**********
"Chị làm gì đó! Chu Vân Linh! Chị muốn làm gì!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Quỳnh Hương sợ tới mức trắng bệch, vội vàng ôm Từ Đậu Tinh vào trong lòng, ra sức hất tay mấy tên tôi tớ của nhà họ Chu ra, một bên sợ hãi thét lên.
"Đương nhiên là mang cô về nhà họ Chu rồi." Chu Vân Linh cười khanh khách: "Nguyên văn lời ông cụ Tưởng là, trong vòng một tháng các gia tộc lớn không được phép giết chóc, vậy sau một tháng thì sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Chu Vân Linh, chị có ý gì?" Vẻ mặt Chu Quỳnh Hương trở nên kinh hãi hỏi.
"Ha ha, ý gì? Đương nhiên là sợ cô chạy thoát khỏi thành phố Tân Liên rồi." Chu Vân Linh nói tiếp: "Nếu không, một tháng sau, nhà họ Dương không tìm thấy cô và đứa con hoang này, ngược lại xuống tay với nhà họ Chu, vậy chúng tôi há chẳng phải là xui xẻo sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Chu Vân Linh, sao chị có thể làm như vậy được? Tôi là em họ của chị, là người nhà của chị đó!"
Chu Quỳnh Hương vô cùng phẫn nộ, hốc mắt hồng hồng nhìn về phía Chu Hùng Duy vẫn luôn đứng ngoài thờ ơ, giọng nghẹn ngào nói: "Bác cả, chẳng lẽ bác cũng có ý này sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Không chỉ là tôi, bà nội cô cũng có ý này, dù sao người nhà họ Chu không cần thiết phải gánh chịu vì lỗi lầm của một mình cô, không phải sao?"
Chu Hùng Duy hơn năm mươi tuổi cười nhạt, giơ tay, ra lệnh: "Mang đi, không chịu thì đánh, đánh gãy chân cũng phải mang về nhà, một tháng sau sẽ giao chúng nó cho nhà họ Dương."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên mặt Chu Quỳnh Hương lộ ra nụ cười đau thương.
Đây chính là gia tộc của cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một gia tộc lạnh lẽo.
"Người xấu tránh ra!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cái đầu nhỏ của Từ Đậu Tinh từ trong lòng Chu Quỳnh Hương chui ra, đôi mắt to hung hăng nhìn chằm đám người này: "Nếu không bố tôi mà về, chắc chắn đánh chết các người!"
"Bố mày?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Vân Linh tiến lên hai bước, châm chọc nói: "Chính là cái tên nhà quê ở thôn Long Hạ đấy à? Bớt nói giỡn đi, nói không chừng cậu ta đã bỏ lại mẹ con các người bỏ trốn rồi."
"Bố sẽ không bỏ rơi Đậu Tinh lại đâu." Từ Đậu Tinh tức giận trừng mắt nhìn Chu Vân Linh: "Nếu như cô lại nói bậy, bố quay lại sẽ đánh cô đó!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Ô? Thật không? Vậy tao phải dạy cho đứa con hoang mày một bài học trước đã!"
Chu Vân Linh bực dọc quăng một cái bạt tai về phía Từ Đậu Tinh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Quỳnh Hương chấn động.
Bốp!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một bàn tay nữ tính vươn tới, chặn cánh tay của Chu Vân Linh lại.
Y tá Trần hất tay của Chu Vân Linh ra, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ nói: "Đậu Tinh vẫn còn là một đứa trẻ, cô quá đáng quá rồi đó!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Con điếm này cút ngay, chuyện nhà họ Chu chúng tôi còn không tới phiên một y tá nhỏ như cô nhúng tay vào!"
Chu Vân Linh bất mãn trừng mắt nhìn y tá Trần, rất là kiêu ngạo nói: "Bố tôi quen biết phó viện trưởng ở đây, một câu liền có thể khiến cô cuốn gói xéo khỏi đây đấy!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Hùng Duy kiêu ngạo nói: "Con gái tôi nói không sai, cô gái nhỏ bớt lo chuyện bao đồng đi, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
"Tôi chính là nhìn không nổi hành vi của các người!" Y tá Trần hồn nhiên không sợ, tức giận nói: "Nếu các người lại ở đây gây sự, tôi sẽ gọi bảo vệ tống các người ra ngoài!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cô còn giả bộ?"
Vẻ mặt của Chu Vân Linh tràn đầy tức giận, bị một y tá nhỏ lương vài triệu chống đối như vậy, cái này làm sao mà chịu được?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đôi chân mang giày cao gót giơ lên, đá lên người y tá Trần.
Lúc này, Từ Trấn An cuối cùng cũng về kịp rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ở cửa phòng bệnh nhìn thấy Chu Vân Linh muốn đánh y tá Trần, hai chân anh khẽ động.
Trước mắt mọi người hoa lên một cái, liền thấy một cước thật mạnh của Chu Vân Linh, đá lên bụng Từ Trấn An.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ Trấn An không nhúc nhích tí nào, nhẹ nhàng phủi dấu chân trên quần áo, nhìn Chu Vân Linh thản nhiên nói: "Có phải tôi không trở lại, cô đánh cô y tá này xong, còn muốn đánh vợ con tôi một trận?"
"Từ Trấn An!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Bố!"
Chu Quỳnh Hương và Từ Đậu Tinh ngạc nhiên vui mừng hô lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Ồ, là cái tên nhà quê đấy à, tôi còn cho rằng cậu đã chạy trốn một mình đó."
Chu Vân Linh nhìn thấy Từ Trấn An, tức khắc khinh thường cười nói: "Thế thì làm sao? Chỉ dựa vào tên rác rưởi không tiền không thế ở nông thôn như cậu, cho dù tôi bắt nạt vợ con cậu, cậu có thể làm gì được tôi nào?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tôi có thể làm như này."
Từ Trấn An vung tay lên, một cái tát đánh lên mặt Chu Vân Linh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bốp!
Một dấu tay đỏ bừng hiện lên trên mặt Chu Vân Linh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô ta ngơ ngác ôm lấy mặt mình.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Chu Vân Linh thù hận nhìn chằm chằm Từ Trấn An: "Đồ khốn, cậu dám đánh tôi? Bố tôi là con trai cả của nhà họ Chu, bạn trai tôi là Vạn Thành Côn, cậu chủ của bất động sản Vạn Vũ! Cậu dám đánh tôi à?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Vân Linh, con không sao chứ?"
Chu Hùng Duy cũng phẫn nộ hô lên một tiếng, trở tay muốn quăng một cái tát về phía Từ Trấn An, gầm lên giận dữ: "Thằng khốn kiếp này, dám đánh con gái tao!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ Trấn An hời hợt bắt lấy tay ông ta, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi có thể đoán được ý đồ đến đây của các người, cho nên bây giờ là muốn đưa bọn tôi về nhà họ Chu, hay là ở đây ầm ĩ một trận?"
Chu Hùng Duy muốn rút tay nhưng không rút được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ cảm thấy lực tay của Từ Trấn An mạnh đến đáng sợ.
Sức của thằng nhóc này thật lớn!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Hùng Duy nghĩ thầm.
Mang đến mấy tên tôi tớ bình thường đều ở nhà họ Chu bưng trà rót nước, quét dọn vệ sinh, thu dọn gì đó, nhìn qua thật đúng là không nhất định đánh bại được cái tên Từ Trấn An này...
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong đầu suy nghĩ một phen, Chu Hùng Duy u ám nói: "Xem như mày thức thời, bằng không chỉ có thể đánh gãy chân một nhà ba người chúng mày mang về."
Nói xong, ông ta liếc mắt ra hiệu cho con gái Chu Vân Linh của mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Vân Linh liền gửi tin nhắn cho bạn trai Vạn Thành Côn, ánh mắt ác độc quét về phía Từ Trấn An và Chu Quỳnh Hương một cái.
Đoàn người đi tới cổng bệnh viện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Từ Trấn An, chúng ta thật sự phải về nhà họ Chu sao?"
Chu Quỳnh Hương đi phía sau Từ Trấn An thấp giọng nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Nếu muốn lấy em làm vợ, quan trọng là phải gặp bố mẹ em."
Từ Trấn An trả lời.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặt Chu Quỳnh Hương lập tức đỏ bừng, sau đó vẻ mặt lo lắng nói: "Nhưng mà chúng ta về nhà họ Chu, bà nội chắc chắn sẽ không để chúng ta rời khỏi thành phố Tân Liên đâu, vậy một tháng sau nhà họ Dương nhất định sẽ lại tìm chúng ta tính sổ."
"Không sợ, có tôi ở đây." Từ Trấn An hiếm khi nói một câu vui đùa: "Hơn nữa hiện tại là xã hội pháp trị."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Quỳnh Hương cười khổ một tiếng.
Trong lòng nghĩ thầm Từ Trấn An thật là ngây thơ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Pháp luật?
Không có tác dụng với nhà họ Dương...
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ là trong lòng cô cũng rối bời, không biết nên nói làm sao mới phải.
"Anh Từ!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, y tá Trần đuổi theo, kéo Từ Trấn An lặng lẽ nói: "Thần y Từ, tôi có thể giới thiệu cho anh một bệnh nhân không? Cô ấy hai ngày nay vẫn luôn ở đây, tôi và cô ấy nói chuyện, cô ấy..."
"Cô Trần, vừa rồi ít nhiều có cô ra mặt."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ Trấn An mỉm cười ngắt lời: "Bệnh gì cũng có thể, bất cứ lúc nào cô cũng có thể liên lạc với tôi."
Y tá Trần thấy anh tự tin như vậy, cực kỳ bội phục, vui mừng rạo rực trao đổi số liên lạc với Từ Trấn An.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Biệt thự nhà họ Chu.
Đây là nơi bà cụ Chu và một nhà con trai trưởng Chu Hùng Duy ở.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Con cái khác thì ở riêng bên ngoài.
Mà lúc này, tất cả người nhà họ Chu đều tới đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đương nhiên, không phải vì chào đón một nhà ba người Từ Trấn An.
Mà là muốn khởi binh hỏi tội.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Trở về rồi à.”
Chu Quỳnh Hương vừa tiến vào cửa, trên ghế chủ vị truyền đến giọng nói của một bà cụ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà cụ này là gia chủ nhà họ Chu, bà nội của Chu Quỳnh Hương.
"Bà nội, Quỳnh Hương trở về rồi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Quỳnh Hương vội vàng lôi kéo Từ Trấn An và Từ Đậu Tinh, khép la khép nép đi tới trước mặt bà cụ Chu: "Bà nội, đây là Từ Trấn An, đây là con gái cháu, bé Đậu Tinh, mau gọi cụ đi."
"Chào cụ ạ!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ Đậu Tinh giọng nói non nớt, vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà bà cụ không hề liếc mắt nhìn bé Đậu Tinh một cái, vỗ lên tay vịn, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống cho tôi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Quỳnh Hương bị dọa nhảy dựng, túm Từ Đậu Tinh muốn quỳ xuống.
Cô không thích bà cụ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng cũng rất sợ hãi bà cụ.
Đây là bóng ma tâm lý được tích lũy từ nhỏ tới lớn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mà hai bàn tay to đỡ lấy hai mẹ con cô, không để bọn cô quỳ xuống.
Chính là Từ Trấn An vẫn luôn đứng thẳng tắp bên cạnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Quỳnh Hương giật mình.
Bà cụ giận tím mặt: "Tai điếc phải không? Tôi bảo các người quỳ xuống!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Từ Trấn An..." Chu Quỳnh Hương vẻ mặt căng thẳng.
"Bà là bề trên của vợ con tôi, bọn họ quỳ xuống cũng là phù hợp lễ tiết, chỉ có điều tôi cần một cái lý do."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ Trấn An thản nhiên mở miệng, nhìn thẳng vào bà cụ Chu: "Về phần muốn tôi quỳ xuống? Thứ cho tôi nói thẳng, bà không nhận nổi."