• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại, cuộc sống của Tư Vân rất tốt.

Tất cả mọi người trong biệt thự đã thay đổi cách xưng hô, không còn gọi cô là Tư quản gia nữa mà thay vào đó chính là phu nhân.

Thực ra thì sống chung vậy thôi chứ cô và Mạc Hàn chưa có kết hôn chính thức.

Đêm nào hắn cũng mò sang phòng cô ngủ, Tư Vân toàn lấy lý do này nên Mạc Hàn ức quá, ngày hôm sau đem theo cô định đi đăng ký kết hôn.

Có điều, giấy tờ cô lại để ở chỗ của bố mẹ.

Mạc Hàn nghe xong mà bất lực không thể làm cái gì được. Thế là trong ngày hắn đã cho người chuẩn bị, theo lẽ là đưa Tư Vân quay về quê của cô, sau đó xin phép người lớn trong nhà để cưới cô.

Khi Tư Vân biết chuyện thì vô cùng kinh ngạc.

- Anh thật sự muốn cùng em về quê của em thật sao?

- Thì sao? Chẳng lẽ không được ra mắt bố mẹ em à? Dù sao Đường Đường cũng đã lớn như vậy rồi.

Thì cũng đúng.

Con của cô và Mạc Hàn cũng đã được 5 tuổi rồi. Nếu cứ giấu giếm mà không nói ra thì chắc bố mẹ cô sẽ lo lắng lắm.



Thế là hai người cũng đã chuẩn bị đưa Đường Đường về quê ngoại.

Tối hôm trước ngày đi, Mạc Uất Trì và Bạch Tố Kỳ có đến dinh thự gặp mặt Tư Vân và Đường Đường.

Đường Đường trông thấy Bạch Tố Kỳ thì sắc mặt xấu vô cùng. Thằng bé còn chẳng thèm liếc nhìn cô ta mà chạy lại ôm lấy Mạc Uất Trì ngay. Hiển nhiên là sau vụ của Đường Đường nên Mạc Hàn ghét Bạch Tố Kỳ vô cùng.

Vì biết điều đó, Bạch Tố Kỳ mới vác cái mặt đến đây, đem theo chút quà mọn muốn xin lỗi. Không những vậy, cô ta còn quỳ xuống xin lỗi Tư Vân. Hiện giờ, ai ai ở Huyết Đảo này cũng biết Tư Vân sau này sẽ trở thành Mạc phu nhân tương lai nên chẳng ai dám đắc tội với cô cả.

Mà Bạch Tố Kỳ cũng không muốn sau này cuộc sống trở lên khó khăn hơn nên đã tự mình đến đây để xin lỗi trước.

Thấy Bạch Tố Kỳ quỳ xuống, Tư Vân ngủi lòng đỡ cô ta đứng dậy.

Có điều, Mạc Hàn, Đường Đường và Mạc Uất Trì lại nhìn Bạch Tố Kỳ bằng ánh mắt như thù địch khiến cô ta chỉ biết gượng cười đưa quà cho Tư Vân rồi rời đi ngay sau đó.

- Thôi mà Mạc Hàn, chuyện cũng đã qua rồi. Nói đi cũng phải nói lại là Bạch Tố Kỳ đâu có làm tổn thương đến Đường Đường đâu.

Đường Đường nghe thấy cô nói thế thì vội phản bác.

- Là bà cô đó khiến tinh thần của Đường Đường bị tổn thương đó…

Nhưng Mạc Hàn lại có vẻ khó chịu. Hắn nắm lấy tay của Tư Vân bày ra cái bộ mặt rất thâm tình, buông 1 câu khiến Đường Đường như ch.ết lặng.

- Anh tức vì trước đây cô ta cả gan đánh em bị thương.

- Em cứ tưởng anh lo lắng cho Đường Đường chứ?

- Nó đấy hả? Ai mà thèm lo cho cái thằng quỷ đấy, là con trai của anh mà yếu đuối như thế thì tốt nhất nên là con gái thôi!

Mạc Hàn lại quá lời khiến cho tâm hồn của Đường Đường bị tổn thương nghiêm trọng.

Thằng bé lập tức nép vào lòng của Mạc Uất Trì mà nức nở.

- Chú… Đường Đường buồn lắm, chú mau dỗ Đường Đường đi.



Mạc Uất Trì mỉm cười rồi ôm thằng bé để nó gục xuống vai cả mình.

Mà Mạc Hàn coi như 2 cái người kia là không khí.

Từ sau chuyện ở bệnh viện, hắn không còn liên lạc với Mạc Lâm Bằng nữa.

Nhưng hắn nghe đâu đây phong phanh là lão ta đã cùng mẹ của Mạc Uất Trì đã đường ai nấy đi. Nhưng đến hiện giờ bố ruột thực sự của Mạc Uất Trì vẫn là 1 ẩn số.

Anh ta không đi theo mẹ mình mà tự do đi đây đó, tóm lại thoải mái hơn xưa rất nhiều.

- Mạc Uất Trì, nghe nói là mẹ mày với lão già Mạc Lâm Bằng đã ly hôn rồi?

Mạc Uất Trì vẫn tỏ ra bình tĩnh mà đáp.

- Đúng vậy. Mà sau này em không phải là người họ Mạc nữa mà em sẽ là Niên Uất Trì.

- Họ Niên sao? Thì ra mày là con trai riêng của lão tài phiệt ở thủ đô cơ à?

Niên Uất Trì không có nói gì nữa mà tiếp tục quay lại cười nói với Đường Đường.

Niên Gia Chí, vừa là doanh nhân cũng là huyết tộc quý tộc ở Huyết Đảo. Mặc dù ông ta có rất nhiều vợ và tình nhân nhưng lại không có lấy 1 đứa con trai. Nếu như Uất Trì đúng là đứa con trai của ông ta thì khối tài sản mà sau này anh ta sẽ thừa kế cũng chẳng phải dạng vừa.

Mà để ý mới thấy, hắn trông Đường Đường có vẻ như quấn Niên Uất Trì lắm. Chẳng biết hai cái kẻ này quen nhau từ bao giờ.

Sao hắn cứ cảm thấy có điều gì đó cứ mờ ám ở đây thế không biết.

Tư Vân thì mở túi quà của Bạch Tố Kỳ ra xem. Cô kinh ngạc khi thấy trong có một chiếc hộp được làm rất tinh xảo. Cô cứ tưởng đó là bánh gì ngon, nhưng khi mở nắp hộp ra thì bất ngờ khi thấy đó là 3 túi m.áu.

- Sao lại đi tặng m.áu thế không biết…

Mạc Hàn cầm 1 túi m.áu lên, mở 1 góc ra ngửi thử rồi nói.

- Đây là m.áu hiếm, có thể nói là hàng cực phẩm dành cho quý tộc. Ở huyết tộc, hễ ai cứ tặng m.áu càng quý càng ngon thì chứng tỏ sự thành ý của họ càng chân thành.

- Gớm quá…

Ai lại đi tặng máu như vậy chứ?

Nhưng mà, Tư Vân lại thấy có chút thơm thơm. Mạc Hàn cũng đã kể với cô rồi, vì uống quá nhiều m.áu của hắn nên giờ cô đã trở thành bán huyết tộc. Dù sao thì sống ở đâu phải quen ở đó… Cô sẽ càng phải từ từ thích ứng mới được…

Mạc Hàn đặt lại túi m.áu vào hộp rồi để xuống bàn. Hắn cúi xuống thì thào bên tai của cô rồi nói.

- Loại m.áu này sẽ rất tốt cơ cơ thể em, đặc biệt trợ giúp mang thai dễ hơn.

- Ai cần mang thai con của anh? 1 đứa còn chưa đủ à?

- Anh đã nói rồi, anh không cần 1 thằng con trai, anh cần 1 cô con gái giống em.

- Nhưng nếu như bây giờ em lại mang thai thì sẽ nguy hiểm như lần đó… Em vẫn thấy sợ…

Nghe đến đây, hắn liền ôm lấy cô vào lòng rồi nói.

- Không sao đâu, giờ em là bán huyết tộc rồi nên không có chuyện gì xấu xảy ra cả. Mà kể có đi chăng nữa thì anh mãi vẫn luôn ở bên cạnh em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK