Bây giờ, anh đã nhớ lại nhưng còn Hàn Thần Dương, cậu ta có để ý không?
Sau khi ăn cơm tối xong, Hàn Thần Dương như thường lệ đi tới phòng cho khách dỗ Tôn Tiểu Uyển ngủ, Lưu Hạo Vũ một mình đứng trong phòng ngủ chính, nhìn bức ảnh cưới treo trên tường, trong lòng có một sự bực bội khó nói.
"Tối nay cậu định ngủ lại nhà tôi à?" Sau lưng, giọng nói của Hàn Thần Dương vang lên.
Lưu Hạo Vũ quay người lại, châm một điếu thuốc, cười có hơi gượng gạo: "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ ngủ lại trong phòng cho khách."
Đầu tiên Hàn Thần Dương sững sờ, sau đó khẽ mắng một câu: "Đồ thần kinh, Tiểu Uyển là em gái tôi."
"Thật sự chỉ là em gái thôi sao?"
Lưu Hạo Vũ cười khổ lắc đầu: "Tôn Tiểu Uyển đối với cậu là thứ tình cảm gì, một người ngoài như tôi còn thấy rõ, đừng nói là cậu không nhận ra."
"Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì?"
Hàn Thần Dương hơi không kiên nhẫn nhíu mày, giành lấy điếu thuốc lá trong tay Lưu Hạo Vũ, hít một hơi thật sâu.
"Tôi chỉ là..."
Lưu Hạo Vũ Nói, ngẩng đầu nhìn về phía cô dâu trong bức ảnh cưới treo trên tường." Muốn nói cho cậu biết, cậu còn chưa ly hôn đâu."
"Đừng có nhắc tới người phụ nữ kia với tôi."
Hàn Thần Dương cảm thấy một sự bực bội mà từ trước tới nay chưa từng có, người phụ nữ kia coi mình là ai chứ? Còn dám mất tích để uy hiếp anh ta ư? Thật sự cho rằng anh ta sẽ lo lắng cho cô ta sao?
Ha... Mơ đi!
"Cậu thật sự không có ý định đi tìm cô ấy sao? Bùi Thiên Ngân ấy." Lưu Hạo Vũ nhìn lướt qua Hàn Thần Dương: "Cô ấy đang mang thai, cậu thật sự yên tâm sao?"
"Chính cô ta còn không để ý, tôi việc gì phải quan tâm?"
Hàn Thần Dương hừ một tiếng lạnh lùng: "Như bây giờ có phải tốt không? Một mình tôi rất yên tĩnh, không có ai ngày nào cũng ở cạnh làm phiền tôi."
Mấy ngày này có thật sự là tốt không?
Lưu Hạo Vũ không hỏi, trước khi đi, anh nhìn lại cô dâu trên bức ảnh treo trên tường lần nữa, sau khi Lưu Hạo Vũ đi về, ngoài dự liệu, Hàn Thần Dương lại mơ thấy Bùi Thiên Ngân.
Giấc mơ này rất rõ ràng, trong mơ đều là quá khứ của anh ta và Bùi Thiên Ngân.
Ngày đầu tiên nhập học đại học, anh ta gặp Bùi Thiên Ngân, cũng chính trong ngày đầu tiên này, Bùi Thiên Ngân đã yêu anh ta.
Bốn năm đại học, Bùi Thiên Ngân luôn luôn ngoan ngoãn dịu dàng với anh, cũng không phải là anh không muốn đối xử với cô dịu dàng một chút nhưng đúng lúc đó, công ty của bố anh phá sản, mà Lâm Thục Trân đã nói với anh là Bùi Quốc Hiếu đã chiếm hết cổ phần của bố anh ở công ty.
Vốn dĩ mẹ anh đã ly hôn với bố anh nhiều năm rồi, anh vốn cho rằng tình cảm của mẹ với bố đã phai nhạt rồi nhưng không ngờ, lúc mẹ nghe được chuyện này, lại nhất định đi tìm bố, kết quả là gặp tai nạn, mà bố anh, cũng tự sát ngay ngày hôm sau...
Bắt đầu từ lúc đó, anh hận người nhà họ Bùi thấu xương, không ngờ rằng Bùi Quốc Hiếu chợt tới tìm anh, lấy công ty của bố anh làm lý do ép anh ta phải cưới Bùi Thiên Ngân.
Được thôi, anh cưới!
Ngày kết hôn, anh lạnh lùng đặt cô dưới cơ thể mình, tàn nhẫn xuyên qua cơ thể ngây ngô này, khoảnh khắc nhìn máu tươi chảy ra dưới cơ thể cô, anh cảm nhận được khoái cảm của việc trả thù.