• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời vừa mới sáng, từ khắp bốn bề nội viện Liên Hoa Ổ, pháo hiệu đã tầng tầng lớp lớp bắn lên, đủ mọi màu sắc, đủ kiểu gia huy, nếu so về độ rực rỡ ấn tượng với đêm pháo hoa hôm qua thì xem ra chỉ có hơn chứ không hề kém. Pháo hiệu vừa bắn lên, phút chốc đã khiến bầu trời Liên Hoa Ổ nhuộm trong mùi khói thuốc. Từ các nhà trọ khắp nơi trên mọi phố xá Vân Mộng, từng tốp đệ tử tiên môn mặc đủ loại gia bào rầm rập xông ra, chẳng mấy chốc đã đem Liên Hoa Ổ bao vây tới một con ruồi cũng không bay lọt.


Mà lúc này, ngay trong đại sảnh tiếp khách của Giang thị, Giang Trừng vừa mới rời giường, thậm chí chỉ kịp phủ thêm áo khoác, phát quan cũng chưa thắt, cứ để nguyên bộ dạng tóc dài rối tung thả xõa như vậy, tay cầm Tam Độc đã đi tới, bên cạnh hắn là Lam Hi Thần nửa đường gặp mặt, Giang Thủy Nguyệt sớm đã lao đi thám thính hiện trường quay về, cùng với phu phu Vong Tiện từ phía đối diện tiến tới.


"Cha, pháo hiệu dường như là đồng loạt thả lên, toàn bộ tông chủ các gia tộc khác đang tụ họp tại sân biệt uyển. Giang gia đệ tử đang bao vây chung quanh, sợ có chuyện gì khác thường. Ngoài ra, bên ngoài Liên Hoa Ổ chúng ta cũng đã bị bách gia vây chặt."


Giang Trừng vừa bước tới đã được Thủy Nguyệt báo cáo tường tận tình hình trong ngoài. Mỗi một câu vang lên, khoảng cách giữa hai đầu lông mày của hắn lại càng nhíu chặt lại. Ngụy Vô Tiện hiển nhiên cũng là vội chạy khỏi giường, giờ phút này vẫn đang chỉnh lại áo khoác, đầu tóc chưa kịp cột, nghi ngờ trùng trùng nơi đáy mắt: "Đang yên đang lành, tất cả gia chủ các gia tộc đều ở trong Liên Hoa Ổ thả pháo hiệu cầu cứu làm cái gì?"


Sắc trời còn chưa sáng hẳn, vậy nên những luồng linh khí màu tím lưu chuyển quanh Tử Điện trên ngón tay Giang Trừng càng thêm phần rực rỡ, báo hiệu tâm tình chẳng lấy gì làm vui vẻ của chủ nhân. Hắn nhẹ nhàng xoay Tử Điện, dẫn đầu đoàn người đi về hướng biệt uyển dành riêng cho tông chủ các nhà ngụ lại, cười lạnh: "Muốn biết, vậy đến hỏi là được rồi!"


Môn sinh Giang thị hiện tại đều đang vây xung quanh biệt uyển. Giang Thành thấy tông chủ đi tới, bước lên hành lễ, toàn bộ đoàn người đều giãn ra, nhường một lối đi.


"Các vị mới sáng sớm đã đồng loạt thả pháo hiệu cầu cứu" Giang Trừng vừa bước vào bên trong, mọi người lập tức đã căm hận nhìn hắn như nhìn thấy ác thú, tuy nhiên ai cũng không nhúc nhích, chia thành từng cặp hai người điều tức linh khí cùng nhau "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"


"Chuyện tốt của ngươi làm, ngươi hẳn phải tự biết!"


Giang Trừng nhìn về phía phát ra tiếng nói, quả nhiên không ngoài dự đoán, là tông chủ mới nhậm chức của An Lục Du thị - Du Tử Khâm.


Thấy hắn nhìn, Du Tử Khâm và Du An ngừng việc điều khí, mọi người cùng lục tục làm theo. Du An miệng cười nhưng tâm không cười, một bộ dạng thấy chết không sờn tiếp lời: "Giang tông chủ, nước cờ này của ngài cũng cao minh lắm. Ta vốn còn đang tự hỏi tại sao ngài lại trồng thật nhiều Tán Linh Thảo trong rừng nơi tiếp giáp với An Lục Du thị, cố ý để tiên tông chủ nhà chúng ta phát hiện ra, sau đó lại giết người diệt khẩu vào lúc bản thân đang trùng trùng nghi vấn, lưu lại Du Hằng và manh mối trong gối ngủ của tông chủ, khiến bách gia phải tìm đến ngươi, rồi giết Du Hằng trước mặt toàn bộ chúng ta, đề nghị chúng ta ở lại đây giám sát ngươi phá án chứng minh sự trong sạch..."


"Ồ" Giang Trừng tiền lại bàn đá dưới gốc cổ thụ, hất vạt áo ngồi xuống, nhìn chằm chằm Du An, cười nhạt "Vậy ta làm tất cả những việc tự gây bất lợi cho bản thân đó để làm gì?"


Hắn hỏi dứt lời, Du An chợt phá lên cười như điên dại, sau đó chỉ tay vào hắn, đau đớn thốt ra: "Ngươi muốn tất cả chúng ta nghi ngờ ngươi, sau đó lấy cớ mời tiên môn bách gia giám sát ngươi trong quá trình tự chứng minh sự trong sạch để giam lỏng toàn bộ tông chủ các gia tộc khác tại đây. Đêm qua ngươi lại thả Tán Linh Thảo vào trong rượu tiếp khách, khiến hiện tại chúng ta đều đang bị tước dần linh lực. Ngươi muốn một đao diệt tận bách gia, học theo Ôn thị năm xưa triệt để thống trị huyền môn, không phải hay sao?"


Giang Trừng nghe được ba từ "Tán Linh Thảo", đáy mắt lập tức hiện lên vẻ ngỡ ngàng. Hiện tại Nhiếp Hoài Tang cũng ở trong số đó, cùng Âu Dương tông chủ phối hợp điều tức kìm độc, nhìn về phía hắn, cực chẳng đã mà thốt lên: "Giang huynh, chúng ta xác thực trúng Tán Linh Thảo. Ta là người đầu tiên phát hiện bản thân không đúng, đi báo cho mọi người."


Thông tin này khiến cho toàn bộ nhóm người Giang Trừng phút chốc đều lâm vào sững sờ. Gia chủ các gia tộc trúng Tán Linh Thảo, dù cho độc vừa phát tác đã phát hiện rồi lẫn nhau truyền công ép độc ra ngoài chăng nữa, thì linh lực cũng phải tổn hao chừng ba, bốn phần mười. Thêm vào đó, trong quá trình vận công giải độc, nếu dám thôi thúc linh lực đánh nhau, chất độc sẽ phát tác càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc sẽ khóa hết toàn bộ linh lực trong người. Đồng nghĩa với việc, gia chủ toàn bộ tiên môn bách gia tại Liên Hoa Ổ chẳng khác nào cá nằm trên thớt, tùy người chém giết.


"Nói như Du tông chủ, tiệc rượu tối hôm đó chúng ta đều tham gia hết, ta có thể đẩy người của mình vào tình cảnh nguy hiểm này hay không?"


"Ngươi không phải đều tính rõ ràng hay sao? Rượu mời tông chủ các nơi là loại trân phẩm thượng hạng dành riêng, tiệc của Giang thị môn sinh các ngươi toàn bộ đều dùng loại rượu khác, còn nói cái gì mà muốn chúng ta tận hứng thưởng ngoạn?" Du Tử Khâm giận dữ lên tiếng, đáy mắt dường như đã biến thành một vực nước sâu đen ngòm chất chứa toàn bộ đều là hận thù "Lam gia không uống rượu, Lam Hi Thần nói ngươi đang trị bệnh ngăn không cho chúng ta mời ngươi rượu, Ngụy Vô Tiện không có kim đan, hắn uống bao nhiêu cũng chẳng có vấn đề. Giang Vãn Ngâm, rốt cuộc ván cờ này, ngươi tính đến bao lâu rồi mới có thể hoàn mỹ đến vậy?"


Dừng lại một chút, hắn nhìn chằm chằm Giang Trừng, bất chợt bật cười: "Nhưng mà Giang Vãn Ngâm, ngươi thông minh, chúng ta cũng không phải kẻ ngốc. Gia chủ ở lại trong nhà kẻ tình nghi, lẽ nào chúng ta không biết an bài môn sinh ở phụ cận Liên Hoa Ổ khắc khắc chờ lệnh, bảo vệ kịp thời hay sao? Sáng nay pháo hiệu vừa bắn lên, tiên môn bách gia đều tụ tập về đây rồi. Ngươi dám động đến bọn ta, các ngươi và Liên Hoa Ổ đều sẽ chôn cùng!"


Hắn nói tới đây, toàn bộ các tông chủ nhà khác cũng nhao nhao hưởng ứng, nào là "bách gia chẳng lẽ không diệt nổi một Liên Hoa Ổ?", nào là "đồng quy vu tận, xóa sổ Giang gia". Hàng trăm cái miệng cùng lúc nhao nhao lên, khiến mảnh đình viện rộng lớn phút chốc ngập trong tiếng ồn, chọc người đau đầu nhức óc. Linh khí từ Tử Điện tỏa ra càng lúc càng mạnh mẽ, cuối cùng vụt hóa hình thành dạng roi, như thiên lôi bổ xuống, đánh vào mặt đất, khiến sân gạch ầm ầm rung chuyển, nứt ra một khe dài vạch rõ giới hạn đôi bên.


Giang Trừng giống như Địa ngục Diêm La trỗi dậy, lạnh lùng nhìn đám người đang bị uy chấn của Tử Điện hất văng về phía sau, quẳng ra hai từ: "Câm miệng!"


Giang gia là nghịch lân của hắn, Liên Hoa Ổ là hắn từ trong bể máu vực dậy, sao có thể để cho đám người này miệng nói phá là phá đây? Giang Trừng nắm Tử Điện trong tay, từ trên cao nhìn xuống, nhấn mạnh từng từ: "Ta nói, chuyện đầu độc hạ đẳng, ta không làm!"


Đúng lúc này, một tiếng động vang dội từ bên hướng cửa lớn vọng vào, truyền qua không gian Liên Hoa Ổ rộng lớn mà một chút cũng không suy giảm khí thế. Giang Trừng đưa mắt nhìn sang, ngay lập tức, thân ảnh của Thủy Nguyệt tựa như một tia chớp nhoáng lên, loáng cái liền biến mất, rồi chẳng lâu sau đã quay trở lại bên cạnh Giang Trừng, cung kính báo cáo: "Cha, bách gia đã công phá cửa lớn Liên Hoa Ổ, xông vào bao vây nơi này."


Xem ra, cá nằm trong lưới mặc chém mặc giết hiện tại không phải là tông chủ bách gia đang trúng Tán Linh Thảo ngồi kia, mà là Giang Trừng hắn mới đúng! Cho dù hắn mạnh cỡ nào cũng khó lòng lấy sức một người địch với ngàn người. Mà hôm nay, bất luận là phe nào tấn công trước, chỉ cần hắn ra tay đánh người, cho dù là để tự vệ, thì cái danh "đối địch tiên môn bách gia" nhất định sẽ đội chắc trên đầu, gỡ không gỡ nổi, có miệng khó tự bào chữa!


Cao! Nước cờ này, Giang Trừng hắn thừa nhận, rất cao!


"Rắc" một tiếng, Tử Điện trong tay Giang Trừng lại trút toàn bộ phẫn nộ xuống, khiến một thân cây cổ thụ nơi nội viện bị chia năm xẻ bảy. Du An mỉa mai cười, thương hại nhìn sang hắn: "Cho dù chúng ta mất hết linh lực thì thế nào? Ngươi hiện tại dám động tới chúng ta hay sao?"


Không khí căng như dây đàn, xung quanh chim muông tan tác. Hoa sen mới hôm qua còn được Giang Trừng dùng linh khí thúc nở, nay vì hắn bạo phát mà lả tả rũ xuống, toàn bộ Liên Hoa Ổ nhuốm trong một màu thê lương. Giang Trừng đưa mắt nhìn vòng vây càng lúc càng dày đặc siết lấy mình, muôn sắc gia bào như cầu vồng rực rỡ đâm vào mắt, nhìn những môn sinh mà mình coi như con cháu trong nhà đang kinh ngạc sững sờ, lại nhìn sang Lam Hi Thần bất động đứng đó. Ánh mắt hai người giao nhau, ở giữa dường như có từng tầng núi cao ầm ầm sụp đổ, lại thêm từng trận cuồng phong loạn vũ, sóng lớn dồn dập cách ngăn.


"Vãn Ngâm, ngươi không làm tất cả những chuyện đó, đúng không?" Lam Hi Thần lên tiếng, phá vỡ tầng tầng im lặng. Giọng nói của hắn vừa run sợ, vừa mệt mỏi, yếu ớt vang lên, xuyên qua núi cao sụp đổ, xuyên qua thương hải bão bùng, mang theo một tia khẩn cầu tiến tới tai Giang Trừng.


Hắn chờ Giang Trừng cho mình một đáp án. Chỉ cần một đáp án, dù cho người đó có nói dối, hắn cũng nguyện ý giả ngốc tin theo.


"Lam Hi Thần, ngươi nhìn ta" Giang Trừng quả quyết lên tiếng, tiến thêm một bước tới phía trước "Ta nói ta không làm, ngươi tin ta sao?"


"Ta..." Lam Hi Thần ngập ngừng lên tiếng. Hắn vốn dĩ muốn nói, mình tin Giang Trừng, thế nhưng, hắn phát hiện, bản thân đã quên một chuyện, mà chuyện này, quan trọng vô cùng! "Ta muốn hỏi ngươi một câu. Vãn Ngâm, đêm hội hoa đăng hôm đó, Thủy Nguyệt tại sao không xuất hiện?"


Hắn vừa dồn hết hi vọng và sức lực vào để cất tiếng, vừa nhìn thẳng vào mắt Giang Trừng. Từ trước đến nay, họ thật sự rất ít khi nhìn thẳng vào nhau như thế, tựa như binh đao trùng trùng bên ngoài, công kích điệp điệp cạnh bên đều phút chốc tan biến, chỉ còn hai người đối diện, tựa như xuân thu đã luân hồi đủ ngàn vòng, cảnh xưa đã hóa thương hải tang điền, tựa như thoáng chốc đã cùng nhau đi tới thiên hoang địa lão.


Đây là cam kết riêng của hai người họ, là sinh tử của hai người họ.


Thế nhưng, vào khoảnh khắc đối diện ấy, sau khi đã nhìn rõ Giang Trừng, ánh mắt Lam Hi Thần thoáng chốc lóe lên một tia kinh hoàng. Khoảnh khắc này qua đi, hắn còn chưa kịp làm ra cử động gì, Giang Trừng đã bật cười chua chát, lập tức vung một chiêu đánh về phía hắn, khiến Lam Hi Thần cùng toàn bộ mọi người đều không kịp trở tay. Hắn lui lại mấy bước, may nhờ Lam Vong Cơ kịp thời đỡ lại mới trụ vững, đổ ập vào lòng đệ đệ, ngất xỉu. Mọi người còn chưa hết bàng hoàng về chuyện này, Giang Trừng đã lưu loát xoay người rút Tam Độc ra, không màng tới ánh nhìn thù hận của Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng cười: "Kẻ không tin ta, hết giá trị lợi dụng, chết cũng đáng."


Sau đó, hắn bình tĩnh đưa mắt nhìn một lượt xung quanh, nhanh như cắt cắn đầu ngón tay, lấy máu tươi họa một trận đồ trên mặt đất, lẩm nhẩm liên tục những câu chú lạ lùng. Lập tức từ trong người Giang Trừng, một luồng linh khí màu tím ngùn ngụt bốc lên, tạo thành hình dạng một chiếc lồng bảo vệ. Linh khí này càng lúc càng phồng lên, bằng tốc độ ánh sáng bành trướng ra bốn phương tám hướng, chẳng mấy chốc đã phủ kín toàn bộ chu vi Liên Hoa Ổ, mãnh liệt sáng lên tới chói mắt, sau đó nhạt dần, nhạt dần rồi lặn vào lòng đất. Ngụy Vô Tiện sững sờ nhìn sang hắn, lấy lại tinh thần sau cơn chấn kinh tới bủn rủn tay chân, một phát nhào tới ôm chặt lấy Giang Trừng, dường như phát điên mà hết lay lại lắc: "Ngươi điên rồi, Giang Trừng, ngươi tại sao lại phải làm như vậy???"


Thế nhưng, Giang Trừng chỉ bình tĩnh mà gỡ tay hắn ra, đối diện với đám người xung quanh nở nụ cười lạnh: "Tử Vong Chú trói buộc linh hồn, các ngươi đã nghe qua chưa?"


Một đám người im phăng phắc, mờ mịt nhìn lại hắn.


"Rất đơn giản" Giang Trừng vung Tử Điện, ung dung mỉm cười "Ngày hôm nay, tình cảnh đã đến nước này, tin chắc các ngươi sẽ không để ta được sống sót. Ta nếu như không còn, bầy kền kền các ngươi nhất định sẽ tranh thủ diệt đi Giang gia, xâu xé Liên Hoa Ổ. Ta sống hay chết không quan trọng, nhưng Giang thị môn sinh vô tội, Giang gia vô tội. Ta hạ Tử Vong Chú kết nối với Liên Hoa Ổ và toàn bộ đám người Giang gia ở đây, nếu ai dám động tới họ mảy may, hoặc giả có kẻ to gan dám xâm phạm Liên Hoa Ổ, đồng nghĩa với sẽ chiêu lên linh hồn ta. Ta sẽ hóa thành liệt quỷ, diệt sạch toàn bộ các ngươi. Linh hồn ta đã trói chặt với Liên Hoa Ổ, vậy nên, chú này vĩnh viễn không thể giải trừ!"


Chuyện đã đến nước này, cái nồi "phản tặc tiên môn" nếu như không tránh khỏi đội lên đầu, vậy thì trước tiên Giang Trừng chỉ có thể cân nhắc nặng, nhẹ, thí tướng lưu tốt, đảm bảo an toàn cho Giang thị môn sinh và hạ nhân vô tội không bị lạm sát vô cớ, đảm bảo đám người kia một đồ vật của Liên Hoa Ổ cũng không thể tùy tiện chạm vào!


Nếu như người đứng đằng sau mọi chuyện bằng mọi giá muốn Giang Trừng hắn phải chết, vậy thì Tử Vong Chú đã hạ xuống, chỉ cần hắn chết, kẻ nào từng động tới một người, một vật của Giang thị đều sẽ bị trúng chú này, giải không thể giải, chết không yên ổn. Hắn tin rằng, kẻ đứng sau mọi chuyện đủ thông minh bày ra bàn cờ này, ắt sẽ không ngu dại mà động tới người hay vật của Giang thị.


Thế nhưng, những lời này lọt vào tai đám đệ tử Giang thị, rành rành chính là ý tông chủ nguyện hi sinh bản thân để đảm bảo họ được sống! Giang Trừng chỉ vừa dứt lời, toàn bộ Giang thị môn sinh đã đồng loạt quỳ xuống, vừa khóc vừa dập đầu hô to "Tông chủ", tiếng hô như xé gan xé ruột, khiến người ta đau thắt tâm can. Giang Thành là người đứng gần Giang Trừng nhất, cũng là người theo Giang Trừng lâu nhất, sau khi dập đầu đủ ba cái mới ngẩng đầu dậy, vững vàng quỳ thẳng lưng, trịnh trọng cất tiếng: "Lão phu sống tới nay đã quá nửa đời người, nhờ ơn Giang gia mà bao năm qua được bình an vui vẻ. Ta sống đã lâu vậy rồi, thêm một vài năm nữa hay không cũng không quan trọng, hôm nay nguyện cùng tông chủ tử thủ Liên Hoa Ổ, sinh tử không rời!"


Giang Thành nói xong, toàn bộ môn sinh Giang thị hơn ngàn người cũng đồng loạt thẳng lưng, rút kiếm hô to: "Nguyện cùng tông chủ tử thủ Liên Hoa Ổ, sinh tử không rời!" Tiếng hô vang lên thấu trời xanh, giữa mịt mùng sương sớm, kinh động tới chim muông, khiến chúng tứ tán lẩn trốn. Giang Trừng cúi đầu lau đi một giọt lệ, đỡ Giang Thành dậy, giọng nói cứng rắn không cho ai cãi lời: "Nhưng ta không cho phép các ngươi tử thủ Liên Hoa Ổ. Liên Hoa Ổ chúng ta cần người sống, không cần một đám xác chết. Toàn bộ môn sinh Giang thị nghe rõ, nếu còn coi ta là gia chủ, ai cũng không được tham chiến hôm nay!"


Vừa nói, vừa vỗ lên vai Giang Thành, nhìn chằm chằm ông ta. Giang Thành sửng sốt ngẩn người, nhưng chỉ giấy lát đã trấn tĩnh lại, im lặng cúi đầu.


Đã nói tới mức này rồi, ai còn không hiểu rõ đây? Giang Trừng hắn quyết chí dùng tính mạng một người đảm bảo Liên Hoa Ổ, đảm bảo Giang thị môn sinh khỏi vòng xoáy truy sát của bách gia, đem bản thân làm tiền đặt cược!


Ngụy Vô Tiện lảo đảo ngã rạp quỳ trên mặt đất, trong tay nắm chặt Trần Tình, nước mắt không ngừng từ hốc mắt tuôn ra, chảy tràn trên mặt. Thiên địa luân chuyển, chuyện xưa của hắn hiện tại lại tái hiện trên người của Giang Trừng! Ai có thể nói cho hắn biết, tại sao lại bắt hắn phải nhìn sư đệ mình sa chân vào hiểm cảnh này??? Tiếng gào thê lương của Ngụy Vô Tiện giống như một con thú bị trọng thương, vừa tuyệt vọng, vừa đau đớn, văng vẳng lan khắp hồ nước, đập vào thinh không, cuối cùng từng thanh, từng thanh dội lại, ai oán trùng trùng, tựa như vọng lên từ dưới đáy 18 tầng địa ngục. Đúng vào lúc này, không biết là ai từ trong đám các tông chủ thế gia đột ngột hét lên một tiếng: "Các ngươi còn chờ gì nữa, tấn công Giang Vãn Ngâm, đừng cho hắn thoát!"


Cũng không rõ là từ phương nào, tiếng quát khi vừa dứt, đám người đang bao vây cũng nhất loạt xông lên. Giang thị môn sinh vốn đã cầm binh khí chuẩn bị nghênh chiến bảo vệ tông chủ, nhưng Giang Thành lại quát to ngăn lại: "Tất cả lui về phía sau, tuyệt đối không tham chiến, bảo vệ gia chủ bách gia an toàn. Họ đang không có linh lực, cẩn thận tên bay kiếm lạc."


Nghe được câu này, đám đệ tử Liên Hoa Ổ hầu như đều ngẩn người. Có lý nào gia chủ nhà mình là tâm điểm tấn công lại không giúp, quay sang bảo vệ đám sài lang kia? Thế nhưng, Giang thị trước nay hành sự tuyệt đối tuân theo lệnh gia chủ, mỗi một môn sinh đều tin rằng tông chủ nhà mình đã sớm có an bài, mỗi mệnh lệnh đều có nguyên do riêng mà mình không hiểu được. Lập tức, thế trận loạn xạ thay đổi cực lớn. Tử y vốn đứng giữa hai đầu chiến tuyến lập tức rút lui về phía sau, vây lấy nhóm tông chủ tiên môn đang tạm thời không thể dùng linh lực do trúng Tán Linh Thảo vào giữa, lập trận bảo vệ. Ba người Giang Trừng, Thủy Nguyệt và Ngụy Vô Tiện trở thành người đứng đầu trận tuyến. Lam Vong Cơ vẫn đang ôm anh trai mình hiện ngất xỉu chưa tỉnh ở một góc, vướng tay vướng chân, không thể tham chiến. Giang Thủy Nguyệt giống với Giang Trừng, trước nay luôn là trường phái hành động. Nàng khẽ vung tay, roi da theo đó cũng vun vút lao ra, tựa một thân rắn dẻo dai uốn mình giữa đội quân trùng trùng, mở ra một vòng vây lớn. Giang Trừng và Thủy Nguyệt rất ăn ý, chỉ tấn công khoeo chân, khiến cho đầu gối địch bị tổn thương, không chịu được trọng lực cơ thể nên ngã xuống, không thể tiếp tục tham chiến. Những kẻ này, ngoài tổn thương về xương có thể dễ dàng chữa lành, một chút thương thế khác cũng không có. Tuy nhiên, tình trạng của Ngụy Vô Tiện dường như không quá ổn. Có lẽ việc Giang Trừng dùng Tử Vong Chú đã kích động đến hắn, từ nãy đến giờ, hắn hoàn toàn không nhúc nhích, chỉ quỳ rạp dưới đất, thống khổ ôm đầu, mặc cho xung quanh nguy hiểm trùng trùng. Giang Trừng một bên phải lo đối phó với địch, một bên còn muốn phải

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK