Cận Thiếu Phong buồn bã thở dài, anh biết hôm nay có lẽ mình đã làm cô sợ hãi nên anh không ép buộc nữa. Để cho cô có thời gian tự do suy nghĩ.
Lúc này Tống Tuệ Tuệ cũng đang đi khắp nơi tìm Cố Sở Dao, thấy cô đi ra Tống Tuệ Tuệ lo lắng chạy tới hỏi:
“Cậu không sao chứ?”
Cố Sở Dao lắc đầu “Mình không sao?”
Tống Tuệ Tuệ vẫn không yên tâm hỏi tiếp “Hắn ta không làm gì cậu chứ?”
Cố Sở Dao mỉm cười trả lời “Không có!”
“Chúng ta đi về thôi!”
Tống Tuệ Tuệ nhìn thấy Cố Sở Dao không sao cô cũng bớt lo lắng “Chúng ta đi thôi!”
Cố Sở Dao thất thần về nhà.
Trên đường về nhà Cố Sở Dao nghĩ lại những lời vừa rồi của Cận Thiếu Phong khiến mặt cô nóng lên rồi đỏ bừng như quả cà chua chín. Tim cũng không biết sao mà đập nhanh đột xuất.
Trong đầu cô bây giờ rất hỗn loạn và bối rối khi cứ xuất hiện cảnh hai người thân mật rồi còn những lời nói đó của anh nữa.
Chẳng lẽ Cận Thiếu Phong làm như vậy là muốn trả thù cô sao. Anh biết cô tiếp cận anh là để chọc tức Cận Thiên Vũ rồi, bây giờ anh lại muốn tiếp cận cô muốn cô trở thành người phụ nữ của anh rồi đợi đến khi cô thật sự đã thích anh rồi thì đến lúc đó Cận Thiếu Phong lại sẽ lạnh lùng đá cô đi sao.
Chắc chắn là thế rồi! Cận Thiếu Phong từ trước đến giờ làm gì rung động với bất kì người phụ nào cơ chứ. Không phải lần trước cô vô tình gặp anh ở quán cà phê thấy anh đang đi xem mắt với một cô gái rất xinh đẹp nào đó sao.
Cô so với cô gái đó thì không bằng một phần, người phụ nữ xinh đẹp như vậy cũng không vừa mắt anh ta thì cô làm gì có khả năng Cận Thiếu Phong thích cô được chứ.
Cố Sở Dao buồn rầu thở dài. Trong lòng cô lúc này quyết định sẽ không bao giờ gặp lại Cận Thiếu Phong nữa.
Một tháng sau đó…
Từ cái hôm ở quán bar Cố Sở Dao dặn với lòng sẽ không bao giờ gặp Cận Thiếu Phong nữa. Nên từ ngày hôm đó đến bây giờ cô cũng chưa bao giờ gặp lại anh cả.
Như mọi ngày Cố Sở Dao bình thường đến trường học, nhưng không hiểu vì sao hôm nay cô đến trường lại rất đông sinh viên đang tụ tập chung một chỗ. Cô cũng tò mò lên chen lại vào đán đông xem thì thấy tấm lưng cao lớn của một người đàn ông đang nói chuyện cùng với hiệu trưởng bên cạnh còn có mấy giáo viên khác.
Cố Sở Dao vô tình nghe được mấy nữ sinh túm tụm xung quanh nói:
“Đây là lần đầu tiên mình được nhìn thấy Cận tổng ở cự ly gần như vậy đấy!”
“Mình cũng vậy bình thường chỉ được nhìn thấy anh ấy qua ti vi thôi không ngờ chúng ta có cơ hội nhìn thấy ở ngoài đời”
“Cậu nhìn kìa anh ấy cười lên trông thật đẹp trai!”
“Ôi con tim tớ rung động mất rồi!”
Cố Sở Dao kinh ngạc cô nhanh chóng chuồn khỏi đám đông để tránh Cận Thiếu Phong phát hiện ra mình.
Cô lên lớp ngồi vào chỗ của mình, gục đầu xuống bàn suy nghĩ
Đã một tháng không gặp anh ta lại xuất hiện ở trường của cô làm gì chứ.
Đúng lúc này Dương Chí Hi đi đến ngồi vào chỗ ngay bên cạnh cô
“Đồ ăn sáng của cậu này!”
Cố Sở Dao ngẩng lên cầm lấy đồ ăn “Cảm ơn!”
Dương Chí Hi nhìn sắc mặt cô có vẻ không tốt cậu hỏi: “Cậu không khoẻ à?”
Cố Sở Dao thở dài thườn thượt: “Ừm!”
Dương Chí Hi lo lắng “Cậu bị ốm à!”
Cố Sở Dao lắc đầu, cô cắn một miếng bánh sanwich rồi nói: “Không phải vừa nãy mình gặp một người rất đáng ghét nên tâm trạng có chút không vui”
Dương Chí Hi huých vào cánh tay của Cố Sở Dao trêu chọc hỏi “Là ai mà khiến Cố tiểu thư không vui vậy?”
Cố Sở Dao vừa nhai vừa lườm cậu “Cậu đó!”
Dương Chí Hi oan ức nói “Mình làm gì cậu hả? Mình mua đồ ăn sáng cho cậu không phải cậu nên cảm kích mình mới phải sao hả?”
Cố Sở Dao không thèm quan tâm đến cậu ta nữa cô ăn hết miếng bánh sanwich rồi lấy hộp sữa cắm ống hút vào uống ngon lành.
Cố Sở Dao và Dương Chí Hi học chung một ngành kinh tế nên hai người được sếp chung lớp với nhau. Còn Tống Tuệ Tuệ thì chọn nhóm ngành nghệ thuật nên cô học khác lớp với hai người.
Dương Chí Hi lo lắng