• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Vân im lặng, cô cúi đầu xuống, cảm thấy lồng ngực hơi nhói.

Mà vị Tam trưởng lão kia đương nhiên là không có tin lời nói của Mạc Hàn.

Ông ta và 4 người còn lại đã chăm sóc cho Mạc Hàn, rèn giũa hắn từ khi còn nhỏ. Tính cách của Mạc Hàn ra sao thì đương nhiên ông ta hiểu rất rõ.

Mạc Hàn đã được huấn luyện từ nhỏ chỉ là 1 công cụ máu lạnh điều khiển Mạc Gia mà thôi. Cho đến khi hắn sinh ra đời tiếp theo thì cái trách nhiệm này sẽ được chuyển lên đứa nhỏ kia.

Hiện Mạc Hàn chưa nhận được huy hiệu thì hắn chưa chính thức để trở thành người thừa kế. Cũng đồng nghĩa hắn vẫn chỉ là con rối trong tay các trưởng lão mà thôi.

Mà người trưởng lão lớn nhất hừ lạnh, ông ta đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt của Mạc Hàn.

- Nói dối! Từ trước đến nay cháu có để ai dám bén mảng lên tầng 2 đâu? Cô ta sao lại được?

Mạc Hàn vẫn cứng giọng giữ nguyên quan điểm.

- Cháu đã nói cô ta và cháu chẳng có quan hệ gì cả!

Mà Ngũ trưởng lão nghe xong thì lập tức đứng lên đi về phía của Tư Vân. Ông ta thẳng tay cho cô 1 cái tát vào mặt.

Mạc Hàn muốn lao đến nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống. Hắn biết rằng, chỉ cần hắn có hành vi vào thì không chỉ hắn bị phạt, mà Tư Vân nhất định sẽ mất mạng.

Tư Vân bị tát đến nỗi thổ huyết. Sức lực của huyết tộc hơn xa với người thường nên Tư Vân bị nội thương bên trong cũng chẳng có gì là lạ. Cô cũng chỉ là 1 con người bình thường mà thôi.

Tư Vân bỗng bị ăn tát thì xa xẩm mặt mày. Cô ngã xuống đất, nhưng lại bị Ngũ trưởng lão túm lấy cổ áo kéo dậy. Ông ta bóp chặt lấy cổ của cô, từ từ nhấc lên.

- Mạc Hàn, nếu bây giờ ta g.iết cô ta thì cháu sẽ lao đến cứu cô ta chứ?

Mạc Hàn vẫn tỏ ra bình tĩnh.

- Cháu sẽ không!

- Tốt!

Vừa nói, Ngũ trưởng lão càng gia tăng lực tay hơn. Móng tay của ông ta bỗng dài ra, không những vậy hai mắt còn chuyển sang màu đỏ rất đáng sợ.

Mà Tư Vân bị nhấc lên không, cô cố gắng vùng vẫy, ánh mắt dường như lâm vào tuyệt vọng mà hướng đến Mạc Hàn. Nhưng hắn vẫn không có bất kỳ hành động nào, đứng nguyên tại chỗ nhìn cô chảy nước mắt.

Móng tay của Ngũ trưởng lão bất ngờ dài ra, cứa vào cổ của Tư Vân. Từng giọt m.áu chảy xuống đất đỏ chói. Mà mùi máu của Tư Vân dần tỏa ra khiến cho tất cả đám giúp việc như sục sôi, nổi lên cơn thèm khát.

Tam trưởng lão thấy thế thì sử dụng sức mạnh kiềm chế đám người đó lại.

Ngay khi Tư Vân tưởng mình sắp chết đến nơi, may sao Nhị trưởng lão từ nãy đến giờ im tiếng chợt mở miệng.

- Lão ngũ, dừng lại được rồi đấy. M.áu của cô ta chính là loại hiếm nhất trong các loại hiếm. Nếu g.iết cô ta, thật phí phạm. Mạc Hàn đã thừa nhận chỉ coi cô ta là “bình máu di động” rồi còn gì. Cứ để cho cô ta ở lại cho Mạc Hàn, coi như thêm 1 phần sức lực khiến cho đứa cháu yêu quý của ta thêm mạnh hơn đi.

Nhị trưởng lão đã nói vậy rồi thì Ngũ trưởng lão cũng không có ý kiến gì thêm. Ông ta ném Tư Vân xuống đất 1 cách thô bạo. Cả người cô run rẩy vì đau đớn.

Mạc Hàn biết là ông nội vừa mới giải vây cho hắn.

Đúng vậy, Nhị trưởng lão kia chính là ông nội của hắn.

Mạc Gia bao đời nay có thế lực rất hùng mạnh, không những vậy, con cháu của các chi nhánh rải rác khắp tất cả mọi nơi. Có người làm Bộ trưởng, có kẻ làm diễn viên, ca sĩ,... Ẩn dật dưới hình hài hòa nhập sống với loài người.

Tuy nhiên, gốc rễ của Mạc Gia chính là ở trên Huyết Đảo này. Cai quản và điều hành giúp sức cho Tân Gia Chủ chính là 5 vị trưởng lão. Đại trưởng lão tính khí thất thường, Nhị trưởng lão chính là ông nội của Mạc Hàn là người biết thấu hiểu, Tam trưởng lão rất đa nghi, Tứ trưởng lão nóng nảy và Ngũ trưởng lão tàn độc… Cả 5 người họ có chức vị ngang nhau, hợp sức để bảo vệ cho huyết mạch của Mạc Gia bao đời nay.

Người thừa kế chính là người có quyền hành lớn nhất, sở hữu rất nhiều năng lực đáng nổi bật. Chính là kẻ đứng đầu trên những người đứng đầu.

Mà Mạc Hàn ngay từ khi sinh ra đã được chọn trở thành người thừa kế bởi vì dòng máu thuần chủng trong người hắn. Chừng nào hắn chưa chính thức nhận được huy hiệu đỏ, thì vẫn bị những vị trưởng lão này trói buộc và khống chế.

Hắn vốn không có lối thoát.

Chính vì thế dù có tình cảm với Tư Vân thì hắn cũng chỉ có thể giấu đi.

Nếu để cho mấy lão già đó biết hắn có tình cảm với cô, nhất định cô sẽ bị g,iết chết. Thà hắn giấu giếm hết mọi tâm tư đi, thà hắn nhìn cô bị thương còn hơn là để cô c.hết một cách đầy thống khổ ở cái nơi như thế này…

Nghĩ đến đây, Mạc Hàn từ từ bước đến gần chỗ Tư Vân.

Từ nhỏ hắn đã được huấn luyện là phải vô tâm với mọi thứ. Nhưng cho đến hôm nay, nhìn thấy Tư Vân như thế này… Lòng hắn đau như thắt lại vậy.

Hắn đã hiểu thế nào là đau thấu tâm can rồi.

Mà Tư Vân yếu ớt nằm dưới đất, cổ họng vẫn đang rỉ m.áu, mắt ướt đẫm lệ nhìn chằm hắn.

Mạc Hàn quay lại nhìn các vị trưởng lão rồi ngồi xuống, sử dụng sức mạnh chữa lành vết thương của cô. Chẳng mấy chốc, vết thương trên cổ của Tư Vân dần khép lại.

Làm xong, Mạc Hàn lập tức đẩy cô ra. Hắn liền lạnh lùng đứng dậy.

- Cút lên tầng 2 ngay! Cô là con người, ở lại chỉ khiến cho đám giúp việc kia thèm muốn m.áu của cô mà thôi!

- Mạc gia chủ…

- Còn không mau cút lên? Muốn tôi phải ra tay với cô sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK