• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lam Hi Thần nghe được tiếng Giang Trừng thì khựng lại giây lát. Trong phòng quá tối, hơn nữa người cũng vẫn nằm trên giường, hắn quả thực không nhìn ra, cũng không nghĩ tới việc Giang Trừng sớm đã tỉnh lại, chỉ là ngó lơ không thèm trả lời hắn mà thôi.


Trạch Vu Quân sau khi ngập ngừng ở bậc cửa chốc lát, cuối cùng vẫn bước vào phòng, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa sau lưng. Ánh nến mơ hồ rọi lên vạt áo trắng tinh khôi của Lam gia, chờn vờn khắc họa gia văn hình mây cuộn. Hắn điều chỉnh sắc mặt một chút, khi tới gần bên giường của Giang Trừng đã là một khuôn mặt tươi cười ôn hòa thường thấy, nhẹ nhàng lên tiếng: "Giang tông chủ, tới giờ truyền linh lực đả thông kinh mạch rồi. Ngươi có thể giận ta, cũng có thể căm ghét ta tự mình đưa ra quyết định, nhưng nếu việc chữa trị gián đoạn, công lao bấy lâu nay của chúng ta đều tan thành bọt biển."


Vừa nói, Lam Hi Thần vừa vươn tay ra. Giang Trừng nhìn khuôn mặt hắn chập chờn dưới ánh nến, bỗng có cảm giác bản thân quả thực không thể nhìn thấu nổi người này. Hắn buồn hay vui, hắn tự nguyện hay miễn cưỡng, hắn thật lòng hay giả ý, Giang Trừng đều không thể nhận ra. Nếu hỏi Giang Trừng hiện tại muốn làm gì, hắn hẳn sẽ hung hăng đáp trả: đánh gãy chân Lam Hi Thần, đá người ra khỏi Liên Hoa Ổ cho khuất mắt, sau này gặp lần nào liền đánh lần đó.


Nhưng hắn không chỉ là Giang Trừng, hắn còn là Vân Mộng Giang tông chủ, còn là cữu cữu của Kim Lăng – Gia chủ Lan Lăng Kim thị! Vì vậy, Giang Trừng chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.


Vươn tay cho Lam Hi Thần, Giang Trừng ngồi dậy, tiếp nhận lần truyền linh khí của kẻ hiện tại còn khiến hắn ghét cay ghét đắng hơn cả Lam Vong Cơ.


Song tu là một hình thức có thể lấy tu vi của người này bổ trợ cho người kia tu luyện. Một khi dấu hiệu song tu đã hạ xuống, cơ thể hai người chẳng khác gì hai bình chứa linh lực liên thông với nhau. Linh khí của người này cũng chính là một phần của cơ thể người kia và ngược lại. Giang Trừng tự hiểu rõ, ở trong hoàn cảnh cấp bách của hắn khi đó, cùng Lam Hi Thần song tu là biện pháp duy nhất để giải độc, thế nhưng, hắn tuyệt đối không cam tâm. Dựa vào cái gì Lam Hi Thần dám tự quyết chuyện đó? Giang Trừng hắn trúng Tán Linh Thảo cũng là bởi Lam Hi Thần chần chừ không nỡ thu phục Kim Quang Dao!


Tuy vậy, dù rằng oán phận, phẫn nộ cùng không cam lòng như thế, nhưng sâu tận trong thâm tâm, Giang Trừng lại có chút biết ơn Lam Hi Thần đã không ngại hạ xuống dấu hiệu song tu để cứu hắn. Một phần là bởi Giang Trừng đã từng trải qua cảm giác bất lực đến cùng cực khi bị mất đi kim đan, một phần là bởi vì, kim đan hiện tại trong người hắn là của Ngụy Vô Tiện, hắn dẫu sao cũng không muốn đánh mất phần tâm ý khi xưa này của tên họ Ngụy đó. Hơn nữa, hiện tại hắn vừa gánh vác Giang gia, vừa phải phân tâm dẹp yên Kim thị giúp Kim Lăng, nếu hắn trở thành một phế nhân, mất hết tu vi, hắn sẽ chẳng còn gì cả, chẳng thể bảo hộ được cháu trai như lời hứa năm xưa với tỷ tỷ...


Vì thế Giang Trừng hận Lam Hi Thần, nhưng Giang Trừng vẫn không thể không cảm kích hắn!


Hơn thế nữa, xét trên bảng xếp hạng thế gia công tử huyền môn, Lam Hi Thần chẳng phải giữ ngôi đầu bảng hay sao? Bấy lâu nay, Giang Trừng hắn là Vân Mộng Giang tông chủ tiếng xấu lan xa kiêu căng tàn nhẫn, Lam Hi Thần lại là Trạch Vu Quân phương danh vang dội, nho nhã ôn hòa, tính ra nếu hai người thực sự song tu, người chịu thiệt hình như là Lam Hi Thần mới phải?


Giang Trừng nhớ lại, hơn hai tháng trước, hắn đưa Kim Lăng tới Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, lạc tới Hàn Thất của Lam Hi Thần. Lam Hi Thần từ bờ tường nhảy xuống, nhìn thấy hắn, vẻ bất ngờ, lúng túng lộ rõ. Thế nhưng, Giang Trừng sao có thể không nhận ra, vị trí người này rơi xuống vừa vặn là nơi có một tán cây to sà vào?


Hắn đi nhìn thử, quả nhiên, thảm cỏ bị dẫm rạp ở phía dưới đã xác nhận việc Lam Hi Thần hôm đó đứng trên cây quan sát hắn hồi lâu, mới giả bộ làm như không biết, tình cờ nhảy vào, bị bắt gặp.


Người này rốt cuộc đang muốn làm gì, có âm mưu gì đây? Việc song tu này, đối với cả hai mà nói, đều là chuyện bất ngờ phát sinh, hay đằng sau nó, còn có một nguồn cơn nào khác?


Giang Trừng nhìn chăm chăm Lam Hi Thần, nhưng tuyệt nhiên không nhìn ra đáp án.


Mà trong lúc đó, Lam Hi Thần cũng tương tự hắn, vẫn mải đắm mình vào dòng suy nghĩ riêng.


Lam Hi Thần nghĩ về Giang Trừng – một Giang Trừng của rất lâu, rất lâu về trước – một Giang công tử mới mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn còn là tiểu thiếu gia Vân Mộng theo học tại Vân Thâm Bất Tri Xứ. Thiếu niên họ Giang trong ký ức của hắn không phải chưa từng cười đùa, chưa từng vô tâm vô phế, nhưng kể từ năm mười bảy tuổi Giang Trừng tham gia Xạ Nhật Chi Chinh, Lam Hi Thần có cảm giác, thiếu niên năm xưa đã chết rồi.


Đúng hơn là, nụ cười của hắn đã chết rồi.


Hắn trở thành Giang tông chủ lạnh lùng cô độc, tàn nhẫn, có phần ích kỷ, có thể khiến người ta sợ nhưng lại không thể khiến người ta kính. Đôi khi, Lam Hi Thần cũng cảm thấy tiếc, rõ ràng từng là một thiếu niên hoạt bát là thế, tại sao lớn lên lại đáng ghét như vậy?


Giang Vãn Ngâm ghét người họ Lam, thiên hạ ai ai cũng biết. Nhưng thiên hạ không biết, Lam Hi Thần kỳ thực không hề ưa Giang Trừng. Tại sao hắn ghét Giang Trừng, nguyên nhân có lẽ là vì Lam Vong Cơ một phần. Giang Trừng cầm đầu tứ đại gia tộc tiêu diệt Ngụy Anh, Vong Cơ liền như vậy đau lòng mười ba năm. Thân làm ca ca chăm sóc đệ đệ từ bé, hiển nhiên Lam Hi Thần rất đau lòng, cũng rất bất mãn.


Một phần nữa, hắn luôn cảm thấy, Giang Trừng người này có phần quá ích kỷ, cũng quá tàn nhẫn. Ngụy Anh là trúc mã cùng hắn lớn lên, cùng hắn vui chơi, cùng hắn vào sinh ra tử, so với thân huynh đệ cũng đâu có kém gì, vậy mà hắn nói đuổi là đuổi, nói giết là giết, xuống tay cũng thực tàn nhẫn.


Hắn phô trương thanh thế của Giang thị, đi tới đâu phô diễn tới đó, lạnh lùng lại cay nghiệt, hoàn toàn là loại người Lam Hi Thần không vừa mắt nhất. Nhưng trớ trêu thay, cuối cùng, ngoài việc cùng người đó song tu ra, Lam Hi Thần thực không biết phải làm sao mới có thể xử lý những mối họa do chính tay mình gây ra!


Hai người bọn họ đừng nói là lưỡng tình tương duyệt, hiện tại, chỉ e đã là người mà đối phương ghét nhất, nhưng tạo hóa thực sự rất biết cách trêu ngươi, họ chính là đối tượng song tu của nhau, hay nói cách khác, chính là đạo lữ đời này đã định của nhau...


Đối với đoạn nghiệt duyên này, Lam Hi Thần vẫnluôn chỉ nghĩ rằng: "Tự tạo nghiệt quả nhiên không thể sống!"


______


Đôi này xứng đáng nhận giải "Cặp đôi hoàn cảnh của năm" =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK