Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********



Lời nói của Chu Vy Lan rất ngang ngược.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trong chớp mắt, mọi người đều kinh ngạc.



Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt của mọi người lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ và đồng thời cùng nghĩ:



Anh nợ em một câu yêu thương!








Chu Vy Lan à, nếu bà vẫn còn bản lĩnh như hồi đó thì có thể nói ra những lời như vậy, nhưng bây giờ bà đã không còn bản lĩnh để nói thế nữa rồi.



"Em gái à, anh biết em rất yêu thương Chu Quỳnh Hương, nhưng em đừng nên nói những lời khoa trương như vậy.”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Chu Hùng Duy đã đi đến và nói với vẻ đạo đức giả: "Chu Quỳnh Hương cũng là cháu gái của anh, em nghĩ rằng anh sẽ trơ mắt nhìn người của nhà họ Dương bắt nạt và ngược đãi con bé sao? Nhưng mà thật sự không có cách nào cả. Anh không thể gây chuyện với nhà họ Dương và em cũng không thể làm điều đó được.”



"Bố cháu nói đúng. Dì à, dù sao thì ông hai của nhà họ Bàng nuôi dưỡng nhiều người phụ nữ khác như vậy nên dì đã không được ông ta cưng chiều từ lâu rồi. Hơn nữa, có ai lại không biết rằng dì đã ở góa nhiều năm như vậy đâu chứ. Vân Linh còn muốn hỏi dì là đã bao lâu rồi dì không lên giường với ông hai nhà họ Bàng đấy? "



Anh nợ em một câu yêu thương!









Khuôn mặt của Chu Vân Linh lộ ra vẻ chua xót và nói một cách kỳ lạ.



Người dì Chu Vy Lan này luôn đối xử với Chu Quỳnh Hương rất tốt. Điều này khiến cho trong lòng Chu Vân Linh cảm thấy ghen tị.



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Cháu!"



Chu Vy Lan tức giận nhìn Chu Vân Linh, cơ thể xinh đẹp và quyến rũ của bà ấy hơi run lên.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Chu Vân Linh đã đánh trúng vào nỗi đau của bà ấy.



Năm nay Chu Vy Lan ba mươi tám tuổi và đã kết hôn với ông hai của nhà họ Bàng được mười ba năm rồi.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nhà họ Bàng.



Đó là một trong những gia tộc lâu đời và quyền lực ở thành phố Tân Liên.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Họ có một khối tài sản hơn ba mươi nghìn tỷ và có mạng lưới quan hệ xã hội cực kỳ thâm niên ở thành phố này.



Thậm chí là ngay cả gia tộc có danh tiếng lẫy lừng như nhà họ Dương cũng kém hơn nhà họ Bàng một cấp.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Mười ba năm trước, sau khi Chu Vy Lan kết hôn với ông hai của nhà họ Bàng thì nhà họ Chu nghèo rớt mồng tơi có thể nói là như lên tiên và cả họ được nhờ.



Doanh nghiệp hiện tại của gia đình họ Chu có khối tài sản mấy chục tỷ đều bắt nguồn từ sự giúp đỡ của Chu Vy Lan trong vài năm.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Tuy nhiên, mấy năm sau đó, Chu Vy Lan bị phát hiện mắc bệnh vô sinh.



Kể từ đó, địa vị trong gia đình của bà ấy rơi xuống không phanh.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Bà ấy đã ở góa như vậy rất nhiều năm rồi và vì thân phận của ông hai nhà họ Bàng cho nên bà ấy không dám tái hôn nữa.



“Cháu xin lỗi dì nhé. Cháu là người hay nói chuyện thẳng thắn nên dì đừng tức giận,” Chu Vân Linh cười nói: “Cháu cũng muốn nhắc nhở dì là ở trong mắt của ông hai nhà họ Bàng thì dì giống như một con gián và hoàn toàn không có quyền được lên tiếng, cho nên dựa vào cái gì mà dì lại có thể đứng ở đây mà cáu kỉnh với nhà họ Dương vậy?”



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Được rồi Vân Linh, cháu im lặng đi."



Bà cụ Chu lên tiếng hòa giải, vỗ bàn tay đang run rẩy vì tức giận của Chu Vy Lan và cười khổ nói: "Nhưng Vân Linh nói cũng có lý, Vy Lan à, ông hai của nhà họ Bàng thật sự không thèm quan tâm đến con nữa.”



Anh nợ em một câu yêu thương!








“Dì à, dì đừng tức giận, đừng tức giận nữa.” Chu Quỳnh Hương cũng vỗ lưng của Chu Vy Lan và an ủi bà ấy, sau đó mắt cô đỏ hoe nói: “Đây là chuyện của Quỳnh Hương cho nên chính bản thân cháu phải chịu trách nhiệm với nó.”



"Cháu đang nói cái gì vậy hả đứa bé ngốc này?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Đôi mắt phượng của Chu Vy Lan đỏ lên, bà ấy nắm chặt lấy tay của Chu Quỳnh Hương và vô cùng kiên định nói: "Dì đã cưới nhầm người nên hạnh phúc cả đời này đều đã bị phá hủy. Cháu cũng cưới nhầm người và suýt chút nữa thì mất đi mạng sống của mình."



"Nếu Trấn An không có bản lĩnh, không có năng lực và không thể bảo vệ được cháu."



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Thì không sao cả, dì sẽ bảo vệ cháu."



Lời nói kiên định của Chu Vy Lan như một lời thề khiến cho nước mắt của Chu Quỳnh Hương rơi như mưa. Cô lau nước mắt và nói: "Dì..."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ngay cả bố mẹ của Chu Quỳnh Hương là Chu Hùng Quân và Trần Phương Bình cũng nhìn Chu Vy Lan với vẻ mặt tràn đầy biết ơn.



Từ Trấn An lặng lẽ quan sát Chu Vy Lan.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Dường như nhà họ Chu cũng không phải là chỉ toàn những kẻ ngu ngốc và không có tài năng gì.



“Dì nói nghe hay thật đấy.” Chu Vân Linh chế nhạo nói lớn tiếng: “Dì à, dì làm thế nào để bảo vệ Chu Quỳnh Hương vậy? Có phải là dì định kết hôn một lần nữa đúng không? Lẽ nào dì còn muốn tái hôn với một ông chủ khác sao? Ha ha ha, dì đã gần bốn mươi tuổi rồi, đã già và mất giá trị rồi. "



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Cháu câm mồm đi."



Chu Vy Lan lạnh lùng liếc nhìn Chu Vân Linh, sau đó bà ấy nhìn mọi người xung quanh và nói: "Trước đây, Bàng Sung Kiên đã nói rằng chỉ cần cả đời này tôi không tái hôn thì ông ta sẽ đồng ý với tôi một yêu cầu và yêu cầu đó là gì cũng được."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Khuôn mặt của mọi người đều lộ ra vẻ không tin.



Chu Vy Lan cầm lấy điện thoại ngay tại chỗ và gọi cho ông hai nhà họ Bàng là Bàng Sung Kiên.



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Ông hai à, có phải ông đã đồng ý sẽ thực hiện một yêu cầu của tôi đúng không?"





"Ai vậy? À, Chu Vy Lan à, vậy bây giờ bà muốn cái gì?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Giọng nói có vẻ thiếu kiên nhẫn của Bàng Sung Kiên phát ra từ đầu dây bên kia, ông ta giống như nhớ ra điều gì đó cho nên đột nhiên thay đổi lời nói: "À, có phải bà muốn giải quyết chuyện của cháu gái mình đúng không?"



"Đúng vậy."



Anh nợ em một câu yêu thương!








“Bà có thể suy nghĩ lại một chút về chuyện đó.” Bàng Sung Kiên nói ra một câu khiến người ta cảm thấy kinh ngạc: “Dù sao thì Dương Thiên Tùng đã chết cho nên hiện tại ông già Dương Thiên Minh đang cực kỳ giận dữ.”



Cái gì cơ?



Anh nợ em một câu yêu thương!








Dương Thiên Tùng đã chết rồi ư?



Cả nhà họ Chu đều khiếp sợ và khuôn mặt của mọi người khi mới nghe tin Dương Thiên Tùng đã qua đời đều lộ ra vẻ đờ đẫn.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Bọn họ theo phản xạ mà quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Từ Trấn An.



Lẽ nào là do thằng nhóc này đã làm điều đó ư?



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ngay cả khuôn mặt của Vạn Thành Côn và Chu Vân Linh đều trắng bệch.



Chu Quỳnh Hương cũng hỏi: "Từ Trấn An à, lẽ nào là anh đã làm sao?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Từ Trấn An gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã bẻ gãy cổ của anh ta."



Nhìn thấy Từ Trấn An thừa nhận, mọi người đều cảm thấy da đầu mình tê dại và lạnh cả sống lưng.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Dương Thiên Tùng đã chết!



Chết ở trong tay của Từ Trấn An!



Anh nợ em một câu yêu thương!








Tin tức này thật sự đã mang đến cho bọn họ một cú sốc tâm lý vô cùng to lớn.



Chu Vy Lan kinh ngạc và nghi ngờ nhìn Từ Trấn An, sau đó bà ấy hướng về phía điện thoại và nói: "Dương Thiên Tùng thật sự đã chết rồi sao?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Thằng nhóc đó đúng là không có não. Ông cụ Tưởng đã nói rồi, trong vòng một tháng, tất cả các gia tộc lớn ở thành phố Tân Liên đều không được phạm tội giết người. Vậy mà Dương Thiên Tùng vẫn kiên quyết muốn giết cháu gái và cháu rể kia của bà. Tôi không biết tên hai người đó là gì nhưng dù sao thì Dương Thiên Tùng quyết tâm muốn giết chết họ. "



Bàng Sung Kiên vui vẻ nói: "Sau đó, người hầu của ông cụ Tưởng là Phó Phúc Khiêm đã đánh chết Dương Thiên Tùng."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Thì ra là thế.



Nghe vậy.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Người nhà họ Chu đồng loạt thở phào nhẹ nhõm và sờ mồ hôi ở sau lưng.



Sau đó bọn họ lộ vẻ tức giận, khinh thường, mỉa mai mà nhìn Từ Trấn An và ồn ào nói:



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Người chồng này của Chu Quỳnh Hương thật xấu xa. Anh ta làm tôi cảm thấy buồn nôn."



"Anh ta tự nhận bản thân đã làm chuyện đó mà không cảm thấy xấu hổ sao?”



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Đúng là loại không có lòng tự trọng."



"Giết chết Dương Thiên Tùng ư? Anh nghĩ rằng mình có bản lĩnh lắm sao? Anh có biết nhà họ Dương có bao nhiêu vệ sĩ không? Anh có biết nhà họ Dương có bao nhiêu súng không? Anh còn chưa đến gần cậu cả của nhà Dương thì đã bị bắn cho thành một tổ ong rồi. Anh đã hiểu chưa hả đồ vô dụng?”



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Nếu ông cụ Tưởng mà biết mình đã tình cờ cứu sống loại vô dụng này thì chắc chắn ông cụ sẽ rất hối hận nhỉ?"



Chu Quỳnh Hương vô cùng xấu hổ, ở giữa những lời chế nhạo không ngừng được nói ra, cô cúi đầu véo cái eo của Từ Trấn An một cái và nói nhỏ: "Anh đừng nên nói những lời khoa trương nữa. Vì chúng ta không có bản lĩnh đó cho nên những lời khoe khoang rất dễ bị người ta nhìn thấu."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Từ Trấn An: "..."



Chu Quỳnh Hương lại nói: "Tôi biết anh cảm thấy nếu anh nói như vậy thì tôi sẽ rất vui vẻ. Dù sao thì nghe như là anh đã trút giận cho tôi và Đậu Tinh, nhưng tôi thật sự không thích cái tính cách này của anh và tôi cũng không phải là người thích khoe khoang, thích được nổi tiếng. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi. "



Anh nợ em một câu yêu thương!








Từ Trấn An nhẹ nhàng nói: "Tôi biết rồi. Tôi sẽ không nói linh tinh nữa."



Có lẽ nhà họ Dương cảm thấy Dương Thiên Tùng chết ở trong tay một nhân vật nhỏ như mình thì cảm thấy rất xấu hổ đây.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cho nên bọn họ mới lan truyền cái tin tức giả này ra ngoài.



Khuôn mặt của Từ Trấn An lộ ra vẻ hơi bất đắc dĩ.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lúc này, giọng nói của Bàng Sung Kiên phát ra từ điện thoại: "Chu Vy Lan, tình hình nhà họ Dương bây giờ chính là như vậy. Tâm trạng của họ cực kỳ không ổn định cho nên bà cần suy nghĩ thật kỹ.”



"Nếu như bà quyết tâm muốn thực hiện yêu cầu này thì được thôi. Bàng Sung Kiên tôi đảm bảo rằng nhà họ Dương sẽ không bao giờ dám chạm vào một sợi tóc của cháu gái bà."



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Nhưng cháu rể kia của bà thì tôi không thể cứu được. Nếu không thì Dương Thiên Minh sẽ nổi điên mất."



"Phải làm cho anh ta chôn cùng với Dương Thiên Tùng thì mới có thể làm tan biến đi nỗi oán giận của nhà họ Dương."



Anh nợ em một câu yêu thương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK