thằng bé ra.

Mà Đường Đường vẫn nằng nặc tỏ vẻ bức xúc

- Đường Đường không muốn bố lấy người khác! Bố xấu xa!

Mạc Hàn vừa mới trở về, hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì thằng nhóc này đã túm lấy hắn mà gào khóc rối rít.

Mãi mới đẩy được cái thằng nhóc này ra, khi Mạc Hàn vừa mới ngẩng lên thì thấy có một người phụ nữ xuất hiện trong nhà.

Bạch Tố Kỳ vừa trông thấy Mạc Hàn, vui đến nỗi muốn chạy đến thì lại bị Đường Đường cản lại.

- Bà cô kia, ai cho phép đến gần bố!

Bị Đường Đường ngăn cản nên khiến cho tâm trạng của Bạch Tố Kỳ tụt dốc. Không những vậy, thằng nhóc này cứ một mực gọi cô ta một tiếng bà cô! Hai tiếng bà cô!

Phải nói rằng từ trước đến nay, chưa từng có ai dám mở miệng nói Bạch Tố Kỳ xấu xí cả. Lòng tự tôn của cô ta bị chà đạp bởi 1 thằng nhóc miệng còn hôi sữa!



Nghĩ đến đây, Bạch Tố Kỳ liền mở miệng bộc phát cơn tức.

- Mạc Hàn, anh dạy con kiểu gì thế? Để nó ăn nói với người lớn như vậy thật bất lịch sự!

Mạc Hàn cảm thấy có chút không vui vì sự có mặt của Bạch Tố Kỳ. Liếc thấy thằng nhóc này tức sắp điên đến nơi rồi, hắn đành quay sang phía của Tư Vân căn dặn.

- Tư quản gia, phiền cô trông coi Đường Đường cho tôi.

Tư Vân nghe vậy thì lập tức tiến tới nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Đường Đường kéo thằng bé đi. Thấy mẹ đang nắm tay mình, Đường Đường cũng không có bất kỳ hành động nào phản kháng.

Quả nhiên riêng với Tư Vân là Đường Đường lập tức ngoan ngoãn ngay.

Trước khi đi, Đường Đường còn quay lại buông 1 câu cảnh cáo với Mạc Hàn.

- Bố mà dám phản bội mẹ thì Đường Đường sẽ theo mẹ, bỏ bố ở 1 mình!

- Rồi, ta đã biết bản thân cần làm gì. Con không cần lo đâu.

Đợi cho bóng dáng của Đường Đường và Tư Vân khuất dần, lúc này Mạc Hàn quay lại vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía của Bạch Tố Kỳ.

- Sao cô lại đến đây?

Bạch Tố Kỳ thở dài đáp.

- Em hết cách rồi. Bên phía gia đình em đang hối thúc em và anh kết hôn. Em phải khó khăn lắm mới trốn được đến đây để tìm anh đấy.

Nghe xong, Mạc Hàn quay người lại, rồi dặn dò nhũ mẫu đi pha cho Bạch Tố Kỳ một cốc nước cam. Còn hắn dẫn cô ta vào thư phòng nói chuyện.

Thực ra cái hôn sự này chỉ là do hai bên gia đình quyết định mà thôi. Mạc Gia vì muốn củng cố địa vị nên đã liên hôn với nhà họ Bạch.



Từ xưa đến nay, tất cả các dòng dõi huyết tộc thuần chủng hay còn gọi là huyết tộc quý tộc nắm trong tay vô số quyền hành. Tất cả các thành viên trong gia tộc đều sẽ phải nghe theo sự sắp xếp của bề trên để liên hôn với huyết tộc quý tộc cùng đẳng cấp.

Bọn họ cho rằng, chỉ có như vậy thì mới giữ được dòng máu thuần chủng truyền lại cho đời kế tiếp.

Thế nên, phần lớn các gia đình quý tộc đều quyết định liên hôn với nhau. Ngoài mặt thì đầm ấm, hoà hợp như vậy thôi chứ thực chất bọn họ nhìn nhau còn hơn kẻ thù.

Với đối phương, họ chỉ coi nhau là công cụ để duy trì hậu nhân đời kế tiếp mà thôi.

Thậm chí có những cặp vợ chồng có tình nhân bên ngoài thì người trong nhà cũng không quan tâm. Cái họ để mắt đến chỉ là đứa trẻ đời kế tiếp thừa kế gia tộc.

Và Mạc Hàn cũng chính là đứa trẻ bất hạnh đó.

Hắn được sinh ra với thân phận rất tôn quý. Tuy nhiên, bố mẹ hắn không hề có tình cảm với nhau. Năm hắn lên 4 tuổi, mẹ hắn coi như đã hoàn thành nghĩa vụ là sinh ra hắn. Chính vì vậy bà đã bỏ đi cùng với tình yêu đích thực của đời mình.

Còn về bố của hắn. Ngay sau khi mẹ hắn rời đi, bố hắn cũng dẫn người tình về công khai chung sống. Hơn thế nữa, bọn họ cũng có 1 đứa con trai kém Mạc Hàn 2 tuổi.

Mạc Hàn có thể hiểu thấu cái cảm giác được sinh ra nhưng bị bố mẹ bỏ rơi, thờ ơ lạnh nhạt.

Không những vậy sống còn bị kiểm soát bởi các trưởng lão, suốt ngày khổ cực chịu sự huấn luyện khắt khe. Không được phép làm xấu hình tượng của bản thân và còn hàng trăm quy tắc điên rồ khác mà hắn buộc phải thực hiện.

Cuộc sống như vậy chẳng khác gì sống trong địa ngục cả.

Chính vì thế hắn mới dây dưa sự sắp đặt của gia tộc đối với cuộc hôn nhân với Bạch Tố Kỳ.

Hắn không muốn sống với người không yêu mình, cũng không muốn đứa con đó có cuộc đời bi thảm như hắn.

Ngồi trên ghế uống hết cốc nước cam, Bạch Tố Kỳ cuối cùng cũng thấy rất sảng khoái. Cô ta đặt chiếc cốc không xuống bàn rồi vào việc chính.

- Anh phải tìm cách gì đó ngay lập tức đi! Anh biết em đã có người yêu rồi mà. Em cũng chẳng hứng thú với cuộc hôn nhân này đâu!

Mạc Hàn ngồi đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu.

Bạch Tố Kỳ cũng giống hắn, cũng không thích bị ép buộc với cuộc hôn nhân này. Cô ta cũng đã có người mình yêu, dù thế nào vẫn không thể buông bỏ được.

Chính vì thế cô ta mới lặn lội đến đây để cùng Mạc Hàn nghĩ cách.

Đột nhiên, Bạch Tố Kỳ nảy ý gì đó liền lập tức nói.

- Chẳng phải là Mạc gia cần người tạo ra thế hệ mang huyết mạch thuần chủng sao? Em nghe nói con trai anh cũng là huyết mạch thuần chủng còn gì. Chỉ cần anh giao thằng nhóc đó cho các trưởng lão, là em và anh có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân này rồi!

Nghe đến đây, sắc mặt của Mạc Hàn lập tức tối sầm lại, hắn phản đối ngay!

- Không được!

- Mạc Hàn, anh phải nghĩ cho đại cục chứ. Cứ giao Đường Đường ra có phải tốt hơn không?

- Tôi không thể giao thằng bé cho họ được!

Bởi vì hắn không muốn nhìn thấy Đường Đường sẽ lại đi lên vết xe đổ của hắn lúc trước nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK