Mục lục
Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hải Anh ngậm tăm không ý kiến gì, mẹ Đức thấy thế tưởng cô xuôi nên vui vẻ ra ngoài, còn ra sức hỏi thăm vết thương trên trán cô và ép cô đi tắm, nghỉ ngơi sớm. Ông bà hạnh phúc ôm lấy công việc tắm rửa cho cháu trai, tập viết tập tô cho nó mãi. Tiếng cười của ba người ồn ã bên ngoài, khiến Hải Anh vô thức nhếch môi nở một nụ cười thật lòng thật dạ.


Ranh giới tốt xấu giữa một người là vô cùng mong manh, hiện tại họ đối xử với mình không tốt, ai dám nói là quá khứ họ cũng không tốt với mình? Bố mẹ chồng ít nhất vẫn còn lo lắng cho cô, hoặc chính xác hơn là cho đứa cháu đích tôn duy nhất Đức Anh ngoài kia. Họ cũng không hi vọng con trai cô xảy ra chuyện gì hoặc phải chịu ảnh hưởng của bất kì điều tiêu cực gì.


Hải Anh đi tắm một cái, trên người vẫn khá nhức mỏi nhưng cũng không phải thứ gì khó chịu đựng lắm. Cô xoay người, mặc bộ đồ ngủ thoải mái rồi lau tóc định bụng ra ngoài xem con thế nào. Nhưng tay vừa chạm tới nắm cửa, tiếng tranh cãi bên ngoài đã vọt vào như thể muốn đánh cho cô một trận choáng váng. Hải Anh lắng tai nghe, trận cãi vã này chủ đề xoay quanh một người quen thuộc: Ngọc Hà!
Đức đã trở lại sau khi đưa cô ta về, hiển nhiên lúc này đã bị bố mẹ giữ lại chấn vấn. Thấy chuyện này có vẻ thú vị ra phết nên Hải Anh quyết định im lặng dừng lại lắng tai nghe.


"Bố mẹ buồn cười thật đấy!" Đức hơi gay gắt, cao giọng "Bao năm nay Hải Anh đều như vậy, hiện tại lại không muốn giúp Ngọc Hà nữa là sao? Cô bé ấy có gì khác người ta chứ? Vươn lên khỏi nghèo khó, luôn cố gắng học tập, lúc nào cũng lạc quan không vì hoàn cảnh mà buồn đau.."


"Nếu nó thật sự vươn lên thì nên dành thời gian để đi làm thêm mới phải!" Mẹ Đức cười khẩy "Cứ đến nhà hai đứa làm gì? Con không thấy ánh mắt nó nhìn con thèm thuồng thế nào à?"


"Đàn ông ấy, thích nhất là được mấy cô gái nhỏ hâm mộ!" Bố hắn hào hứng phân tích tâm lý "Sao? Có phải thấy thỏa mãn lắm không? Đến cả việc bếp núc không bao giờ con giúp vợ cũng đã nhúng tay vào rồi!"


"Bố!" Đức không phục gắt lên, nhưng hình như thái độ của hắn ta dữ dội lắm làm Đức Anh hoảng hốt. Bố mẹ hắn cùng lúc quát nạt, vừa mắng con trai vừa dỗ cháu.
"Con không hiểu nổi bố mẹ, con và Ngọc Hà không có gì!"


"Nhưng con ghét chị ta lắm!" Đức Anh vừa nức nở vừa nói "Hôm trước chị ta vấp vào chân con rất đau, còn giả vờ ngã ôm bố nữa!"


"Có chuyện này?"


"Khổ thân cháu trai tôi! Chân vàng chân bạc đâu rồi, bà xem nào.."


"Lần sau còn thấy cô ta tới đây nữa thì đừng trách! Rõ ràng muốn chia rẽ, khốn nạn, đồ vong ân bội nghĩa!"


"..."


Uổng cho một gương mặt ngây thơ!
Thì ra kế hoạch đã được lên từ ban đầu, ngay lúc cô ta gặp mặt gia đình cô. Quyến rũ một người đàn ông cần bao nhiêu thời gian, nếu cô ta cố tình muốn, một vài năm để nảy sinh mối quan hệ không rõ ràng là quá đơn giản. Và bản lĩnh của Ngọc Hà không chỉ có thế, cô ta không chỉ trói định được trái tim của Đức, còn khiến hắn nghe lời răm rắp, nói một không dám nói hai!
Hải Anh cạch cửa một tiếng thật lớn, tất cả mọi người đồng loạt im lặng. Không ai nhắc đến người kia nửa câu nữa, còn bày ra vẻ hòa hợp vui vẻ đến không ngờ. Bố chồng tiếp tục hỏi thăm Hải Anh về vết thương trên trán, cũng tiện miệng hỏi luôn về hàng xóm mới của gia đình. Trên mặt tỏ rõ vẻ vui mừng, hiển nhiên việc lôi kéo kết giao quan hệ được với một gia tộc lớn là điều tốt đẹp. Ba người họ còn ra sức khen Đức Anh, nói thằng bé này mắt nhìn người tốt, đấy, đến cả bạn chơi cùng còn có gia thế hiển hách như vậy, chẳng bù cho ai kia..


*


Tối muộn ông bà mới trở về, khu biệt thự của gia đình Đức cách đây chỉ năm phút ngồi ô tô nên cũng không có gì đáng lo ngại cả. Hải Anh dọn dẹp lại nhà cửa một lần nữa rồi dỗ con trai ngủ, sau khi Đức Anh say giấc, cô mới quay lại phòng của hai vợ chồng. Thực ra Hải Anh muốn ở bên kia với con hơn là cùng một người chồng như vậy say giấc. Nhưng hiện tại mọi thứ còn chưa rõ ràng, cô không thể để lộ "đuôi" sớm như vậy được. Cách tốt nhất là cứ giữ mọi thứ cân bằng, dù sao thì hiện tại Đức cũng không mặn mà lắm với việc gần gũi cô đâu. Hoặc giả hắn ta muốn, cô cũng đầy cách từ chối! Hơn nữa hiện tại cô vẫn còn chuyện muốn cùng hắn ta nói, nếu không ở riêng với nhau thì biết dùng thời điểm nào cho thích hợp bây giờ?


"Em gọi điện cho ai vậy?" Đức thấy Hải Anh dùng máy bàn điên cuồng gọi đi liền tò mò hỏi "Bố mẹ à? Cả nhà đi du lịch ở khu vực núi X nổi tiếng hay mất sóng, anh nghĩ em có gọi đến mai cũng không ăn thua đâu!"


"Núi X?" Hải Anh nhăn mày, cô buông ống nghe xuống chậm rãi nhớ lại. Đúng là có năm cả gia đình cô đi du lịch núi X mà không có cô. Chỉ vì trùng với một ngày giỗ bên nhà chồng mà Hải Anh không thể đi được. Nghe mọi người kể lại chuyến đi ấy vui lắm, nghĩ thôi cô đã thấy tiếc rồi, giá như cô quay lại sớm hơn một chút..


"Em có giận anh không?" Có vẻ cô thất thần hơi lâu, Đức thấy vậy liền tự khơi chuyện. Hiển nhiên sự giận mà hắn ta nhắc đến không phải vì chuyện hắn không để cho cô đi chung với gia đình, cũng không phải vì hắn chẳng quan tâm gì tới vết thương của cô mà là liên quan đến việc bố mẹ hắn vừa trách cứ kìa! "Anh thật sự không có ý gì với Ngọc Hà, em cũng đừng nên trách con bé. Chẳng hiểu sao mọi người lại hiểu nhầm như thế nữa!"


"Anh là người thế nào em lại không hiểu hay sao?" Hải Anh nghĩ một lúc, sau khi làm bộ thâm tình nhìn sâu vào mắt hắn mới đáp lời. Nghe Hải Anh nói câu này, vẻ mặt căng thẳng của Đức lập tức giãn ra, nụ cười cũng đã nở tươi trên môi rồi! "Em tin anh và Ngọc Hà không có gì, nếu không em cũng không để con bé tùy ý đến đây như thế!"


"Vậy là tốt rồi!" Đức đưa tay ra muốn kéo cô lại, nhưng Hải Anh mỉm cười tránh thoát, chỉ vào bàn trang điểm ý muốn dùng kem dưỡng da cái đã "Chỉ có vợ anh mới hiểu anh!"


Không, phải nói là mới ngu ngốc đến mức bị anh bẫy ngọt xớt mới phải! Còn cái chức danh hiểu anh nhất kia.. thôi, anh giữ cho em Hà của anh đi!


"Anh thì em không để ý mấy, nhưng em sợ Ngọc Hà bị ảnh hưởng!" Hải Anh thở dài, ra vẻ giáo viên quan tâm hết mực đến học sinh "Hiện tại mọi người đều nghĩ xấu cho nó, lên lớp không khéo cũng bị người chỉ trỏ, thôi, tốt nhất em khuyên nó tạm thời không nên đến nhà mình. Nó hay cả nghĩ, đáng thương lắm. Chờ ra tết mọi thứ lắng xuống rồi tính tiếp sau!"


"Cây ngay sợ gì chết đứng!"


"Anh vội cái gì?" Cô nhếch môi, lo không được gặp tình nhân nhỏ mỗi ngày à? "Bố mẹ rồi cũng sẽ thích Ngọc Hà thôi, con bé tốt thế cơ mà!"


"Cũng đúng!" Đức gật gù "Anh nghĩ em cũng nên tác động thêm chỗ hai người họ!"


"Được!" Vội tác động để trải đường giúp vợ hai của anh à? Người gì đâu khôn thế, khôn hết phần thiên hạ! "Anh này, sáng mai em chỉ có ba tiết sớm, sau khi dạy xong em qua công ti nhé!"


"Em thật sự muốn làm?" Đức thấy vậy liền ngồi thẳng, nghiêm túc hỏi. Công ti của anh chuyên làm về mảng công nghệ thông tin, tuy rằng nhà Hải Anh cũng làm kinh doanh nhưng trước nay cô vốn không thích chuyện này nên cũng không tìm hiểu nhiều. Chuyện của chồng Hải Anh cũng chưa hề quản nên vốn dĩ việc chiều nay Đức chỉ coi như câu chuyện làm quà. Ai ngờ bây giờ Hải Anh lại nhắc lại, còn tỏ vẻ rất kiên định. Điều này làm hắn ngạc nhiên, trực giác cho hắn biết có gì đó kì lạ sắp sửa xảy ra. Nhưng đó là gì? Vợ hắn sẽ thay đổi?
"Tại sao thế?"


"Chiều nay em đã nói rồi!" Hải Anh nhẹ nhàng nhắc lại "Em rảnh, anh cần người. Dùng người ngoài không bằng dùng người nhà, khả năng của em anh cũng biết rõ rồi đó, trên mức khá, cực kì đáng tin cậy!"


"Anh biết em đủ khả năng nhưng mà.." Đức ngần ngừ "..Anh không muốn em phải vất vả!"


"Em cũng vậy!" Hải Anh bước lên giường, kéo phần chăn bên cạnh Đức ra "Em cũng không muốn anh phải vất vả!"


"Anh.."


"Hay anh có bí mật gì ở công ti không muốn em biết?" Cô cao giọng, nửa đùa nửa thật. Đức thì có bí mật gì ở công ti? Bí mật của hắn ta ở ngay cạnh cô kia kìa! Hải Anh nói vậy chỉ để đánh động hắn mà thôi, quả nhiên hắn cúi đầu chịu trận rồi! "Nếu không có thì không bàn nữa, chiều mai em đến, anh chuẩn bị hướng dẫn em một chút!"


"Được rồi!"


Đức còn chưa ngủ, Hải Anh nằm thẳng, giả tảng nhắm mắt lại nhưng thực chất cũng thao thức không ngủ được. Đức còn dùng điện thoại thêm một thời gian nữa, mãi sau mới tắt đèn trùm chăn tiếp tục nghịch di động. Hải Anh thở hắt ra.


Đêm dài thật dài,
Đồng sàng dị mộng,
Lòng buồn biết bao...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK