Cô vậy mà dám trêu đùa tình cảm với anh, lúc cô cần thì chạy đến cám dỗ câu dẫn anh, lúc chán rồi thì lại quay lưng bỏ đi không một lời từ biệt quả thật cô diễn rất giống vai một kẻ lưu manh không một chuý thương tình nào
Cố Sở Dao giật mình vừa nãy vì không nhận ra người đàn ông trước mặt là ai, nhưng giờ cô đã biết lên tỏ ra vô cùng chán ghét.
Cô dùng hết sức lực đẩy anh ra, nhưng lại càng bị Cận Thiếu Phong ghì chặt hơn. Xong nụ hôn cũng vì thế mà trở lên cuồng bạo hơn và sâu hơn.
"Ư…ưm…b-uông ra…!"
Môi lưỡi hai người quấn quýt với nhau, dù cho Cố Sở Dao không nguyện ý nhưng Cận Thiếu Phong hoàn toàn không cho cô có cơ hội tránh né anh cứ thoả mái hôn cô cho đến khi hơi thở của Cố Sở Dao không được đều nữa thì anh mới buông cô ra.
Cố Sở Dao căm ghét Cận Thiếu Phong đến nỗi anh mới thả lỏng cô ra được môtn chút thì cô đã dùng hết sức lực đẩy anh ra. Rồi tức giận mở cửa đi ra ngoài, không có một chuý luyến tiếc nào với người đàn ông bên trong.
Cận Thiếu Phong thấy cô thật sự không còn chút tình cảm hay nhớ nhung gì đến mình nữa. A-anh cũng không có đuổi theo hay cho người giữ cô lại, mà cứ thế để cho cô rời đi.
Cố Sở Dao quay trở lại phòng V.I.P thì vẫn thấy Dương Chí Hi và Tống Tuệ Tuệ đang hát hò.
Dương Chí Hi/Tống Tuệ Tuệ "Cậu quay lại rồi sao?"
Cố Sở Dao "Ừm!"
Thấy cô quay trở lại Tống Tuệ Tuệ bỏ mic xuống hỏi cô:
"Dao Dao! Sao cậu đi vệ sinh lâu vậy!"
Cố Sở Dao ngồi xuống trả lời: "Tại vừa nãy nhiều người quá mình phải đứng đợi, nên mình đi hơi lâu một chút!"
Tống Tuệ Tuệ đưa mic của mình cho Cố Sở Dao
"Này cậu cũng hát một bài đi!"
Cố Sở Dao cầm lấy mic "Được!"
Ba người cùng nhau hát hò và uống rượu đến tận nửa đêm mới ra khỏi quán bar. Vì uống rượu lên không thể lái xe lên ba người họ đều bắt taxi để về.
Tống Tuệ Tuệ bắt được taxi trước lên cô chào tạm biệt Dương Chí Hi và Cố Sở Dao về trước.
"Chào tạm biệt hai cậu mình về trước nha!"
Còn lại mỗi cô và Dương Chí Hi vẫn là đang đứng đợi taxi, vì nhà cô và nhà của cậu cùng chung một con đường lên thuận đường hai người cùng lên một chiếc taxi để về nhà.
Ngày hôm sau…
Cố Sở Dao bị tiếng gọi ầm ĩ của ba làm cho tỉnh giấc, cô mệt mỏi thức dậy đầu vẫn còn có chút choáng váng.
"Ba à! Có chuyện gì mà sáng sớm ngày ra đã ầm ĩ như vậy rồi!" Cố Sở Dao chùm chăn kín đầu giọng vẫn còn có chút ngái ngủ.
"Hôm nay con phải đến công ty cùng ba!"
"Con không đi đâu, con mệt lắm!"
"Con dậy ngay cho ba, hôm nay con phải đại diện ký hợp đồng với công ty Cận thị đấy!"
"Con không ký đâu, ba ký hộ con đi" Nghe đến Cận thị Cố Sở Dao lại càng chán ghét, có chết cô cũng không muốn liên quan một chút nào tới Cận Thiếu Phong nữa, nên cô vẫn nhất quyết không chịu tời giường.
"Cái con bé này không phải lúc trước con nằng nặc muốn ba cho con làm dự án này sao? Sao làm mới có một nửa mà đã từ bỏ rồi, như vậy thì sau này làm sao mà cái gì được hả?"
"Ba à! Ba đừng nói nữa được không? Còn một tuần nữa là vào năm học mới rồi ba không thể nào cho con một chút thời gian hưởng thụ nốt một tuần còn lại này sao?"
Bà Triệu Lan Hoa là mẹ của Cố Sở Dao đi lên kéo Cố Minh Chung ra khỏi cửa phòng của cô
"Một mình ông cũng giải quyết được chứ sao? Kì nghỉ hè của con ông lôi nó đến công ty làm việc còn chưa đủ mệt hay sao mà bây giờ chỉ còn một tuần nghỉ ngơi nữa là Dao Dao phải đi học rồi vậy mà ông còn không tha cho nó nữa. Dao Dao có phải là con gái của ông không vậy hả?"
Cố Minh Chung bị Triệu Lan Hoa quở trách, ông đành ngậm ngùi nhận lỗi "Được rồi! Được rồi là lỗi của tôi bà đừng tức giận nữa. Tôi dù sao cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà!"
Triệu Lan Hoa lườm ông.
Cố Minh Chung thở dài, ông cạn lời làm thế nào con gái ông cũng không chịu dậy thì biết làm thế nào được. Đã không khuyên được con gái dậy, mà đến cả vợ ông còn mắng là không thương con vì vậy ông đành phải tự giải quyết một mình vậy.