Cận Thiếu Phong mạnh mẽ đưa tay lên giữ chặt gương mặt nhỏ của cô lại. Anh thành thục tách môi Cố Sở Dao ra, rồi vươn đầu lưỡi của mình vào bên trong thành công chiếm đoạt làm của riêng mình.
“Ư…ưm…!”
Đây là một nụ hôn mãnh liệt lại triền miên, nụ hôn này không giống như bị cưỡng hôn ở quán bar lần trước, lần này thái độ của Cận Thiếu Phong thật sự đã bị cô chọc giận. Anh hôn rất mạnh, mỗi lần cô cựa quậy là anh lại hôn càng sâu hơn khiến cho cô cảm thấy rất khó thở.
Cận Thiếu Phong ôm hôn Cố Sở Dao gần mười lăm phút mới chịu dừng lại cho cô hít thở không khí bên ngoài.
Anh gục mặt mình vào cổ cô cắn nhẹ một phát khiến Cố Sở Dao không nhịn được mà cổ họng bật ra một tiếng rên yêu kiều “A!”
Cận Thiếu Phong thì thầm bên tai cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm vang lên:
“Em là của tôi.”
Anh đây là đang đánh dấu chủ quyền sao?
Gương mặt của Cố Sở Dao đờ đẫn ánh mắt cô trân trân nhìn lên trần nhà. Đầu óc Cố Sở Dao bây giờ rất hỗn loạn, cô thật sự không thể nào suy nghĩ được cái gì nữa cả.
Giọng cô run rẩy gọi tên anh “Cận…C-cận Thiếu Phong!”
“Hửmmm!”
“Tôi hết thích anh rồi!”
Cận Thiếu Phong nghe vậy liền không vui anh ngửng mặt lên đối diện với cô
“Thật sao?”
“…T-thậtttt!”
“A…ư…ưm”
Vừa dứt lời thì khuôn mặt của người đàn ông lại sầm xuống, rồi miệng cô lại bị chặn lại. Cận Thiếu Phong liền không thương tiếc anh lại lần nữa cúi xuống dùng miệng mình che lấp môi cô lại. Anh cắn mạnh vào môi Cố Sở Dao khiến cô đau mà mặt nhăn lại
“A!”
“Tôi không còn thích…ư…anh nữa…hmm…ưm…anh bị điếc sao?”
“Buông tôi ra!”
“Coi như tôi chưa nghe thấy gì”
“Tôi ghét anhhhh!”
Cận Thiếu Phong càng ngày càng hôn Cố Sở Dao mãnh liệt hơn môi lưỡi hai người cứ cuốn lấy nhau. Hôn đến mức đầu lưỡi của cô hoàn toàn tê dại.
Cận Thiếu Phong cảm thấy chỉ hôn thôi chưa đủ bàn tay anh lúc này lướt trên cơ thể cô. Tay anh luồn vào trong váy cô vuốt ve sờ soạng đùi rồi lại không yên phận chạm đến nơi cấm địa ẩm ướt kia mân mê.
“A!”
Cố Sở Dao rùng mình, cô điên cuồng phản kháng dãy dụa. Nhưng sức cô làm sao có thể so được với anh chứ.
Cô bất lực nước mắt tự nhiên cứ thế mà rơi xuống làm ướt một mảnh gối.
Một lúc sau Cận Thiếu Phong không thấy cô phản khán nữa thì lúc này anh mới nhận ra sự khác thường trên người cô, anh liền dừng lại rồi kinh ngạc nhìn cô.
“Ư…hức…hức…Cận Thiếu Phong tôi ghét anh!”
Cận Thiếu Phong lập tức ngồi bật dậy buông cô ra rồi thấy Cố Sở Dao khóc anh cảm thấy có chút đau lòng liền ôm cô vào lòng
“Anh xin lỗi!”
Cố Sở Dao khóc càng to hơn “Anh là đồ đáng ghét! Hức…hức…hức!”
Cận Thiếu Phong ôm cô nhẹ nhàng an ủi “Xin lỗi!”
“Vừa rồi không phải em rất mạnh miệng sao? Giờ cũng biết sợ rồi sao? Hửmmmm!”
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô như dỗ dành một đứa trẻ.
“Tại sao lại không thích anh nữa!”
Cố Sở Dao đẩy anh ra nức nở như một đứa trẻ, cô uất ức nói:
“Chán rồi! Không thích nữa!”
Cận Thiếu Phong nhìn cô anh nghiêm túc hỏi: “Không phải trước kia em vẫn đeo bám anh không buông đấy sao?”
Cố Sở Dao “Ai bảo anh là cậu út của Cận Thiên Vũ chứ? Lúc đó tôi muốn trả thù Cận Thiên Vũ lên mới theo đuổi anh.”
Cận Thiếu Phong dường như đã đoán trước được ý định của cô lúc đấy muốn tiếp cận anh là gì nên anh mới không đồng ý. Nhưng ai ngờ con thỏ con này lại nhanh chán anh đến như vậy.
Cận Thiếu Phong thở dài xoa đầu cô “Vậy bây giờ anh có thể theo đuổi lại em không?”
Cố Sở Dao mặt mũi còn tèm lem nước mắt nước mũi cô kinh ngạc mở to mắt nhìn Cận Thiếu Phong
“Cái gì???”
Cận Thiếu Phong không lặp lại lời vừa rồi anh chỉ nói “Được không?”