• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẫn tiếp tục phá án, tiện thể cho đôi trẻ chuyển biến 1 xíu về mặt tâm tư nào :v


____


Lúc này, Trạch Vu Quân mới phản ứng lại kịp, trong mắt thiên hạ, bọn họ vẫn là một đôi tân nhân vừa cử hành hôn lễ chưa lâu, tất nhiên việc chung phòng mỗi tối là chuyện đương nhiên. Cả trăm con mắt nhìn vào chờ đợi, Lam Hi Thần không thể không đối mặt với việc phải quyết định nói ra sự thật hay nói dối để bảo vệ Giang Trừng. "Ta... thật ngại quá, đêm qua ta đi ngủ sớm."


Câu trả lời của hắn khiến Giang Trừng hơi liếc mắt sang nhìn, Nhiếp Hoài Tang thì mỉm cười gật đầu: "Với thân thủ của Hi Thần huynh, kể cả có đi ngủ sớm, nếu Giang tông chủ ra khỏi phòng, không lý gì huynh lại không biết. Chúng ta tạm coi đó làm bằng chứng xác nhận của Giang tông chủ, chờ điều tra thêm. Giang huynh, trong thời gian này, phiền huynh không đi đâu hết, ở lại Liên Hoa Ổ, chịu khó phối hợp cùng bách gia một chút."


Buổi họp ngày hôm đó kết thúc. Nhiếp Hoài Tang thân là đại diện tứ đại gia tộc đứng ra điều tra vụ án nên tạm thời ở lại Du phủ. Các vị gia chủ, người thân thì ở lại chia buồn cùng Du gia vài hôm, kẻ không thân thì khởi hành lên đường về nhà. Giang Trừng lệnh cho Giang Thành đại diện Liên Hoa Ổ ở lại hỗ trợ, bản thân làm đúng lời Nhiếp Hoài Tang cùng mọi người dặn dò, lập tức trở về. Lam Hi Thần sau khi cùng gia chủ an ủi vài câu cũng cực kỳ có tự giác mà cùng đi. Cả hai song song ngự kiếm, gió không ngừng lùa tới, mang theo hương thơm ngọt ngào của hoa lá cuối xuân. Trên đường về, Giang Trừng vẫn luôn bảo trì trầm mặc, Lam Hi Thần vốn là người đảm đương trách nhiệm khơi gợi bắt chuyện không biết vì lẽ gì cũng im lặng theo. Hai người cứ vậy mà lặng lẽ theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.


Màn đêm một lần nữa buông xuống Liên Hoa Ổ. Giang Trừng nằm trên giường mình, trằn trọc không thôi. Hắn cảm thấy Lam Hi Thần gần đây có chút lạ lùng. Đơn cử như việc y thường xuyên nhìn hắn mà thất thần. Đơn cử như việc y không nói thẳng ra việc phân phòng khi bị Nhiếp Hoài Tang hỏi mà lại lựa chọn nói dối vào ngày hôm nay...


Giang Trừng có chút chột dạ. Hắn không rõ tình báo của Lam Hi Thần đã nắm được tới đâu, lại càng lo lắng tung tích của Thanh Nhi và Ẩn Thôn sẽ bại lộ. Kế hoạch này, hắn mới đi được nửa đường, thời cơ chưa tới, chỉ cần sơ sẩy một chút đều sẽ đẩy cả hắn, cả Giang gia cùng Kim Lăng vào con đường vạn kiếp bất phục.


Nghĩ tới nghĩ lui, tới tận đầu giờ Sửu, Giang Trừng mới mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ. Xưa nay hắn ngủ luôn không quá yên ổn, chẳng mấy khi ngon giấc, vì vậy, khi cánh cửa phòng vừa khẽ khàng bật ra, Giang Trừng đã lập tức từ trong giấc mộng tỉnh dậy. Hắn vốn muốn gọi ra Tử Điện, nhưng xem ra, người tới thân thủ thực sự không tệ, chỉ trong chớp mắt đã áp sát tới bên giường, nhanh nhẹn nắm lấy bàn tay trái của hắn đè lại.


Thích khách này không chỉ quen thuộc với phòng ngủ của hắn, thậm chí còn hiểu rõ thói quen giao chiến của hắn?


Ý nghĩ này vừa bật lên, Giang Trừng cũng cùng lúc xoay người, dùng sức kéo thích khách nọ xuống giường, bản thân thì lật người vùng lên trên, khóa chặt kẻ đó lại.


Động tĩnh này gây ra không nhỏ, phía bên ngoài, đệ tử dạ tuần của Liên Hoa Ổ vội vàng chạy lại, cung kính hô: "Tông chủ, có chuyện gì vậy?"


"Không cần lo" Giang Trừng một bên vất ra hỏa phù, một bên điều chỉnh hơi thở, truyền lệnh "Các ngươi lui cả đi."


Bên ngoài, đệ tử nghe theo chỉ thị của hắn mà lần lượt rút lui. Bên trong, hỏa phù bùng lên, soi sáng nội thất khắc trước còn tối tăm mịt mờ. Giang Trừng nhìn thấy gương mặt của "thích khách" nọ thì quả nhiên biết mình đã đoán đúng, lạnh lùng cười một tiếng: "Ngươi không có gì để giải thích sao, Trạch Vu Quân?"


"Ta có thể giải thích" Lam Hi Thần xem ra một chút dáng vẻ của hành thích bất thành bị bắt tại trận cũng không có, nở một nụ cười "Nhưng trước tiên, có thể mời Giang tông chủ xuống khỏi người ta trước đã, được không?"


Lam Hi Thần nhắc nhở như thế, Giang Trừng cũng mới rảnh rỗi để nhìn lại. Quả nhiên, tư thế hiện tại của hai người đúng là một lời khó nói hết. Lam Hi Thần bị Giang Trừng nhấn trên giường, bản thân Giang Trừng thì vượt lên ngồi trên bụng hắn. Tay trái của Giang Trừng bị tay phải của Lam Hi Thần bắt lấy, tay phải của Giang Trừng lại giữ lấy tay phải của Lam Hi Thần. Như thể sợ bọn họ còn chưa đủ vướng mắc, trong lúc vật lộn dưới màn đêm, mạt ngạch của Lam Hi Thần cũng bị kéo tuột tự lúc nào, vấn vít quấn lấy hai đôi tay đang giữ chặt lấy nhau. Lam Hi Thần chủ ý đi "hành thích" người khác, y phục dù có bị vật lộn làm cho xốc xếch cũng còn tạm coi là chỉnh tề. Đáng thương cho Giang Trừng đang lúc ngủ bị người đánh lén, trên người đã chỉ còn áo ngủ bằng gấm cũng bị kéo bung nút thắt, để lộ nguyên lồng ngực cùng một bên vai. Còn may tóc dài xõa xuống giúp hắn che bớt, thế nhưng Lam Hi Thần vẫn kịp nhìn thấy một vết sẹo dài thập phần quen thuộc vắt qua lồng ngực kia.


Giới tiên.


Hắn tự tay đánh lên người Vong Cơ hơn ba mươi roi, hắn cũng tự mình lãnh mười roi, đương nhiên rất rõ từng hình dạng của vết thương. Giới tiên mang ý nghĩa nghiêm phạt, một lần đánh xuống, vĩnh viễn đều mang theo vết sẹo không thể xóa nhòa. Nhưng vết sẹo trên người Giang Trừng so với bất cứ vết thương nào hắn từng thấy đều đậm hơn, dữ tợn hơn rất nhiều.


Một đòn này, khi quất xuống, là bao nhiêu đau đớn?


Giang Trừng đã làm gì mà phải chịu roi này? Đã vì ai mà vĩnh viễn khắc ghi vết thương này cho tới cuối đời?


Thấy Lam Hi Thần sững sờ nhìn mình, lúc này Giang Trừng mới ý thức được vết sẹo do Giới tiên để lại hắn vốn không bao giờ để lộ ra ngoài vừa bị nhìn thấy, vội vàng muốn xoay người nhảy xuống, nhưng lại bị vướng bởi mạt ngạch, loay hoay mất hồi lâu mới thoát khỏi. Hắn xoay người đi buộc lại nút áo, cũng tiện tay đơn giản buộc tóc lên cho gọn, rồi xoa xoa cổ tay vừa bị Lam Hi Thần nắm tới hằn vết xanh tím, miệng cười nhưng tâm không cười: "Trạch Vu Quân cũng thật là hạ thủ không lưu tình!"


Lam Hi Thần nhìn hắn xoa cổ tay, bả vai cũng đau ê ẩm theo mỗi động tác chỉnh lại trang phục, mỉm cười đáp lời: "Giang tông chủ cũng là thân thủ hơn người. Ban nãy công sự gấp gáp, có bao nhiêu mạo phạm, còn mong Giang tông chủ thứ lỗi."


Chờ hai người sửa sang y phục xong, Giang Trừng cũng đốt nến thơm trong phòng, cả hai ngồi vào bên bàn.


"Lam tông chủ, bây giờ có thể giải thích rồi chứ?" Giang Trừng rót một chén trà đưa tới, thái độ không tức giận, cũng không hòa hoãn, lạnh nhạt như thể mọi chuyện đều không liên quan tới mình.


"Ta chỉ là muốn xác minh một chuyện" Lam Hi Thần đỡ lấy chén trà, ánh mắt lấp lánh dưới nến. Hắn biết đối với Giang Trừng càng uyển chuyển càng phản tác dụng, nên cũng không vòng vo mà thẳng thắn vào đề "Về cái chết của Du tông chủ."


Ngày hôm nay, từ lúc khám nghiệm thi thể của Du tông chủ, Lam Hi Thần đã lấy làm lạ. Vết thương ở cổ cắt rất gọn gàng, ngoại trừ một chút run rẩy do lực tay đuối ở cuối, thì nhìn không ra người bị hại từng có một chút chống cự nào. Rõ ràng Du công tử cũng đã khẳng định sức khỏe của cha mình hồi phục được khoảng sáu, bảy phần. Tông chủ một phương, sức khỏe bình phục tới sáu, bảy phần, cứ cho là có một cao thủ như Giang Trừng tới ám hại, cũng không có khả năng thất thủ ngay lập tức, ngay cả phản kháng cũng không kịp. Đó là chưa kể, do ảnh hưởng của Tán Linh Thảo cùng Dung Thụ Tán chưa hoàn toàn giải hết, lúc này, Giang Trừng cũng chỉ có khoảng bảy, tám phần nội lực bình thường mà thôi!


Vì thế, hắn đã để tâm quan sát khi tới hiện trường, cố ý tìm hiểu xem có dấu vết của tàn thuốc mê quanh khu vực cửa sổ hoặc cửa chính của phòng hay không. Nhưng kết quả cũng không có nốt! Nếu đã không bị đánh thuốc mê, lý do gì khiến Du tông chủ lại có thể thất thủ tới mức đó?


Kết thúc chuỗi phân tích của bản thân, Lam Hi Thần thành thật cúi đầu nhận lỗi với Giang Trừng: "Vì lẽ đó, ta cố tình dùng toàn bộ sức của mình, không nương tay mà tiến hành một vụ giả mưu sát, tái hiện lại tình cảnh lúc đó. Như ngươi thấy đó, Giang tông chủ, cho dù ngươi có bị bất ngờ chăng nữa, chắc chắn vẫn kịp phản công một, hai chiêu..."


Giang Trừng chăm chú nghe Lam Hi Thần nói. Nến thơm khẽ khàng thắp lên trong đôi mắt hắn hai đốm sáng bập bùng, khiến cặp mắt hạnh bình thường vốn đã trong veo sóng sánh nay lại càng thêm khơi lên yên ba mênh mang thấm ướt lòng người.


"Xem ra, Lam tông chủ và ta suy nghĩ khá giống nhau."


Hắn bỗng nhiên cúi đầu cười thành tiếng, không phải giọng điệu mỉa mai, trào phúng thường thấy, mà là tiếng cười thoải mái, hào sảng, tự chân tâm bật lên. Tiếng cười của hắn giống như châu ngọc khảm vào màn đêm, phút chốc khiến xung quanh chợt ngời lên ánh sáng, làm Lam Hi Thần thốt nhiên tưởng như thời gian đã quay ngược lại gần hai chục năm về trước, thiếu niên nọ đứng trên thuyền xuôi dòng Bích Linh Hồ ở Thải Y Trấn, vui vẻ cùng Ngụy Vô Tiện đùa giỡn tranh cướp vài quả sơn trà.


Thế nhưng, dòng hồi tưởng của hắn cũng không tiếp diễn quá lâu, bởi Giang Trừng ngồi đối diện đã ngừng cười, quay trở lại dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày, tiếp lời: "Ta cảm thấy cái chết của Du tông chủ có khá nhiều uẩn khúc. Ngoại trừ việc ngươi vừa phân tích, còn một chi tiết nữa khiến ta cảm thấy không ổn. Du Tử Khâm nói rằng sau khi nghe tiếng động, hắn vội lao vào phòng, thắp đèn lên thì thấy chiếc ghế đặt bên giường cha hắn bị đổ. Ngươi nói đêm hôm qua cũng giống hôm nay, đều không trăng, không sao, trong phòng tối om như vậy, hung thủ sao có thể một dao đắc thủ mà không xô đổ bất cứ thứ gì khác trong phòng? Trừ phi..."


"Trừ phi, hung thủ rất quen thuộc với kết cấu phòng ngủ của Du tông chủ?" Lam Hi Thần rất ăn ý mà phối hợp cùng Giang Trừng, giúp hắn hoàn thành nửa câu còn bỏ dở, cũng không quên nêu thêm một điểm nghi vấn tiếp theo "Về di ngôn của Du tông chủ để lại, ta cũng thấy có vấn đề."


Theo lý mà nói, đúng là thời gian từ lúc bị cắt cổ tới lúc bị chết do mất máu, hoàn toàn đủ để viết lại một, hai chữ trăn trối. Lam Hi Thần đã xem qua bút tích được lưu lại, chữ viết xiên xọ, run rẩy, vội vàng... nhìn qua thì thấy không có gì không ổn, tuy nhiên, nếu ngẫm kỹ, người bị chết do cắt động mạch cổ dẫn đến mất máu lượng lớn cùng một lúc thường sẽ xảy ra tình trạng co giật, tay chân run rẩy, từng nét chữ nhất định sẽ bị lỏng lẻo, đậm nhạt không đều mới phải...


Lắng nghe hắn phân tích hết một lượt, Giang Trừng hơi liếc nhìn ngọn nến trên bàn, lơ đãng lùa ngón tay qua đùa chơi với ngọn lửa, rồi thình lình hỏi lại Lam Hi Thần: "Phải chăng chính vì những lý do này mà hôm nay, khi Nhiếp Hoài Tang hỏi chuyện xác nhận việc ta có ở trong phòng đêm qua hay không, ngươi đã không nói thẳng chúng ta chia phòng ra nghỉ ngơi, thay vào đó mập mờ che dấu, hả Trạch Vu Quân?'


Thắc mắc này đã ám ảnh Giang Trừng cả ngày hôm nay. Hắn cần có một lý do để lý giải thái độ lạ lùng những ngày này của Lam Hi Thần. Càng tới gần người này, hắn càng nhận ra ẩn bên trong lớp vỏ ôn văn nhĩ nhã có lễ của Trạch Vu Quân trời quang trăng sáng chính là tầng tầng lớp lớp tâm tư sâu kín khó đoán, khó dò.


Lam Hi Thần lúc nào cũng cười, lúc nào cũng ôn hòa, khiến cho Giang Trừng nhìn không thấu khi nào y tức giận, khi nào y nghi ngờ, khi nào y sợ hãi. Hắn thà đối mặt với mười Kim Quang Dao tiếu lý tàng đao còn hơn đối đầu một Lam Hi Thần xuân phong phấp phới nhưng thâm ý khó lường.


Lam Hi Thần cũng nhân lúc Giang Trừng ngẩn người dừng lại mà tiến tới trước mặt hắn, giọng nói cũng pha thêm vài phần bức thiết: "Thực ra ta..."


Dừng một chút, y bất thần ngẩng đầu, vươn một tay qua bàn, nắm lấy cổ tay Giang Trừng. Những ngón tay thon dài của y trùng điệp hằn lên dấu ngón tay cũ vẫn còn chưa tan hết, dùng sức nắm lấy. "Ta còn muốn xác minh một chuyện nữa, Giang tông chủ."


Giang Trừng còn chưa hết sửng sốt, thì đã nghe thấy đạo lữ của mình chậm rãi nói từng từ một, vừa khẩn thiết, lại vừa mang theo một loại bức bách vô hình: "Nửa đêm hôm qua, ngươi mặc đồ đen lén lút đi đâu vậy, Giang Trừng?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK