• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt cũng như giọng nói của Hàn Thần Dương dần trở nên lạnh lẽo, từng câu từng chữ mà anh ta nói ra như những lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát một cứa vào cơ thể, trái tim của Bùi Thiên Ngân, khiến cô cảm thấy đau đớn đến tận xương tủy.

Nhìn thấy Bùi Thiên Ngân không nói lên lời, Hàn Thần Dương tức đến nỗi bật cười

Tốt, rất tốt.

Cô ta cuối cùng cũng đã tự nhận ra được rồi sao!

Cùng lúc đó Tôn Tiểu Uyển đứng dậy, cô ta đột nhiên nhếch mép nói:

“ Bùi Thiên Ngân, không phải là cô rất muốn tôi về nhà sao? Bây giờ tôi đưa Tiểu Uyển cùng về rồi đây.”

Lưu Hạo Vũ vẫn giữ im lặng, tay thọc sâu vào túi quần, dùng lực đến mức gân xanh nổi hết lên, mãi đến khi Hàn Thần Dương đưa Tôn Tiểu Uyển đi ra phòng khách để băng bó vết thương thì anh ta mới đi đến bên cạnh Bùi Thiên Ngân.

Đưa tay và muốn dìu cô dậy:

“Có cần anh đưa em đến bệnh viện không?”

Bùi Thiên Ngân đứng dậy và nhẹ nhàng gạt tay Lưu Hạo Vũ ra và nói:

“Em không cần đâu, cảm ơn.”

Nói rồi bèn đi về phía cầu thang tầng 2, chỉ còn lại một mình Lưu Vũ Hạo đứng ở trước cửa, tim như đau thắt lại, rất khó thở.

Nhìn bóng hình của Bùi Thiên Ngân từng bước từng bước nặng nề bước lên cầu thang, trái tim của Bùi Hạo Vũ lại lần nữa rung động vì cô, anh không ngừng tự hỏi chính mình.

Nếu như Bùi Thiên Ngân chết thì liệu Hán Thần Dương có đau lòng không?

Một chút cũng không có sao?

Bùi Thiên Ngân một mình nằm trên giường, nghe thấy tiếng cười nói không ngớt ở tầng dưới, nước mắt của cô ấy tuôn ướt đẫm gối, dần dần ngủ thiếp đi rồi lại tỉnh trong vô thức, nghe thấy tiếng có người mở cửa.

Không đợi cô lên tiếng, cửa phòng của cô bị mở ra, ngồi dậy và bỗng nhìn thấy Lâm Thục Trân kéo Tôn Tiểu Uyển vào.

“Mời hai người ra ngoài.”

Đối diện với hai mẹ con Tôn Tiểu Uyển, Bùi Thiên Ngân không thèm nhìn lấy một cái.

Tôn Tiểu Uyển nghe vậy vốn đã muốn đi ra ngoài nhưng bị Lâm Thục Trân kéo lại, đưa mắt tỏ ý muốn tranh quyền làm chủ căn phòng của Bùi Thiên Ngân.

“Cô Bùi ”

Lâm Thục Trân nhìn một lượt căn phòng rồi nhìn Bùi Thiên Ngân cười, đến đây để thương lương nhưng với thái độ, cách ứng xử không mấy tốt đẹp

“ Cô cũng biết rồi đó, Tiểu Uyển nhà tôi sức khỏe không được tốt, phòng khách ở đây tôi cũng đã xem rồi, ban ngày thì không đủ ánh nắng, bác sĩ nói rằng, Tiểu Uyển của chúng tôi nhất định phải ở một căn phòng có đầy đủ ánh sáng, vì vậy... không biết cô Bùi đây có thể nhường cho hay không vậy?”

“Bà nó cái gì vậy?” Bùi Thiên Ngân không phải không nghe rõ mà là không dám tin vào tai mình.

Hai người phụ nữ một già một trẻ này, người thì cướp đi người đàn ông của cô, còn người thì muốn cướp mất phòng của cô nữa sao?

Lâm Thục Trân vẫn cứ cười nói với giọng như chủ nhà:

“Phòng khách đối diện khá là hợp với cô Bùi, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, cô xem còn có đồ đạc gì cần phải chuyển sang bên kia không? Tiểu Uyển nhà tôi cơ thể khá yếu, tinh thần không tốt, cần phải được nghỉ ngơi sớm.”

Vừa nói, Lâm Thục Trân vừa ôm lấy quần áo và giầy dép của Bùi Thiên Ngân đi.

Trong lúc mở tủ quần áo ra Lâm Thục Trần sững lại, ánh mắt thèm thuồng nhìn vào tủ quần áo.

“ Cút!”

Bùi Thiên Ngân đã chịu hết nổi rồi, đây là nhà của cô,mọi thứ trong nhà đều là tiền của nhà họ Bùi mua, dựa vào cái gì mà bây giờ cô lại bị hai người phụ nữ không biết từ đâu đến đuổi đi.

Bùi Thiên Ngân lấy gối ở trên giường ném vào Lâm Thục Trân, hét lớn:

“ Hai người cút ra ngoài cho tôi! Cút ra ngoài!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK