Cô nằm trên giường, trông thấy càng nhiều chất lỏng màu đỏ tươi lan ra xung quanh, cảm giác toàn thân không chút sức lực, đã mơ hồ không còn biết gì là đau đớn, chỉ cảm thấy toàn thân tê buốt, mi mắt mệt mỏi dần dần dần chĩu xuống...
Tôn Tiểu Uyển đứng trong phòng cười nhạt, nhìn Bùi Thiên Ngân đã không còn chút ý thức, thực ra, cô ta cũng sợ thứ máu tươi trên giường, nhưng cô ta lại ép buộc chính mình đứng im tại chỗ ban đầu.
Cô ta phải nhìn, tận mắt nhìn thấy người đàn bà để tiện này rời xa anh Thần Dương của cô.
“ Bịch——!!”
Cánh cửa khép hờ đột nhiên bị ai đó bật tung ra, Tôn Tiểu Uyển kinh ngạc quay người lại, chỉ trông thấy người xông vào trong phòng không phải là Hàn Thần Dương vừa đi lại quay về, mà là Lưu Hạo Vũ đến tìm Hàn Thần Dương, nhưng lại bị Lâm Thục Trân ấp a ấp úng chặn lại ở ngoài cửa.
Lưu Hạo Vũ trông thấy bộ dạng ấp úng của Lâm Thục Trân, liền cảm thấy hình như có chuyện gì rồi, nhưng anh không ngờ rằng, đợi khi anh xông vào đến phòng của Bùi Thiên Ngân, lại trông thấy một cảnh tượng đẫm máu như vậy.
“ Anh Hạo Vũ, anh đến thật đúng lúc, em vừa định gọi điện cho anh Thần Dương, Chị Bùi bị sao vậy? Em cũng vừa mới trông thấy, sao chị ấy lại chảy nhiều máu đến vậy chứ?!”
Đối mặt với Lưu Hạo Vũ, Tôn Tiểu Uyển lại một lần nữa biến thành cô em nhà hàng xóm ngây thơ.
Nhưng Lưu Hạo Vũ không kịp trả lời Tôn Tiểu Uyển, anh rảo bước thật lớn chạy lại phía chiếc giường đôi, bế bổng Bùi Thư Nha đã hôn mê bất tỉnh lên, quay người xông ra khỏi phòng ngủ.
Đứng ở hành lang dài trong bệnh viện, bác sĩ và y tá đi lại tất bật không buồn để ý đến ai khác, Lưu Hạo Vũ gọi điện thoại cho Hàn Thần Dương.
Hàn Thần Dương lúc này đang ở công ty xử lý các văn kiện, nghe thấy di động reo, thấy là Lưu Hạo Vũ gọi, không thèm nghĩ gì ấn luôn nút từ chối.
Nhưng Lưu Hạo Vũ lại giống như không biết mệt mỏi là gì, gọi điện thoại hết lần này tới gần khác.
Cuối cùng, sau nửa tiếng đồng hồ, Hàn Thần Dương bắt máy:” Bây giờ tôi rất bận.”
Lưu Hạo Vũ cảm thấy mũi mình hơi nghẹt lại, anh hít một hợt thật sâu, mũi mới thông lên không ít:” Cho dù bận đến đâu, cậu cũng đến bệnh viện một chuyến đi.”
“ Cậu sao vậy?”
“Không phải tôi làm sao, mà là Bùi Thiên Ngân...”
Còn chưa đợi Lưu Hạo Vũ nói hết,Hàn Thần Dương đã mất kiễn nhẫn ngắt lời:” Cô ta làm sao chẳng liên quan gì tới tô cả.”
“Bụp!”
Dập máy, Hàn Thần Dương tiếp tục xử lý công vụ, nhưng không biết tại sao, anh lại chẳng vào đầu được chữ nào, bỗng thấy phiền muộn trong lòng.
“Ting!”
Di động rung lên một hồi, hiển thị có tin nhắn mới.
Hàn Thần Dương nghĩ một chút, cầm điện thoại lên, ấn vào tin nhắn, là Lưu Hạo Vũ gửi tới, nội dung rất đơn giản, không đến mười chữ.
Tôi chỉ không muốn anh phải hối hận.
Xem xong tin nhắn ta đó. Hàn Thần Dương cong cong môi, vốn dĩ anh muốn cười, có gì đáng để cho anh phải hối hận? Nhưng cố sức cong môi lên hồi lâu, cũng chẳng cười nổi.
Trái tim, lại lần nữa không chịu sự khống chế bắt đầu phiền muộn, cho dù anh ép mình trấn tĩnh lại cũng hoàn toàn không có tác dụng gì, đột nhiên, anh túm lấy áo khoác và chìa khoá xe, rảo bước lớn đi ra khỏi văn phòng làm việc.
Anh muốn tới bệnh viện xem thử, rốt cuộc chuyện gì sẽ khiến anh phải hối hận!!
Hàn Thần Dương lái xe thẳng tới bệnh viện, nhưng không thấy bóng dáng Lưu Hạo Vũ đâu.
Mình đang bị chơi đểu sao?
Đứng trong hành lang của bệnh viện, Hàn Thần Dương cười mỉa mai, anh biết người phụ nữ đó không sao cả, cô ta có thể có chuyện gì cơ chứ? Nhưng cho dù anh ta có không ngừng thầm nhủ trong lòng như vậy, tự tẩy não cho bản thân, chân anh lại giống như mọc thêm ra, không có cách nào dịch chuyển nổi một bước.
Phía xa. có vài y tá đang bước về phía này, âm thanh ríu tít trò chuyện vang vọng rõ ràng nơi hành lang trống trải này.