Mục lục
Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quả nhiên là thế!
Hải Anh trả lời tin nhắn một cách thần tốc, muốn biết rõ mọi chuyện càng nhanh càng tốt. Nhưng thám tử không cho cô toại nguyện, nói rằng tin tức này không thể đưa qua điện thoại cũng không thể nói hết ngay nên đành hẹn Hải Anh khi khác gặp mặt trực tiếp tại quán.
Nghĩ tới đây, gương mặt xảo trá của cậu ta khi lừa bẫy Hải Anh uống món đồ uống giá cao cắt cổ kia lại hiện ra. Hừ, đồ độc ác, lần này cô nhất định không bị lừa đâu!


Xóa hết thông tin liên lạc, Hải Anh chỉnh lại dáng ngồi cho chuẩn vì sắp tới nhà thờ tổ. Xe cô vừa đỗ ở ngoài đã nghe thấy rõ tiếng ồn ào bên trong. Người người cười nói vui vẻ như mở hội, ai nấy đều hào hứng với việc gặp mặt kiểu này. Cũng phải thôi, bình thường ai cũng bận rộn, quanh năm mới có một hai ngày mọi người quây quần bên nhau ăn uống, ai là người không vui chứ? Nếu có.. chắc cũng chỉ có mẹ chồng cô mà thôi.
Lúc Hải Anh bước vào, bà đang ngồi yên trong một góc. Họ hàng xung quanh rất đông, cũng có rất nhiều câu chuyện rôm rả nhưng tuyệt nhiên không ai đả động gì đến bà cả. Đã mấy ngày rồi Hải Anh không nhìn thấy bà, người phụ nữ luôn xinh đẹp, chỉn chu nay trở nên tiều tụy, xơ xác. Dưới mắt bà có quầng thâm thật dày, đuôi mắt cũng hằn rõ nếp nhăn.. những khuyết điểm do thời gian, do sự lo lắng đem đến không thứ mỹ phẩm đắt tiền nào có thể che mờ được. Coi bộ việc tự tay gây họa sau đó bị phát hiện khiến bà khổ não lắm đây. Nhưng ở đời vốn vậy mà, gieo nhân nào gặt quả đó mà thôi. Chung quy lại trong chuyện này Hoàng Nam mới là người đáng thương nhất đó!


"Cháu chào các cô, các bác!" Việc đầu tiên khi vào nhà là chào hỏi, đây là điều tuyệt đối không bao giờ được phép quên! Hải Anh đưa ra combo cười tươi + chào to làm ai nấy đều vui vẻ gật đầu. Họ dừng câu chuyện lại, hỏi thăm cô cháu dâu vừa đi làm về tới.
Dòng họ nhà Đức tuy không phải trâm anh thế phiệt, giàu có hơn người nhưng cũng không phải thuộc tâng lớp trung lưu. Vài ba người ở tầm khá giả vẫn có song đại đa số là người giàu nên họ đều thuê người làm cỗ cả. Năm trời có mỗi ngày tụ hội chả lẽ lại bắt phụ nữ đầu tắt mặt tối xuống bếp nấu cơm? Làm gì có cái lí ấy! Thế nên cả họ quyết định điều động đầu bếp tới nấu đồ ăn theo đúng menu, sau khi nấu xong sẽ đem thắp hương dâng các cụ, dâng xong mới tới lượt con cháu trong nhà thụ lộc. Dĩ nhiên trong thời gian ấy chẳng ai trong nhà phải động tay vào việc gì, nhiệm vụ của tất cả chỉ là ăn mặc đẹp, vui vẻ đi tới ăn chơi rồi về!


"Hải Anh về rồi à cháu?" Một bác họ xa kéo tay cô, níu cô ngồi xuống cạnh mình "Công việc vất vả hay sao mà gầy vậy?"


"Đúng đấy!" Cô chồng aka em gái bố chồng cũng hùa theo, mắt còn như có như không liếc về phía mẹ chồng cô một cái đầy ẩn ý "Gia đình loạn lên thế không vất vả mới lạ! Chưa kể đợt này em nghe nói con bé còn phải tới công ti giúp thằng Đức nữa!"


"Ai da, giá như con dâu bác được một phần của con.." Bác họ lắc đầu, tự dưng lại xiên sang chuyện nhà mình. Hôm nay con dâu bác họ lấy cớ bận không tới, còn kéo theo cả con trai bác ra ngoài ăn bỏ giỗ luôn nên bác càng căm tức "..Cái con ấy ngày ngày nghĩ xem tiêu tiền thế nào, chẳng biết giúp đỡ ai cả!"


"Chị số khổ quá!" Mấy người phụ nữ bên cạnh hùa vào "Con với chả cái mất dạy, thằng con chị không biết bị nó bỏ bùa mê gì rồi.."


"Thôi, chị thế còn sướng hơn em đấy, chồng em kia kìa, lão.."


Tiếng nói chuyện và bàn luận mỗi lúc đi một xa hơn, Hải Anh lách mình tách khỏi đám đông các bác các cô, tính tới chỗ mẹ chồng. Nào ngờ khi cô vừa đứng dậy được bà ta lại ngoắt người quay đi về phía hành lang vắng. Hành lang này nối tới đâu nhỉ? Đã lâu lắm rồi Hải Anh không tới nơi này nên không nhớ rõ nữa..
Nhà thờ tổ nằm ở góc cuối đường, làm theo kiểu một gian hai chái thường thấy. Cả ba gian đều đặt những ban thờ lớn thờ tổ tiên, mặt trước nhà rất rộng, trồng nhiều cây trái xum xuê. Hai bên phải trái trổ hai cửa dẫn ra hai hành lang dài, một bên đi tới khu vệ sinh, bên còn lại tới nhà bếp. Lúc này tất cả mọi người đều đang tập trung ở mặt trước ngôi nhà, ngồi xúm quanh những chiếc ghế dài mà nói chuyện trên trời dưới đất. Mẹ chồng đã đi khuất ở hành lang góc bên phải, nếu như cô không nhầm thì bên này là.. nhà vệ sinh?


"Mẹ.." Hải Anh nhanh chân đuổi theo, cô vừa gọi một tiếng bà ta đã quay lại, mắt quắc lên đầy thù hận "Mẹ ạ!"


"Tôi đây!" Giọng nói của bà ta cũng không còn chút hiền hòa nào cả, gai góc hệt như con nhím đang xù lông "Cô có chuyện gì cần nói thì mau nói đi!"


"Đã lâu rồi con không thấy mẹ.." Hải Anh muốn nói gì? Cần nói gì? Tuyệt nhiên không có gì hết! Cô còn đang muốn bà ta đuổi cô đi nhanh nhanh cho rồi nè, tiếc là bà ta không đuổi, còn muốn đối thoại thêm nữa. Aiii ~ "Đức Anh nhớ mẹ lắm đấy ạ!"


"Vâng! Cảm ơn!" Mẹ chồng cười nhạt, xoay người định bước tiếp nhưng vừa đi được thêm hai bước bà ta liền dừng lại, găn gáu "Cô đi ra ngoài đi, đừng có mà ở đây giả mèo khóc chuột!"


"Con.. Con không hiểu mẹ nói gì ạ!" Hải Anh tha thiết "Con đã làm sai gì hả mẹ? Nếu có mẹ nói cho con sửa lại với!"


"Sai gì? Cô đừng giả bộ!" Mẹ chồng nhìn quanh, thấy không có ai liền được nước lấn tới. Bà ta quay lại, hầm hầm tức giận mà chỉ thẳng vào mặt Hải Anh chì chiết "Chính cô là người rõ hơn ai hết, con mẹ cô đã nói hết cho cô biết rồi chứ gì? Chỉ có bà ta biết mọi thứ, chắc chắn là bà ta đã tiết lộ cho chồng tôi chuyện Hoàng Nam là con riêng của ông ta!"


"Hoàng Nam.." Hải Anh làm ra vẻ sốc lắm, ngạc nhiên lắp bắp "..Mẹ nói gì vậy? Hoàng Nam là con riêng của bố?"


"Thôi đừng có mà giả vờ!" Bà ta tiếp tục bằng giọng khinh bỉ, sự kiềm chế có vẻ đã xuống tới 0 rồi! "Kiểu gì con mẹ mày chả kể hết cho mày! Thế nào, giờ mày vui chưa, con mẹ mày vui chưa? Tao trở thành trò cười cho cả giới thượng lưu rồi đấy!"
Bà ta gần như gào lên: "Chính tao tiếp tay cho Hoàng Lương ngủ với chồng mình rồi có bầu đấy! Tao sai chuyện đó, nhưng cái sai lớn nhất của tao là lỡ để cho con mẹ mày biết được, để bây giờ con mụ ấy rêu rao cho tất cả mọi người! Thế nào? Chúng mày thỏa mãn chưa?"


"Mẹ.. Con không hiểu.."


"Không hiểu? Mày đúng là đồ vô ơn, từ lúc mày về nhà tao đã bao giờ phải chịu uất ức chưa? Tao tốt với mày, với con cái mày thế ấy vậy mà mày lại..."


Tiếng gầm rú chợt im bặt, Hải Anh chưa kịp giải thích thêm bất kì điều gì đã thấy mẹ chồng sững người không nói nữa. Cô xoay người nhìn về phía sau, chỉ thấy bố chồng đang đứng im ở cửa nhà vệ sinh nam, trân trối nhìn ra. Một lúc sau, ông mới lắp bắp: "Bà vừa nói là thật? Chính bà.. Chính bà tiếp tay để Hoàng Lương cùng với tôi?.."


"Ông à, chồng à.."


"Bà.. Bà..."


Không có màn đối thoại kinh điển nào tiếp diễn nữa, bởi vì ngay khi bố chồng nói xong câu đấy thì ông đã ôm ngực rồi. Hải Anh hoảng hốt chạy tới đỡ ông, vừa chạy vừa hô rần rần: "Bố! Bố bình tĩnh! Mau lên! Mau gọi xe cứu thương!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK