Mục lục
Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khánh không nói gì thêm nữa mà đứng dậy từ biệt, trước khi bước ra ngoài còn rất ý nhị đưa tấm danh thiếp của mình lên và đặt trên bàn. Nhìn bóng lưng của Khánh hẳn nhiều độc giả không hiểu anh ta muốn nói gì và làm gì, song Đức được định tuyến là một nhân vật thông minh nên hắn có thể hiểu được toàn bộ hàm ý mà Khánh có hoặc không truyền tải. Khả năng sáng tạo của con người là vô hạn, nhất là người nắm giữ nhiều bí mật nửa vời thì càng có năng lực vẽ ra những câu chuyện không tưởng.


Đức xâu chuỗi lại toàn bộ thông tin được nghe nãy giờ và chợt nhận ra một vài "sự thật". Đầu tiên là Hải Anh, cô có vẻ lạnh nhạt với hắn nhưng luôn hết lòng vì con cái, luôn bận rộn chăm sóc gia đình nội ngoại, việc công ti.. và khi nãy cũng luôn làm mặt lạnh với Khánh nên khả năng cao là Khánh chưa đủ năng lực làm Hải Anh rung động. Còn về hai bức ảnh kia của Ngọc Hà.. Ngọc Hà tiểu thiên sứ chắc chắn không Photoshop hãm hại ai cả nên nó đều là thật. Có điều có thể do góc nhìn hoặc Khánh ép buộc nên Hải Anh mới rơi vào thế khó, đen đủi lại bị người chụp được. Đoạn ghi âm kia Hải Anh đe dọa là vì không muốn gia đình bị phá vỡ, đồng thời cảnh cáo Khánh cô là người đã có chồng chớ lại gần.
Điều thứ nhất Đức đúc kết được chính là: Vợ hắn chưa vượt tường, nhưng lại có một kẻ điên cuồng theo đuổi.


Tiếp theo, Khánh vừa nhắc tới Ngọc Hà khéo chăm sóc, lại đả động tới chuyện vợ hắn nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt về thói quen của hắn.. Điều này chứng tỏ anh ta biết hắn và Ngọc Hà đang có những mối quan hệ thân mật vô cùng. Nhưng vợ hắn hoàn toàn chẳng hay biết gì cả, vẫn yêu hắn một cách vô điều kiện. Nhưng tính cách Hải Anh thế nào hắn lại không rõ hay sao, đúng như Khánh nói, chỉ cần Hải Anh biết chuyện thì đảm bảo mọi thứ đổ vỡ hết. Cô ấy có thể để yên cho Ngọc Hà, cũng có thể không li hôn vì con nhưng sẽ không bao giờ để tâm tới hắn nữa. Và cả gia đình nhà ngoại mà hắn vẫn cần nương nhờ để phát triển công ti nữa chứ. Bố mẹ vợ thì hiền nhưng anh em trai của Hải Anh thì không, nếu họ biết hắn không nghiêm chỉnh với vợ mà ra ngoài như vậy..
Điều thứ hai nảy ra trong dòng suy nghĩ của Đức chính là: Khánh biết những mối quan hệ ngoài luồng của hắn, nếu hắn "ngoan ngoãn" hợp tác thì anh ta sẽ để yên, còn nếu không anh ta sẽ đạp đổ tất cả!


Hành động cuối cùng của Khánh đã khẳng định ý đồ hợp tác này của anh ta. Đặt lại danh thiếp có số điện thoại, mong muốn Đức tự tay dâng vợ của mình lên cho Khánh?
Quyền và tiền của anh ta nhiều nên Đức không thể ngu ngốc lấy trứng chọi đá được. Thêm nữa anh ta sẵn sàng chơi đùa với thứ mình đã chán ghét chứ đâu có tranh giành người mình yêu thương. Nhưng.. vợ biểu trưng cho danh dự, tự mình cho mình mọc sừng còn ra thể thống gì?
Đức cảm thấy phân vân cực độ, quá nhiều thứ khiến hắn muốn xoắn não luôn. Nếu làm vậy hắn hoàn toàn có thể danh chính ngôn thuận ở cạnh Ngọc Hà mà không lo nhà ngoại làm bậy. Con gái họ vượt tường trước thì làm sao họ dám trách cứ con rể? Dù có li dị đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng cần mất công tranh giành gì cả vì mẹ ngoại tình mặt mũi nào nhận nuôi con, không khéo hắn còn có thể kiện ngược để bòn thêm của nhà ngoại một khoản đền bù danh dự.


Não động đủ các loại suy tính khác nhau, tuy rằng vẫn còn những sự phân vân nhưng thực chất trong lòng Đức đã vạch sẵn cho bản thân mình một con đường..


*


Ba người phụ nữ ra ngoài, sau đó cùng nhau đi tới phòng bác sĩ. Lúc này Ngọc Hà phải ngồi ngoài đợi vì bác sĩ yêu cầu chỉ người thân thiết của bệnh nhân mới được vào. Đề nghị này làm mẹ chồng cáu lắm, lườm lườm Hải Anh mấy cái song cũng không dám ý kiến gì nhiều. Bác sĩ thông báo sơ lược tình hình và hướng điều trị cho Đức, cũng nói luôn về các nguy cơ hắn có thể mắc phải trong quá trình chẩn trị bệnh. Mặc dù các vết thương đều không quá nặng nhưng việc cẩn thận vẫn phải có. Nhất là vết thương ở chân, nếu không nghiêm túc kiêng cữ có khả năng còn trở thành người đi khập khiễng hoặc tàn phế.
Càng nghe, mặt mẹ chồng càng tái mét, nước mắt lưng tròng như thể sắp tràn ra ngoài đến nơi. Bà ta chỉ có mỗi một đứa con trai để dựa dẫm lúc về già thôi, nếu nó xảy ra mệnh hệ gì thì bà phải làm sao? Chồng lúc này tít mít với con riêng đâu có nhớ nhung gì bà nữa, số bà đúng là số khổ mà..


"Hai vị chờ một chút, tôi sang bên này lấy kết quả xét nghiệm hôm qua.." Bác sĩ tựa như quên mất điều gì, nháy y tá cùng nhau đi ra ngoài mặc kệ mẹ con Hải Anh ngồi đó. Hai người tuy rằng thấy ở đây có gì đó kì kì nhưng cũng không dám thắc mắc, bác sĩ nói: cấm cãi!


Bác sĩ và y tá nhanh chân rời khỏi phòng, trước khi đi còn ra sức tranh cãi với nhau về vấn đề chuyên ngành gì đó mà Hải Anh nghe không hiểu. Hình như ca mổ trước của họ xảy ra vấn đề, hiện tại người nhà bệnh nhân kia đang tới phòng viện trưởng làm loạn nên bác sĩ và y tá phải chạy ngay lên đó. Nhưng bận việc sao không cho lui mẹ con cô đi mà giữ hai người ở lại, tính lấy hai người làm cái cớ "phòng có bệnh nhân chờ" để rời khỏi phòng viện trưởng à?
Aizz, dù sao cũng chẳng đáng để quan tâm, Hải Anh dứt khoát không thèm nghĩ nữa. Điện thoại của cô cũng rung từ sáng tới giờ, công ti Đức ít lo liệu nên hiện tại việc bận đều rơi vào tay cô cả. Thấy nơi này không còn ai vướng bận, lại đang phải chờ đợi nên Hải Anh rút điện thoại ra, tính làm việc thì..


"Cô có ý gì đấy?" Giọng mẹ chồng cao vút thành công thu hút sự chú ý của cô. Hải Anh nhìn qua, vẻ mặt sẵn sàng đối đầu với thách thức. Ai ngờ kiểu cười đón nhận này của cô lại chọc điên mẹ chồng, bà ta đang nghĩ Hải Anh chán sống, muốn trêu tức bà ta kìa! "Mẹ chồng còn ngồi đây mà dám làm thế à? Lôi điện thoại dọa ai? Hay thằng nào nhắn?"


"Mẹ nói chuyện gì lạ vậy?" Hải Anh hiền lành giải thích "Là mấy đứa nhỏ trong công ti anh Đức, công việc chất đống rồi con không qua chả lẽ giao vào tay người ngoài?"


"Cô tới công ti làm việc?" Dự cảm nguy hiểm trong lòng mẹ chồng réo vang, bà sợ tới nỗi suýt tụt huyết áp rồi. Trời ạ, con này nó theo giai rồi còn nhờ mơ gì nữa? Thà để đứa cháu nào đó hoặc.. ừm, nếu không thì Ngọc Hà, ờ ha, Ngọc Hà cũng được lắm chứ đùa!
"Chuyện này bắt đầu từ bao giờ? Sao Đức không nói cho tôi biết?"


"Mẹ à, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, con là vợ anh ấy, giúp đỡ anh ấy là điều đương nhiên!" Hải Anh tiếp tục xoa dịu con sư tử đang giương nanh múa vuốt. Nhưng cô thừa biết điều này chẳng có tác dụng gì cả đâu. "Mẹ lo lắng chuyện gì thế ạ?"


"Lo lắng chuyện gì? Còn chuyện gì nữa?" Bà ta cười khẩy, song nghĩ tới chuyện gì đó nên đành phải nín nhịn "Trước giờ cô chỉ ở nhà ăn chơi biết gì về kinh doanh chứ? Thà rằng để Đức mời mấy chuyên gia bên ngoài về giúp còn hơn, thằng em nhà chú với chị nhà bác đều rất giỏi.."


"Mẹ, mẹ quên em ấy phá bao nhiêu tiền rồi à? Còn cả chị nhà bác nữa, chị ấy thích nhất là đỏ đen các loại.." Hải Anh rất tri kỉ mà phân tích "Mẹ đừng lo, nếu có gì không ổn con sẽ báo anh Đức ngay!"


"Báo Đức ngay?" Bà ta cười khẩy, dài giọng khinh miệt "Cô có mà báo cái gì? Tôi nghi cô muốn hại chết con tôi luôn cho rồi! Cô nghĩ cái quái gì mà thuê hộ sĩ nam hả? Còn dám bỏ nó ở một mình với người ta, nhỡ người ta làm gì nó thì sao? Cô muốn gì hả? Muốn hại chết chồng để đi ra ngoài mèo mả gà đồng cho dễ chứ gì? Bố mẹ cô dạy cô kiểu gì thế hả?"


"Mẹ nói xong rồi chứ?" Hải Anh hòa nhã cười, nhưng đôi mắt đã giương lên tỏ rõ ý quyết chiến. Mẹ chồng nhìn cô hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại đứng phắt dậy khinh miệt mà chỉ vào mặt cô. Hải Anh không ngần ngại đứng dậy, nắm thẳng ngón tay bà ta mà dí vào mặt mình "Con là con dâu của mẹ, mẹ biết rõ con là con dâu của mẹ, là vợ của con mẹ, là mẹ của cháu đích tôn nhà mẹ.. Thế mà mẹ dùng những lời lẽ hạ lưu thế nào để nói về con?"


"Con không bao giờ nghĩ một người như mẹ có thể làm ra những điều vô sỉ, nói những điều ghê tởm như vậy đâu!"


"Hộ sĩ nam thì sao? Mẹ có biết người ta là hộ sĩ cao cấp nhất bệnh viện này, chứng chỉ quốc tế cũng có, phải tốn số tiền cực lớn mời về hay không?"


"Con trai mẹ đã ba mấy tuổi, hơn nữa chỗ này còn là bệnh viện.. Mẹ nghĩ ai cũng ngu ngốc tới mức hạ độc bệnh nhân ngay nơi này để bác sĩ cứu lại cho nhanh à?"


"Ai mèo mả gà đồng? Ai tiếp tay cho lũ trai trên gái dưới chả lẽ mẹ lại không biết à?"


"Bố mẹ con dạy con là một người biết rõ phải trái, nếu mẹ sỉ nhục con, con là con dâu mẹ nhất định con sẽ nhịn, nhưng nếu mẹ nói những lời như vậy về bố mẹ con.. xin lỗi, con không nhịn nổi!"


"Cô.. Cô.." Mẹ chồng bị Hải Anh xiết ngón tay đau muốn rụng rời nhưng lại không làm thế nào giãy ra được. Với lại.. đứa con dâu này bình thường hiền thế sao hôm nay dữ dằn vậy? Động phải dây thần kinh nào chắc? Con này điên rồi! Nhất định điên rồi!
"Tôi sẽ bảo Đức li hôn với cô! Bảo chồng tôi không cho cô một phân tài sản nào cả!"


"Vậy ạ?" Hải Anh nhếch khóe môi, cô hất tay một cái làm mẹ chồng loạng choạng ngã ngồi ra ghế. Hiện tại chưa thể vả bà ta một cái sảng khoái nhưng.. không sao, hiện thực khốc liệt sẽ giúp cô làm tốt chuyện này sau! "Mẹ cứ thử đi! Dù sao con lấy chồng cũng không vì tài sản! À.. Mà hình như công ti của anh Đức vẫn phải nhờ vả anh trai con nhiều lắm đấy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK