• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương này Giang gia tông chủ bao ngầu, Giang gia chủ mẫu bao đảm đang hiền thục =)))


____


Bên ngoài mưa dần nặng hạt, nhiệt độ không ngừng hạ xuống. Trong phòng giương cung bạt kiếm, bầu không khí không ngừng căng lên.


Ánh mắt đen sâu hút của Du An giống như một miệng vực đen ngòm, khiến cho Ngụy Vô Tiện toàn thân đều khó chịu. Tên này rõ ràng là một người trẻ tuổi, thế nhưng cảm giác hắn mang đến quá mức thâm trầm, quá mức kín kẽ, khiến người đối diện lúc nào cũng mơ hồ có cảm giác bất an. Điều chỉnh lại bản thân một chút, Ngụy Vô Tiện nhấc chén trà trên bàn lên, lơ đãng thổi nhẹ vài hơi, hỏi lại: "Giang Trừng chẳng qua là đá ông ta một cái, một đá này mà nói làm chết người được, con nít cũng không tin! Ai biết trước đấy ông ta có bị các người động tay động chân hành hạ gì trước hay không? Lại nói, Giang Trừng động thủ chẳng phải là vì người tên Du Hằng kia vô duyên vô cớ nhào thẳng về phía hắn hay sao?"


Lần này, Du An chưa lên tiếng, vẫn là Nhiếp Hoài Tang trước tiên cướp lời: "Ngụy huynh, thực ra thì chuyện kia cũng không thể nói là "vô duyên vô cớ"."


Không chỉ Ngụy Vô Tiện mà cả Lam Hi Thần cùng Giang Trừng đều bị câu nói này làm cho bất ngờ, đồng loạt chăm chú nhìn sang. Nhiếp Hoài Tang có chút khó xử, cẩn thận đem đầu đuôi sự việc kể ra. "Nguồn cơn của sự việc phải kể tới tối hôm qua, tang lễ của Du tông chủ đã xong xuôi. Theo đúng lệ, đồ dùng tùy thân của người đã mất sẽ được đốt hết để gửi tới cõi bên kia cho vong linh, Du quản gia cũng đã chuẩn bị hết nghi thức cần thiết. Thế nhưng Du công tử cho rằng cái chết của phụ thân mình có nhiều điểm nghi vấn, đồ dùng tùy thân trong phòng đều là manh mối quan trọng, dặn dò gia nhân không động tới, dự định sau khi tang sự kết thúc, sáng hôm nay có thời gian sẽ cẩn thận tra xét tất cả một lần. Nhưng nửa đêm hôm đó, chúng ta bắt được Du quản gia liều lĩnh đột nhập vào phòng của cố tông chủ định phi tang chứng cứ."


Nói tới đây, Nhiếp Hoài Tang quay sang Du Tử Khâm phất nhẹ tay, Du An đứng bên cạnh thiếu gia nhà mình rất tri kỷ ăn ý mà ra lệnh cho hạ nhân mang vật chứng lên.


Trên chiếc khay được mang tới là chiếc gối Du cố tông chủ nằm đêm bị sát hại, lớp vỏ ngoài thấm đẫm máu nay đã khô vào cứng ngắc. Du Tử Khâm cho gia nhân một ánh nhìn hàm ý cho phép, người này lập tức lột tung lớp vỏ ngoài, để lộ cốt gối bên trong được nhét vào một chiếc khăn mỏng. Khăn tay này cũng thấm máu tới cứng lại, hiển nhiên là đã nằm trong gối từ trước lúc Du cố tông chủ bị ám hại. Trước sự chứng kiến của mọi người, người gia nhân nọ cầm khăn lên, mở ra, để lộ lớp thảo dược đã thấm máu đen ngòm nhưng vẫn còn mơ hồ phân biệt rõ hình dạng.


Lam Hi Thần đích thân đi xuống xác nhận, đây là một loại thảo dược có công dụng an thần, nhưng không mùi không vị, khiến người ta ngủ càng dễ, càng sâu. Du Tử Khâm chờ Lam gia tông chủ lên tiếng xác nhận xong, mới tiếp lời: "Du Hằng theo cha ta đã nửa đời người, hiểu cha ta rõ tới từng bữa ăn, giấc ngủ. Bình thường đều là ông ta tự tay chăm sóc cha ta, đưa khăn buổi sáng, đưa thuốc buổi đêm... Thật không ngờ, ông ta lại lợi dụng chuyện này lén hạ mê dược vào vật dụng cá nhân của cha ta..."


Nói tới đây, Du Tử Khâm ngừng lời, ánh mắt ngập tràn căm hận lại phóng tới trên người Giang Trừng, nghiến răng nghiến lợi: "Ta thực sự rất khâm phục tài năng thu phục nhân tâm của Giang tông chủ đây, ngươi rốt cuộc làm cách nào mua chuộc được một kẻ thân tín lâu năm như vậy phản bội cha ta, tiếp tay giết chủ???"


Nói đi nói lại, tới lui một hồi, cái lọng "giết người" này vẫn như cũ thắt chặt vào trên người Giang Trừng. Lam Hi Thần đứng gần Du Tử Khâm nhất, là người đầu tiên phản ứng lại khi nghe hắn buộc tội Giang Trừng: "Du công tử, lời này không thể nói bừa. Mọi người có bằng chứng gì chứng minh Vãn Ngâm là người đứng đằng sau chuyện này?"


Lam Hi Thần vừa mới nói ra lời này, Du Tử Khâm đã ngẩng lên, quẳng cho hắn một ánh nhìn tràn đầy thương hại, móc từ trong người ra một vật, thẳng tay ném ra khoảng trống giữa đám đông.


Leng keng một tiếng, vật nhỏ nọ đáp trên mặt đất, khẽ lăn hai vòng, mang theo chùm tua màu tím quen thuộc xõa tung. Sắc bạc trắng lạnh như đâm vào hai mắt Giang Trừng, khiến hắn mơ hồ cảm thấy đau đầu.


"Trên người Du Hằng lục soát được vật này, Lam tông chủ, ngài nói xem?"


Ngụy Vô Tiện vừa nhìn ra vật bị ném tới chính là thanh tâm linh Giang thị, lập tức vội vàng đi tới, nhặt nó lên. Thanh tâm linh chia làm ba cấp chế tác, đầu tiên là thanh tâm linh dành riêng cho tông chủ, có khắc tên và gia ấn, vô cùng bền chắc, cao quý, tượng trưng cho thân phận người đứng đầu gia tộc; tiếp đến là thanh tâm linh cấp cho Giang gia thân tộc, khắc tên từng người, tượng trưng cho địa vị con cháu trong Giang thị; cuối cùng là thanh tâm linh phổ thông, mỗi môn sinh sau khi vượt qua khảo hạch, ngày được nhận vào Giang gia làm đệ tử chính thức đều được trao cho một chiếc, phía trên không khắc tên.


Đúng như Ngụy Vô Tiện phán đoán, chiếc thanh tâm linh này là loại thứ ba, không khắc tên người.


Nói về công dụng, Thanh tâm linh không chỉ là dấu hiệu nhận biết của môn sinh, đệ tử Giang gia như mạt ngạch Lam thị, mà còn là phương tiện liên hệ của người họ Giang với nhau khi cấp bách. Bình thường không thể từ thanh tâm linh thông thường kiểm tra ra đầu mối liên hệ bên kia là ai, nhưng thanh tâm linh của tông chủ lại có khả năng này. Khi Giang Trừng thi pháp trên thanh tâm linh của mình, nếu quả chuông bạc kia phát sáng, vậy thì chắc chắn nó đã từng được liên kết để truyền thông tin với thanh tâm linh tông chủ!


Ngụy Vô Tiện chỉ cần liếc nhìn Giang Trừng cũng hiểu sư đệ đang nghĩ giống hệt mình, đứng dậy cầm quả chuông bạc tang vật này đưa cho hắn. Giang Trừng nhận lấy, nhìn Du Tử Khâm và mọi người, bình tĩnh cất giọng: "Thanh tâm linh này, dựa theo phương pháp chế tác, đúng là của Giang thị chúng ta không sai. Tuy vậy, chỉ bằng việc này mà để nói ta mua chuộc Du Hằng ám hại Du cố tông chủ, có phải là quá hấp tấp, khiên cưỡng, không đủ bằng chứng hay không? Chuông bạc này có thể là môn sinh chúng ta làm mất, cũng có thể là có kẻ trộm đến. Tóm lại, việc này, Giang thị chúng ta nhất định rà soát lại, ba ngày sau cho quý vị một câu trả lời thích đáng."


Giang Trừng đã đứng ra đích thân hứa hẹn, mọi người cũng không tiếp tục bức ép gì thêm. Nhiếp Hoài Tang chốt lại việc này, hẹn ba ngày sau tái họp, lại xin phép Giang Trừng gọi người đưa thi thể Du Hằng từ hầm băng lên, tìm một căn phòng thuận tiện, trước mặt tất cả mọi người khám nghiệm tử thi, đảm bảo minh bạch.


Lam Vong Cơ nhận được ủy thác của Lam Hi Thần và Ngụy Anh, khi đưa thi thể Du Hằng lên ngầm đưa mắt cho hai người kia xác nhận thi thể không hề bị bên nào động tay động chân trong suốt thời gian vừa rồi, Ngụy Vô Tiện mới âm thầm thở phào một tiếng. Bốn vị thông hiểu y thuật nhất trong đám người cùng với Lam Hi Thần trước tiên cúi chào người đã khuất, sau đó cẩn thận mở áo Du Hằng ra.


Trước ngực của ông lão này có một mảng bầm tím rất lớn, ước chừng là bị chấn thương dẫn tới tụ máu, thi thể lại được đưa vào hầm băng, dẫn tới máu đông, tạo thành một mảng bầm rộng tới kinh người. Kiểm tra bên ngoài bằng cách ấn thử có thể thấy xương lồng ngực bị ngoại lực tác động làm cho gãy vụn, cả năm người quyết định mổ lồng ngực xem thử, mới thấy xương quả nhiên là gãy, tim vì sức ép của ngoại lực mà ngừng đập, nội tạng xung quanh cũng bị trọng thương, xuất huyết mà chết, ngoài ra không thấy dấu hiệu của việc trúng độc hay bệnh tật khác.


Lam Hi Thần vì kết quả này mà tâm trạng ngổn ngang. Một trong bốn người còn lại, sau khi thống nhất kết quả khám nghiệm với nhau, thay mặt mọi người trình bày: "Kết quả tạm thời là Du Hằng bị ngoại lực tác động mạnh dẫn tới tim ngừng hoạt động, xương lồng ngực gãy, nội tạng xuất huyết mà chết ngay lập tức. Có thể thấy, thứ giết chết hắn đúng là cú đá của Giang tông chủ sáng nay, ngoài ra, không còn gì phải bàn cãi."


Lúc này, Ngụy Anh dường như lặng người đi, Giang Trừng lại chỉ đứng đó, một chút phản ứng cũng không có. Du Tử Khâm một lần nữa căm phẫn, mỉa mai lên tiếng: "Ngươi còn dám nói ngươi không giết người diệt khẩu sao, Giang Vãn Ngâm???"


Lời của hắn văng vẳng trong căn phòng, lẫn vào tiếng mưa bên ngoài, lạnh lẽo, sắc nhọn, mang theo địch ý không hề che giấu. Giang Trừng hồi tưởng lại lúc ban sáng, hắn rõ ràng dùng lực không mạnh, có thể gãy nứt chút xương, nhưng chắc chắn không thể giết người. Đưa mắt nhìn Lam Hi Thần, người này trong con ngươi cũng ngập tràn khó tin, bất lực, khẽ khàng nhìn hắn lắc đầu, Giang Trừng cũng hiểu kết quả khám nghiệm kia không sai.


Hắn nắm chặt tay, nhìn Du Tử Khâm, chậm rãi trả lời: "Ta thực sự không giết hắn."


Lúc này, cơn mưa ngoài cửa sau suốt quá trình rền rĩ tích cóp ban sáng đã mạnh mẽ xé tan bầu trời mà lao xuống, mang theo tia chớp chói lòa cùng tiếng sấm ầm ĩ lan xa. Mưa rào vừa trút xuống, hơi nước lạnh toát cũng xông vào phòng, khiến từng người đều bất tri bất giác rùng mình.


"Là người học võ, ta biết rõ phải khống chế lực thế nào" Giang Trừng chậm rãi nói tiếp, những ngón tay phải đã miết nhẹ Tử Điện trên tay trái "Ta biết rõ, một cú đá của ta sáng nay không thể làm hắn mất mạng."


Hắn dừng một chút, lia mắt nhìn khắp căn phòng, nhấn mạnh từng từ từng từ: "Bất kể các ngươi có tin hay không, toàn bộ sự việc này, nhanh thì sau bảy ngày nữa, muộn thì một tháng, Giang Vãn Ngâm ta sẽ cho tiên môn bách gia một đáp án. Việc Du Hằng chết, việc thanh tâm linh Giang thị ở chỗ hắn ta, thậm chí là việc Mộc nhân, và cả việc có kẻ mạo danh Lam lão tiên sinh phát hôn thư của Giang - Lam hai nhà đi khắp nơi, ta đều sẽ làm rõ hết thảy."


Tử Điện trên tay trái của Giang Trừng mơ hồ cảm nhận được tâm tư của chủ nhân, khẽ sáng lên, tạo thành một luồng sáng màu tím ma mị trong căn phòng hôn ám ngày mưa lớn. Chúng tu tiên giả nhìn thấy Tử Điện, trong lòng vẫn nhớ tới câu "chọc giận ai cũng không thể chọc giận Giang Vãn Ngâm", vốn là muốn đồng tình, không ngờ Du Tử Khâm lại liều chết không buông tha người ta một nấc thang, mỉa mai hỏi lại: "Cách đây không lâu có Kim Quang Dao, trong mắt thế nhân là Liễm Phương Tôn có công đầu trong chiến dịch Xạ Nhật, gia chủ Kim gia giàu có hùng mạnh một phương, sau lưng chúng ta lại làm đủ chuyện thất đức. Hắn cuối cùng kéo dài tàn hơi, cầm chân tiên môn bách gia tại Phục Ma động để thu vén chạy trốn. Hiện tại, Giang tông chủ cho chúng ta kỳ hạn bảy ngày, ai biết ngươi là muốn điều tra, hay là muốn tận dụng thời gian chạy trốn đây?"


Du Tử Khâm một lời trắng trợn mắng Giang Trừng là Kim Quang Dao thứ hai, dựa theo tính cách của Giang tông chủ xưa nay, hẳn là phải một roi quất hắn kêu cha gọi mẹ. Thế nhưng Giang Trừng trái lại chỉ chằm chằm nhìn hắn thật lâu, lâu tới nỗi da gà trên người hắn thi nhau nổi lên, mới quay đầu đi, gọi quản sự tới: "Thành thúc, sắp xếp chỗ ở cho mọi người. Cho tới khi Giang gia chúng ta tự minh oan được, toàn bộ đại diện tiên môn đều ở đây giám sát nhất cử nhất động của Liên Hoa Ổ chúng ta. Dặn dò hạ nhân trên dưới nhất loạt đảm bảo cho ta không được có một điểm nào chiêu đãi bất chu!"


Giang Thành nhận lệnh của tông chủ, nhanh nhẹn đi thu xếp. Lúc này, Giang Trừng mới chậm rãi quay lại nhìn Du Tử Khâm cùng Du An đứng bên cạnh, nhướn mày hỏi: "Như vậy, Du công tử đã cảm thấy yên tâm chưa?


Hành động vừa rồi của hắn có lẽ nằm ngoài tưởng tượng của Du Tử Khâm. Vẻ mỉa mai đắc ý của hai người kia thoáng chốc bị đánh tan, nhường chỗ cho sự ngỡ ngàng. Thu hết biểu hiện này vào mắt, ở trong lòng, Giang Trừng chỉ khẽ cười thầm. Muốn đấu tâm cơ với hắn? E là còn sớm mười, hai mươi năm! Lúc Giang Trừng hắn lăn lộn giang hồ vực lên Giang thị, đấu trí đấu sức, Du công tử này còn đang được mẹ ru ngủ hằng đêm cũng không chừng!


Hắn bỏ mặc Du Tử Khâm vẫn đang không nói lên lời ở đó, quay sang nhìn Nhiếp Hoài Tang, tiếp tục: "Trong thời gian này, vẫn phải phiền Nhiếp tông chủ công minh giúp ta quan sát kỹ các bên. Kỳ hạn chưa tới, ai dám ở Liên Hoa Ổ gây sự, ta nhất định bẻ gãy chân kẻ đó."


Nhiếp Hoài Tang cũng nghiêm túc nhìn hắn, gật đầu: "Đương nhiên, ta hiểu rõ. Mong Giang huynh sớm tìm ra chân tướng, chứng minh sự trong sạch của bản thân."


Ầm ĩ cả một buổi sáng, một đống sự kiện từng chuyện từng chuyện ập tới, xoay qua xoay lại đã gần giữa trưa. Giang Trừng thấy giờ cơm đã gần kề, muốn gọi Giang Thành hỏi chuyện chuẩn bị cơm nước cho khách tới đâu rồi, lại nhớ ra mình đã phái ông ta đi chuẩn bị phòng ngủ cho khách, vốn định tự bản thân tới nhà bếp kiểm tra qua xem sao, nhưng đúng lúc này, Lam Hi Thần lại tri kỷ lên tiếng: "Các vị đều đã vất vả cả buổi sáng. Vãn Ngâm, ngươi cùng Ngụy công tử mời mọi người tới phòng ăn nghỉ ngơi, chờ một chút đi, ta tới nhà bếp kiểm tra xem thức ăn có hợp khẩu vị mọi người ở đây không, rồi cho người làm đưa lên."


Hắn nói ra câu này, không chỉ Giang Trừng thoáng chốc sững người, mà đám người còn lại cũng có chút bỡ ngỡ. Nhiếp Hoài Tang cảm thấy không khí này quá quỷ dị, cười ha ha vài tiếng, đùa Lam Hi Thần: "Hi Thần ca ca càng ngày càng có phong phạm của chủ mẫu Liên Hoa Ổ nhỉ?"


Lam Hi Thần hùa theo đáp hắn một câu "Hoài Tang đừng đùa" mới xoay người rời đi. Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang bị năm từ "chủ mẫu Liên Hoa Ổ" dọa cho chưa tỉnh, bỗng dưng nhìn thấy Giang Trừng lia mắt tới, tỉnh táo lại, hiểu ý lĩnh nhiệm vụ dẫn mọi người tới phòng ăn.


Đám người lục tục nối nhau ùa ra hành lang cửu khúc uốn lượn giữa hồ sen, mưa rào đan cài trắng xóa bên ngoài tựa như một chiếc lưới khổng lồ vây quanh tứ phía, xiết chặt lấy mặt đất vào trong rọ. Chỉ còn lại một mình trong phòng, Giang Trừng đứng im nhìn cảnh tượng bên ngoài, khóe môi bất giác khẽ cong lên, tạo thành một vệt cười lạnh. Bắt cá trong rọ, xem ra, thế cục đang dần xoay vần. Kẻ địch biết thí tốt hốt xe, hắn cũng có thể thí hậu giữ thành, chưa tới nước cuối, chưa rõ ai mới là người chiếm ưu thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK