• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong video, đột nhiên vang lên tiếng nức nở, chắc là tiếng khóc của Lưu Hạo Vũ.

Nhưng Bùi Thiên Ngân lại đang mỉm cười, mìm cười với ống kính:” Hạo Vũ, sau khi em đi, anh giúp em chăm sóc tốt cho Thần Dương, dạ dày anh ấy không khoẻ, không thể ăn những đồ quá kích thích, cũng không thể cứ uống rượu mãi, còn nữa giấc ngủ của anh ấy cũng không sâu, nhớ giúp em dặn dò anh ấy, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ uống một ly sữa nóng, còn nữa, còn nữa...”

“ Thực ra, em muốn anh giúp em nói với anh ấy, em yêu anh ấy, nhưng mà... vẫn là đừng nên nói cho anh ấy biết, bởi vì dù cho có nói, anh ấy cũng sẽ không tin đâu, thực ra, anh ấy tin hay không đều không quan trọng, chuyện em yêu anh ấy, chỉ cần em nhớ là được rồi...”

Đôi mắt của Bùi Thiên Ngân, đã từ từ khép lại, nhưng giọng nói của cô ấy vẫn còn tiếp tục: “ Bùi Thiên Ngân yêu Hàn Thần Dương, sẽ luôn yêu đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời Bùi Thiên Ngân...”

Màn hình đã dừng lại, cũng giống như sinh mệnh của Bùi Thiên Ngân, cô chết thê thảm như vậy, nhưng nụ cười trên đầu môi lại xinh đẹp dịu dàng đến thế.

Hàn Thần Dương cứ nhìn chăm chú vào điện thoại của Lưu Hạo Vũ như vậy, cho tới tận khi mỗi tấc da thịt và dây thần kinh đều bắt đầu đau, cảm thấy bản thân mình giống như bị trói buộc khó mà nhúc nhích, toàn thân giống như bị hàng nghìn hàng vạn chiếc kim hung hãn đâm vào trong cơ thể, cả trái tim, cũng giống như bị ai cần đinh dùng búa sắt dùng lực đóng vào, khó mà chịu đựng được.

Khoảnh khắc đó, anh ta mới phát hiện, anh ta thực sự đánh mất cô rồi.

Hôm Bùi Thiên Ngân hạ huyệt, Hoài Thành đã rơi trận tuyết lớn đầu tiên.

Lưu Hạo Vũ và Phương Thúy cầm chiếc ô màu đen, đứng ở chỗ rất xa dành chút thời gian yên tĩnh ngắn ngủi cho Hàn Thần Dương.

Trước phần mộ, Hàn Thần Dương cởi áo kháo của mình ra, ngón tay thon dài, không nề phiền hà lau bia mộ của Bùi Thiên Ngân.

Cô ấy trong kí ức, ưa sạch sẽ đến thế vì vậy chắc cô ấy rất ghét bị tuyết vùi nhỉ?

Tuyết lớn, rơi suốt cả một buổi sáng, Hàn Thần Dương cứ thế quỳ trước bia mộ của Bùi Thiên Ngân, lau chùi, cho tới tận khi tuyết ngừng rơi trời nắng lên, ngón tay anh đều đã lạnh cứng tím ngắt lên rồi.

Nhìn khuôn mặt cười ngọt ngào của cô ấy trong ảnh, Hàn Thần Dương chầm chậm giơ tay lên vuốt nhẹ tấm ảnh.

“ Ngân...”

Mấp máy môi, anh lưu luyến mà lại nhớ nhung gọi tên cô, hàng lông mi mảnh mai sớm đã đong đầy những giọt nước mắt long lanh, nhưng đôi môi mỏng của anh, lại cong lên mỉm cười một nụ cười hạnh phúc mà lại lưu quyến.

“ Xin lỗi, cảm ơn có em yêu anh, từng yêu anh...”

Từ phần mộ ra, Phương Thúy tự mình lái xe đi, chỉ còn Lưu Hạo Vũ ngồi trong xe của Hàn Thần Dương, cùng anh cảm nhận nỗi bồn chồn khi tắc đường

“ Cầu xin anh, cho tôi xin chút tiền lẻ đi...”

“ Cho chút tiền lẻ đi...”

Lưu Hạo Vũ bị thu hút bởi người phụ nữ ăn xin, nhìn kĩ lại, mới nhận ra, lại là Lâm Thục Trân!

Lâm Thục Trân lúc này, đầu tóc rối bù, mặc chiếc áo mỏng cũ nát, trên eo buộc một sợi dây thừng thô, còn ở đầu bên kia cửa sợi dây, lại đang trói Tôn Tiểu Uyển thì biết cười ngốc khi trông thấy người khác.

Mẹ con họ, bưng một bát cơm cũ nát, lần lượt gõ từng cửa sổ xe hơi.

Lưu Hạo Vũ mới nhớ ra, sau khi biết được chân tướng, Hàn Thần Dương không hề báo cảnh sát. mà tự mình dùng thủ đoạn, trừng phạt Tôn Tiểu Uyển và Lâm Thục Trân,anh tận dụng tất cả mối quan hệ, khiến Tôn Tiểu Uyển và Lâm Thục Trân không tìm được việc làm,Lâm Thục Trân bị ép tới bước đường cùng lại ép buộc Tôn Tiểu Uyển đi khách sạn nhỏ làm gái, không bao lâu sau, Tôn Tiểu Uyển chịu đả kích phát điên.

Không ngờ rằng, Lâm Thục Trân một lần nữa bị cắt mất đường tiền tài lại dẫn theo Tôn Tiểu Uyển đi xin ăn.

“” Cộc cộc côc...”

Lâm Thục Trân cuối cùng cũng gõ đến cửa xe của Hàn Thần Dương, nhưng sau khi Hàn Thần Dương chỉ liếc nhìn ba ta một cái lạnh lùng, liền rời ánh mắt sang hướng khác.

Sau khi cuối cùng cũng thông xe, Hàn Thần Dương một chân nhấn ga, lao vút qua người Tôn Tiểu Uyển và Lâm Thục Trân.

Về đến nhà, trong nhà yên tĩnh tới nỗi làm người ta ngột ngạt.

Hàn Thần Dương một mình bước lên tầng hai, mở cánh cửa phòng ngủ, đồng thời lúc ngồi ở góc giường, mở tủ đầu giường ra, từ trong đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

Mở ra, bên trong là chiếc nhẫn cưới hồi đó của anh

Nhẫn cưới của vợ, lúc anh an táng Bùi Thiên Ngân, đã tự tay đeo nó lên tay của Bùi Thiên Ngân, còn chiếc nhẫn của chồng...

Anh chầm chầm lấy ra, cuối cùng sau năm năm kết hôn, đeo nó lên ngón áp út của mình.

Buổi tối hôm đó, Hàn Thần Dương mơ một giấc mơ, mơ thấy Bùi Thiên Ngân trong hồi ức.

Lúc đó, anh và Bùi Thiên Ngân vẫn còn đang học đại học, Bùi Thiên Ngân cố ý tới mượn sách anh, đợi tới khi anh mở cuốn sách ra kiểm tra một lượt, ở trang cuối cùng của cuốn sách, anh nhìn thấy một hàng chữ rất đẹp.

Hàng mi anh non xanh không thể sánh

Chiều mê mẩn nơi ánh nhìn trong vắt

Trải qua vài trận mây mù sương gió

Cả đời cũng chỉ mong có anh.

Lúc buổi sáng tỉnh dậy, Hàn Thần Dương nở nụ cười, ánh nắng ấm áp phản chiếu, anh cười giống như một đứa trẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang