Ngồi đối diện với Hàn Thần Dương, diện mạo của Hà Duy Tùng cũng điển trai không kém, cười thản nhiên nói: "Tôi muốn mang một người đi cao chạy xa bay, sếp Hàn có biết là ai không?"
Hàn Thần Dương cũng đáp lại bằng một nụ cười điềm nhiên: "Tôi không phải là thợ săn, không có hứng thú với chuyện riêng của người khác."
"Tôi nghĩ là sếp Hàn nên cảm thấy hứng thú mới đúng."
Hà Duy Tùng ngồi trên ghế sofa lười nhác nhìn Hàn Thần Dương: "Bởi vì, đó là người vợ hiện tại của anh."
Hàn Thần Dương uống thêm một ly whisky rồi đặt xuống, đứng phắt dậy: "Nếu như là hợp tác thì tôi rất hoan nghênh, nhưng nếu là vì chuyện khác thì tôi không có thời gian đùa giỡn với anh."
Hàn Thần Dương vừa quay người định rời đi thì sau lưng anh ta bỗng cất lên tiếng nói của Hà Duy Tùng: " Không biết là tôi có nên coi việc sếp Hàn rời đi như thế này là vì bị tôi đoán trúng tim đen? Hay là anh có tật giật mình?"
"Hà Duy Tùng."
Hàn Thần Dương quay người lại, nheo mắt nhìn Hà Duy Tùng, toàn thân như bốc ra khói, "Tôi cảnh cáo anh, sức chịu đựng của tôi có hạn."
"Được thôi."
Hà Duy Tùng lôi từ trong túi ra một đống đồ, tiện tay đặt lên bàn trà: "Vừa hay là tôi cũng không muốn vòng vo với sếp Hàn. "
Trên bàn trà lúc này ngoài một ít tài liệu ra, còn có một vài tấm ảnh, Hà Duy Tùng mặc dù trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng trong lòng lại đau đớn như ứa ra từng giọt máu.
Năm đó, anh buông tay Ngân là vì anh nhìn raNgân thật sự thích Hàn Thần Dương, vì thế sau khi tốt nghiệp anh đã lựa chọn ra nước ngoài.
Khi đang ở nước ngoài, nghe thấy tin Bùi Thiên Ngân kết hôn, mặc dù trong lòng rất buồn nhưng anh vẫn thầm chúc phúc cho cô ấy, vậy mà anh không ngờ rằng, sau đó vài năm, anh nhận được tin Bùi Quốc Hiếu qua đời, thông tin đó làm anh không khỏi hoài nghi, bèn bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chết của Bùi Quốc Hiếu, sau đó anh đã biết được điều gì?
Hà Duy Tùng chỉ tay về phía những bức ảnh và số tài liệu đang đặt trên bàn trà, tất cả đều là anh đã âm thầm điều tra:"Sếp Hàn thật đúng là trăm phương ngàn kế, hạ được chiêu bài làm con rể nhà họ Bùi, sau đó từng bước từng bước bức chết bố vợ của mình, không biết kế hoạch tiếp theo của sếp Hàn sẽ nhắm vào ai? Bùi Thiên Ngân sao?"
Hàn Thần Chương cúi đầu cười, nhìn vào số tài liệu trên bàn trà, sự hoài nghi ban đầu biến thành sự phẫn nộ.
Hà Duy Tùng ở nước ngoài lâu như vậy, làm sao có thể dễ dàng mà điều tra ra được chuyện này? Chắc chắn ta là Bùi Thiên Ngân, chắc chắn ta là người phụ nữ đó đã cầu xin Hà Duy Tùng điều tra chuyện gia đình của mình.
Được thôi.
Người phụ nữ hai mặt đó, trước mặt mình vẫn thường giả vờ làm bộ bất hạnh và lương thiện, kết quả là lại âm thầm đâm dao sau lưng anh ta.
Trong phút chốc, những thiện cảm về Bùi Thiên Ngân đang mang thai mà đối xử tốt với cô trong anh ta, bỗng chốc tan thành mây khỏi.
Hàn Thần Dương nắm tay thật chặt, anh ta không nên mềm lòng với người phụ nữ này, bởi vì người phụ nữ đó hoàn toàn không xứng.
"Haha..."
Hàn Thần Dương cười lên một tiếng, kìm nén cơn thịnh nộ xuống, châm chọc nói: "Anh cho rằng dùng những thứ này, thì có thể cướp được Bùi Thiên Ngân từ trong tay tôi sao? Hà Duy Tùng, đấu với tôi, anh vẫn chưa đủ tư cách."
Hà Duy Tùng nhìn thấy nụ cười lạnh lùng mỉa mai của Hàn Thần Dương, trong lòng trào lên một mùi vị không nói ra lời được.
Bùi Thiên Ngân ơi Bùi Thiên Ngân, em nhìn rõ chưa?
Đây chính là người đàn ông em sống chết đòi yêu bằng được, là người đàn ông em yêu không chút hoài nghi, nhưng từ đầu đến cuối, anh ta cho em được cái gì?