Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



"Hu hu hu, anh Từ!"



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Tiếng khóc của ông cụ quanh quẩn khắp biệt thự.



Vẻ mặt Phó Phúc Khiêm dại ra.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Đánh chết ông ta cũng thể tưởng tượng được, sau khi vào nhà, người quỳ trên mặt đất không phải là Từ Trấn An, mà là ông cụ Tưởng.



Vị kia là gia chủ nhà họ Tưởng đứng trên đỉnh kim tự tháp cả tỉnh Giang Hòa, Tưởng Nghiêm Niên.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Lão tướng chinh chiến cả đời kia, Tưởng Nghiêm Niên.



Chuyện này sao có thể?



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.









Phàm là người bình thường nhìn thấy cảnh này, tam quan đều sẽ bị đả kích vô cùng to lớn.



Đây chính là Tưởng Nghiêm Niên đó!



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Là cái người chỉ cần nói một câu, có thể làm cho thành phố Tân Liên này rung chuyển!



Hơn nữa, một ông lão một trăm linh ba tuổi quỳ xuống ôm đùi một thanh niên trẻ hai mươi tuổi khóc lóc là cái đạo lý gì?



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Phó Phúc Khiêm phù một tiếng, ngã ngồi xuống đất, xoa xoa mắt mình, cảm giác như đang nằm mơ vậy.



"Anh Từ, anh nhất định là anh Từ..."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Nước mắt nước mũi của ông cụ Tưởng lau lên ống quần của Từ Trấn An, khóc lớn: "Phó Phúc Khiêm nói cho em, nhìn thấy một người tên là Từ Trấn An, rất giống anh Từ trong bức tranh của em, nhưng Nghiêm Niên nhớ rõ anh Từ năm ấy tên là Từ Phượng Niên, chỉ cho rằng chắc là con cháu của anh Từ, hoặc là trùng hợp..."



"Không phải..."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








"Anh chính là anh Từ!"



"Khuôn mặt của anh Từ, khí phách, ánh mắt, Nghiêm Niên nhớ suốt chín mươi năm rồi, không thể nhớ nhầm được!"



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Ông cụ Tưởng kích động đến lời nói đều hỗn loạn rồi.



Từ Trấn An nhìn nước mũi trên ống quần mình một cái, bất đắc dĩ cười: "Tôi dùng qua quá nhiều tên giả rồi, được rồi, ngồi xuống nói chuyện đi."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








"Vâng vâng vâng."



Ông cụ Tưởng vội vàng bò dậy, hướng về phía Phó Phúc Khiêm nói: "Phó Phúc Khiêm, nhanh đi lấy loại trà tốt nhất đến đây."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Phó Phúc Khiêm biết Từ Trấn An trong lòng ông cụ có bao nhiêu quan trọng, làm sao dám nói nhiều nữa, vội vàng lên lầu hai lấy xuống một gói trà, cúi đầu nói: "Ông chủ, đây là lá trà Tước Thiệt được ngắt từ cây mẹ đại hồng bào từ trên đỉnh núi Vũ Di, ông xem..."



Ông cụ Tưởng vừa lau nước mũi vừa nói: "Còn có loại tốt hơn nữa không?"



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








"Hết rồi ạ, ba mươi gam này chính là cô Diệp Hinh tặng ông dịp sinh nhật năm ngoái, nếu đưa ra bán đấu giá ít nhất cũng phải là mười tám tỷ trở nên." Phó Phúc Khiêm giải thích.



Ông cụ Tưởng có chút khẩn trương nhìn về phía Từ Trấn An: "Anh Từ, em tới thành phố Tân Liên vội quá, không có thứ gì tốt hơn chiêu đãi anh..."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








"Tôi không uống trà."



Từ Trấn An mỉm cười nói: "Cậu cứ thoải mái đi."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








"Anh Từ, em quá vui sướng rồi, cả đời này em còn tưởng không thể gặp lại anh nữa." Ông cụ Tưởng cười đến mức nở hoa: "Sống lâu như vậy cũng coi như là không uổng phí, ngày mai chết cũng coi như là mãn nguyện rồi."



"Ông chủ, ông đừng nói như vậy!" Phó Phúc Khiêm nhanh chóng nói.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Từ Trấn An cao thấp đánh giá Tưởng Nghiêm Niên, nói: "Ngày mai không chết được, dựa trạng thái cơ thể của cậu, có thể sống thêm ba năm nữa."



Phó Phúc Khiêm nhất thời nhe răng trợn mắt, lời này, cũng không biết là xuôi tai hay không xuôi tai.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








"Anh Từ nói còn có thể sống thêm ba năm, vậy chính là thật rồi." Tưởng Nghiêm Niên vẻ mặt hưng phấn, nói: "Trái lại anh Từ bao nhiêu năm như vậy rồi sao một chút thay đổi cũng không có?"



Từ Trấn An phất phất tay: "Không nói cái này."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








"Vâng vâng." Tưởng Nghiêm Niên cực kỳ nghe lời, Phó Phúc Khiêm ở một bên nhìn thấy lại thêm một phen nhe răng trợn mắt.



Tưởng Nghiêm Niên lại nói: "Anh Từ, em nghe Phó Phúc Khiêm nói anh và nhà họ Dương ở thành phố Tân Liên hình như có mâu thuẫn? Nếu là thật, hôm nay em đích thân mang một đội đến, cho nổ tung nhà họ Dương bọn họ thành mảnh vụn!"



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Nói xong lời cuối, lão soái cả đời chinh chiến này vẻ mặt lạnh như băng, khí thế kiêu ngạo từ trong cơ thể gầy ốm phát ra làm cho người ta kinh sợ.



"Chuyện này, tôi sẽ tự xử lý, cậu không được nhúng tay vào." Từ Trấn An cảnh cáo nói.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








"Vâng." Ông cụ Tưởng vội vàng nói.



Từ Trấn An bây giờ mới nói: "Nhóc Niên, tôi có một đứa con gái, gọi là Từ Đậu Tinh, hôm khác sẽ mang đến đây cho cậu nhìn một cái, đến lúc đó nhóc con kia gọi cậu là ông Tưởng, cậu nhớ đừng gọi tôi là anh."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.










"Thật sao?" Tưởng Nghiêm Niên hô to một tiếng, kích động đến khoa tay múa chân: "Con gái của anh Từ, nhất định là đẹp như tiên nữ!"



"Cho nên, tôi phải quay về chơi với con gái, yên tâm đi, tiệc mừng thọ hai ngày nữa của cậu, tôi sẽ đến."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Từ Trấn An đứng lên, vỗ vỗ đầu ông cụ, cười nói: "Gặp lại cậu tôi rất vui, coi như không uổng công đi một chuyến, đúng rồi cái này tôi lấy, cho người lớn trong nhà vợ nếm thử."



Nói xong, anh không khách khí cầm lấy gói trà Tước Thiệt trị giá mười tám tỷ trên bàn.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








"Anh Từ, đừng nói mấy cái thứ này, chỉ cần anh mở miệng, nửa cái nhà họ Tưởng này cũng có thể cho anh!"



Vành mắt Tưởng Nghiêm Niên hồng hồng nói.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Sau khi Từ Trấn An đi, trong phòng khách yên tĩnh lại.



Phó Phúc Khiêm dè dặt nhìn ông cụ Tưởng lau lau nước mắt, vẻ mặt hoài niệm, nhỏ giọng hỏi: "Ông Tưởng, ông có phải nhận sai người rồi không? Từ Trấn An trẻ như vậy, sao có khả năng..."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Ông cụ Tưởng châm một điếu thuốc nói: "Anh Từ không phải là người bình thường, anh ấy trông như thế nào, người bình thường như chúng ta không thể hiểu được đâu, tôi cũng không quá kinh ngạc, anh Từ còn sống là tốt rồi, thật đúng là chuyện tốt nhất trên đời!"



"Tôi hiểu rồi ông chủ, vậy… ông và Từ Trấn An từng trải qua chuyện cũ gì vậy?"



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








"Năm đó tôi mười ba tuổi, bố tôi là một sĩ quan ở thành phố Mộc Trì, sau đó trong một lần thua trận, bố mẹ tôi, còn có chị gái tôi, một nhà lớn bé tất cả đều bị quân địch bắt đi, đang sắp bị hành hình xử tử, vừa khéo anh Từ đi ngang qua... mang rượu tới đây, hôm nay tôi rất cao hứng!"



Trong phòng khách, ông cụ Tưởng mặc kệ Phó Phúc Khiêm khuyên can uống rượu, kể về chuyện xưa, về ân cứu mạng mình rất nhiều năm về trước."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Ở một bên khác.



Trong phòng bệnh.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Rầm!



Cửa phòng bệnh bị hung hăng đá văng, một đám người nối đuôi nhau tiến vào.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Chu Quỳnh Hương nhìn thấy đám người này, sắc mặt liền thay đổi: "Bác cả, Chu Vân Linh, sao các người lại tới đây?"



Người tới đúng là con cả nhà họ Chu, Chu Hùng Duy, còn có con gái của Chu Hùng Duy, Chu Vân Linh.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Cặp bố con này ở nhà họ Chu được bà cụ Chu yêu thích nhất.



Trước kia Chu Quỳnh Hương ở nhà họ Chu, vẫn luôn bị bọn họ bắt nạt xa lánh.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Lúc này gặp lại, theo bản năng có chút bối rối.



Chu Vân Linh đảo mắt nhìn quanh, hỏi: "Cái tên tình nhân ở nông thôn của cô đâu rồi?"



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








"Chị tìm Từ Trấn An làm gì?" Chu Quỳnh Hương vẻ mặt cảnh giác.



"Không có gì, hỏi chút thôi." Chu Vân Linh nói xong liền cười lạnh: "Một nhà ba người các người may mắn thật đấy?"



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








"May mắn cái gì?" Chu Quỳnh Hương hỏi.



"Ha ha, đừng giả bộ nữa, tin tức đã truyền ra ngoài rồi."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Chu Vân Linh nói: "Các người vốn dĩ phải chết ở nhà họ Dương, không nghĩ đến sắp tới ông cụ Tưởng sẽ tổ chức tiệc mừng thọ ở thành phố Tân Liên, ông cụ Tưởng phỏng chừng vì muốn trấn áp khí thế của các gia tộc lớn, chính mồm nói ra, trong một tháng này các gia tộc lớn không được phép giết chóc."



Chu Quỳnh Hương sửng sốt một chút: "Cho nên, Dương Thiên Tùng mới bỏ qua cho chúng tôi?"



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Chu Vân Linh cũng không biết tin tức Dương Thiên Tùng đã chết, hừ một tiếng: "Đúng, Chu Quỳnh Hương này, cô nói cô đây là cái vận cứt chó gì vậy? Cô bây giờ có thể sống rồi, chính là được ông cụ Tưởng không hề có một xu quan hệ gì cứu."



"Thì ra là như vậy..."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Chu Quỳnh Hương vẻ mặt bừng tỉnh.



Khó trách có thể chạy ra khỏi nhà họ Dương, thì ra là đụng phải tiệc mừng thọ của ông cụ Tưởng.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Quả thật là quá may mắn rồi...



Nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng được...



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Chu Quỳnh Hương nghĩ thầm, lại hỏi tiếp: "Vậy chị mang nhiều người như vậy tới bệnh viện làm gì? Tôi không tin chị có lòng tốt đến đây thăm hỏi tôi."



"Cô nói đúng rồi, tôi đương nhiên không phải tới thăm cô."



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Chu Vân Linh cười nhạo một tiếng, giơ tay lên: "Mang Chu Quỳnh Hương và đứa con hoang này của cô ta đi!"



Mấy tên tôi tớ của nhà họ Chu tiến lên muốn tóm lấy Chu Quỳnh Hương và Từ Đậu Tinh.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK