• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện chết rồi.


Tam Độc Thánh Thủ Giang Vãn Ngâm cũng chết rồi.


Không chỉ huyền môn dậy sóng, khắp đầu thôn ngõ hẻm cũng bị hai tin tức này làm cho chấn động.


Trên một ngả phố Vân Mộng nọ, cụ bà bán bánh rán nghe tin mà đánh rơi cả mẻ bánh vừa ra lò, lập cập quay sang bác bán mì bên cạnh hỏi, đáy mắt vẩn đục vì thời gian đã nén đầy những lệ: "A Lưu, những người tu tiên đó vừa nói gì? Họ nói Tiểu Giang làm sao?"


Có lẽ khắp đất trời này cũng không còn người thứ hai như bà, dám gọi Vân Mộng Giang tông chủ một tiếng "Tiểu Giang", dám cằn nhằn trước mặt người đó bao giờ mới chịu lập gia đình, tại sao dạo này gầy thế? Bà sống tới nay đã hơn bảy mươi tuổi, năm đó giữa lúc loạn lạc được Giang cố tông chủ cứu giúp, thu nhận vào Vân Mộng an cư lạc nghiệp, sau này vì già cả neo đơn mà luôn được Giang Trừng khi thì phái môn sinh quan tâm, khi thì đích thân dẫn theo Kim Lăng tới tận nơi bà buôn bán ủng hộ. Giang Trừng trong lòng bà không phải là một tông chủ cao cao tại thượng, chỉ đơn giản là một đứa bé số khổ ngoài cứng trong mềm mà bà đã nhìn nó từ lúc vừa lọt lòng đến tận lúc lớn lên, khai thiên lập địa, dùng tình cảm của một người bà chân chất hiền từ mà đối đãi với nó. Ông chủ tiệm mì A Lưu quanh năm buôn bán cùng bà cụ, đương nhiên hiểu rõ giao tình thân thiết giữa cụ và tông chủ nhà mình, chỉ sợ người già không chịu nổi kích động, vội vàng bỏ dở việc đang làm chạy lại đỡ cụ bà, chưa biết lựa lời nói sao, hai tu sĩ đang cúi đầu xì xụp và mì đã ngẩng lên, một trong số đó bực bội lên tiếng: "Bà cụ, bà đang hỏi Giang Vãn Ngâm đúng không? Hắn và Ngụy Vô Tiện làm ác hại người vô số, bị bách gia liên thủ truy quét, rơi vực chết rồi!"


Cụ bà vừa nghe hắn nói hết câu, hai chân run lẩy bẩy tới nỗi suýt nữa ngã ra khỏi ghế, vừa cúi người đấm ngực, vừa nghẹn ngào khóc nấc lên. Hai tu sĩ nọ tuổi đời còn trẻ, thấy thế nhất thời luống cuống chân tay, không biết phải làm sao, đành phải vội vàng phồng mang trợn má và nốt đũa mì, để tiền lại trên bàn, sau đó rời đi như bị ma đuổi.


Đi được một đoạn, tu sĩ mặc áo bào xanh quay sang người đồng hành áo bào nâu vàng của mình, hạ giọng hỏi: "Ta vẫn nghe nói Vân Mộng Giang Vãn Ngâm ác danh lan xa, "động tới ai cũng không được động tới Vân Mộng Giang thị, chọc giận ai cũng không được chọc giận Giang Vãn Ngâm", chẳng ngờ tin hắn chết rồi vừa truyền ra, toàn dân Vân Mộng cứ như mất cha mất mẹ, không buồn ăn uống, không lo buôn bán, thậm chí còn gào khóc tiếc thương, chỉ còn kém toàn vùng cùng mặc đồ tang để tang hắn vậy!"


Tu sĩ áo nâu vàng kia liếc mắt nhìn các cửa hiệu lớn đồng loạt treo biển không bán, thậm chí khắp các dãy phố, mỗi nhà đều treo một chiếc đèn lồng trắng trước cửa, cũng hạ giọng thì thầm: "Xem ra Giang Vãn Ngâm này ở Vân Mộng đúng là rất được lòng người dân. Ở Ứng Thành chúng ta, Hoàng tông chủ và Hoàng công tử danh tiếng không tốt lắm, người dân mỗi lần nhìn thấy họ đều tự giác đi đường vòng. Sáng nay tông chủ sai ta mang tin thư về đưa cho công tử, trên đường đi thấy người dân Ứng Thành cũng vì tin tức Giang Vãn Ngâm bỏ mình mà bàn tán xôn xao, tiếc hận thay hắn!"


"Này cũng dễ hiểu mà!" Tu sĩ áo xanh huých tay đồng bọn, lén lút nhìn quanh xem có ai không mới dám nói tiếp "Mới rồi Ứng Thành xuất hiện ngư yêu mấy trăm năm tuổi ăn thịt người, Hoàng tông chủ không ứng phó nổi, Giang Vãn Ngâm không phải chỉ cần nửa ngày đã dẹp xong đấy à? Đợt đó nghe nói người dân Ứng Thành suýt chút nữa lập cho hắn một cái miếu thờ, tôn hắn làm bồ tát sống. Hắn nghe xong mặt mũi đen còn hơn cả đáy nồi, quản gia phải thay hắn từ chối nửa ngày người dân mới chịu thôi!"


Nghe đồng bọn vừa nói vừa cười, tu sĩ Hoàng thị cũng không nhịn nổi bật cười ra tiếng. Giang tông chủ lúc nào cũng hằm hằm khó ở lại bị gắn danh bồ tát sống, được tạc một bức tượng với dáng vẻ từ bi hỉ xả ngồi trong đại điện phổ độ chúng sinh, nghĩ thôi cũng không dám nghĩ!


Vân Mộng vào mùa hạ oi bức vô cùng, nắng hầm hập như đổ lửa, đi được vài bước đã thấy mồ hôi thấm ướt sũng lưng áo. Áng chừng là nóng quá không chịu nổi, tu sĩ áo xanh nọ kéo cao tay áo lên một chút, hi vọng có thể mượn gió trời tản bớt chút nhiệt trên bề mặt da thịt. Hắn mới chừng mười sáu, mười bảy, đang độ phát triển thân thể, ăn bao nhiêu cũng không thêm được chút thịt nào, đều đem đổ hết vào nuôi dưỡng chiều cao và luyện công, cánh tay vừa nhỏ vừa gân guốc, dưới làn da hơi rám nắng lờ mờ nổi lên những đường gân xanh chằng chịt. Tu sĩ Hoàng thị nọ liếc mắt nhìn qua, chợt thấy trên cánh tay đồng bạn đầy những vết cào xước còn mới, ngạc nhiên hỏi lại: "Ngươi làm sao mà bị thương thế kia?"


Tu sĩ trẻ nọ đang mải than nóng, không để ý câu hỏi, nhìn theo ánh mắt của bạn đồng hành xuống vết thương trên tay mới vỡ lẽ, phẩy tay trả lời: "Không có gì, sáng nay bị tông chủ sai xuống đáy vực kia kiểm tra."


Tựa như nhìn ra vẻ hiếu kỳ trong ánh mắt đồng bọn, hắn vừa dùng tay áo quạt, vừa chậm rãi kể: "Vực sâu không thấy đáy, vách đá dựng đứng. Chúng ta ngự kiếm lao xuống cả một tuần trà mới nhìn thấy trên vách núi dựng đứng cheo leo có một gờ đá rộng chừng sải chân nhô ra, bên dưới chỉ nhìn thấy sâu hun hút, bồng bềnh mây trắng, chẳng biết phải ngự kiếm thêm bao lâu mới xuống được đến đáy. Mọi người khi đó cũng thấm mệt rồi nên dừng tạm ở vách đá nghỉ chân quan sát, mới phát hiện trên cành cây nhô ra ở rìa vách đá này có dấu hiệu bị vật nặng đập phải rồi rơi qua, cành con dập gãy lả tả, giữa đám cành cây còn vương lại một mảnh vải rách nham nhở."


Hoàng thị tu sĩ im lặng một lát, sau đó mới hỏi dò: "Mảnh vải rách? Màu tím sao?"


Quả nhiên, đồng bạn của hắn gật đầu, còn bồi thêm một câu: "Hơn nữa còn nhìn rõ ràng góc vải có thêu chìm một phần đồ án hoa sen!"


Xem ra sự thật đã mười phần chắc chắn. Ngụy Vô Tiện không thể ngự kiếm, Giang Trừng cùng hắn rơi xuống vực, Tam Độc lại vẫn còn rớt trên đỉnh núi, đương nhiên càng không thể ngự kiếm. Mà đáy vực kia sâu không thấy đáy, rớt xuống dưới, tu vi cao hay thấp đều chẳng có tác dụng gì, đảm bảo trở thành một đống máu thịt bầy nhầy không còn hình dạng!


Tu sĩ áo xanh hiển nhiên cũng cùng suy nghĩ như thế, nhưng lạ một điều, đó là tân tông chủ của Du thị - Du Tử Khâm lại cứ khăng khăng rằng chưa thể khẳng định Giang Vãn Ngâm cùng Ngụy Vô Tiện đã chết, vẫn cứ năm lần bảy lượt cử người dò tìm tung tích nơi đáy vực. Thế nhưng đỉnh núi này quả thực rất cao, mà dưới đáy thung lũng không biết có gì, càng xuống tới gần càng thấy sương trắng mịt mù, xung quanh càng lúc càng nóng, lại thêm một luồng mùi hắc từ phía dưới mãnh liệt phả lên, nồng nặc xộc vào mũi, khiến người ta đầu váng mắt hoa. Nhiều tu sĩ suýt chút nữa hoa mắt chóng mặt rơi khỏi kiếm, Du Tử Khâm bị mọi người kháng nghị nhiều quá, mới mặt mày hầm hầm ra lệnh thu người về, dừng tìm kiếm.


Hoàng thị tu sĩ nghe bạn mình thở ngắn than dài miêu tả, cuối cùng chỉ kiên nhẫn lộ ra một nụ cười: "Xem ra Du tông chủ là quá đau lòng muốn trả thù cho cha, muốn sống thấy người, chết phải thấy xác để còn đặng có lời thưa với vong linh Du cố tông chủ. Thế nhưng, chưa nói tới vách vực cao như vậy, chỉ nói tới đáy vực kỳ dị cỡ kia, Giang Vãn Ngâm và Ngụy Vô Tiện mười phần chẳng thể có lấy một phần khả năng sống, trừ khi hai bọn họ biết bay, hoặc bỗng nhiên mọc thêm cánh!"


Tu sĩ trẻ kia hiển nhiên cũng nghĩ như đồng bạn, gật đầu tựa như gà mổ thóc tán đồng. Tán gẫu một lúc, Liên Hoa Ổ cũng đã mơ hồ hiện ra ở cuối con đường, cả hai thân thiết nói lời tạm biệt, mỗi người chuẩn bị quay về tìm tông chủ nhà mình báo cáo nhiệm vụ được giao. Đúng lúc này, trên đầu bọn họ bỗng dưng bị cái gì đó che rợp lại, chắn cả ánh mặt trời đang chói chang. Tiếng gió phần phật thổi vào vải vóc vang vọng trên cao. Hai tu sĩ trẻ ngước mắt nhìn, chỉ thấy một đoàn kiếm quang xanh lấp lánh nối nhau bay qua, thẳng hướng về phía Liên Hoa Ổ. Vải trắng trong gió tung bay, mang đến cảm giác ưu thương kỳ lạ, chẳng khác gì một đám đưa tang.


"Đây là... Cô Tô Lam thị?"


Tu sĩ áo bào xanh nọ tuổi còn khá trẻ, vẫn chưa có nhiều cơ hội giao du. Hoàng thị tu sĩ lớn hơn hắn hai, ba tuổi, so với hắn thành thục hơn nhiều, đương nhiên ban nãy đã nhận ra Lam Khải Nhân lão tiên sinh dẫn đầu đội hình Lam thị, lo lắng nhìn về phía thủ phủ của Vân Mộng Giang thị, hỏi một câu: "Nói đi nói lại, hiện tại, Lam tông chủ đã tỉnh chưa vậy?"


* * *


Lúc này, ở trong Liên Hoa Ổ, Lam Khải Nhân đã vội tới mức đứng ngồi không yên. Y sư Lam thị nổi danh tài cao, Lam Lâm trưởng lão lại càng là nhân trung long phượng, từ lúc tuổi nhỏ đã thành danh, tinh thông Trung Nguyên y thuật, hiện đang quản lý Dược Các Lam thị. Chỉ tính riêng tuổi nghề của Lam Lâm trưởng lão cũng đã vượt xa tuổi tác của Lam Khải Nhân mấy thập niên, cũng chính vị trưởng lão này là người đào tạo ra hàng loạt thế hệ y sư tài năng của Lam thị hiện nay. Đối với tài nghệ của Lam Lâm trưởng lão, Lam Khải Nhân tuyệt đối tin tưởng và kỳ vọng. Chỉ là, ông vẫn luôn cảm thấy đám sự tình chồng chồng chất chất này không hề đơn giản. Những mối họa khiến người ta phân tâm đau đầu trùng trùng hiện nay dường như chỉ là một tấm bình phong được ai đó khéo léo dựng lên, hòng phân tán sự chú ý, che lấp một tầng mưu đồ to lớn có thể khuynh đảo thiên hạ thực sự ẩn dưới ván cờ thế cục này.


Hai ngày trước, tin tức bách gia liên thủ tru diệt Giang Vãn Ngâm và Ngụy Vô Tiện thành công lan truyền khắp nơi. Lam Khải Nhân ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đương nhiên cũng nhận được tin, trong lòng nóng như lửa đốt. Giang Vãn Ngâm, Ngụy Vô Tiện là ai? Một là chủ mẫu Cô Tô Lam thị, một lại là đạo lữ của Hàm Quang Quân, hai người thực sự bị tru diệt, lẽ nào Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần có thể bỏ mặc, không cùng Lam thị bàn bạc một, hai? Trừ phi... trừ phi hai người bọn họ gặp bất trắc không kịp thông báo, Lam thị lại nước xa không cứu được lửa gần! Lam Khải Nhân lập tức đồng thời truyền tin thư cho hai cháu trai, nhưng chờ hơn nửa ngày, một dòng hồi âm đều không nhận được. Lão tiên sinh lo lắng không thôi, vội vàng bàn giao sự vụ Lam thị cho hội đồng trưởng lão xem giúp mấy ngày, chuẩn bị đích thân đến Liên Hoa Ổ xem xét tình hình. Ai ngờ, vào lúc vừa chuẩn bị ngự kiếm bay đi, Vân Thâm Bất Tri Xứ lại nhận được một phong thư cấp báo từ Nhiếp tông chủ, nội dung khẩn thiết thông báo việc Lam tông chủ hôn mê bất tỉnh, tất cả y sư đều không tìm ra nguyên nhân, kính xin Lam tiên sinh cùng y sư Lam thị mau chóng tới Liên Hoa Ổ.


Nhận được thư, Lam Khải Nhân sợ tới nỗi suýt chút nữa đứng không vững, vội vàng tìm Lam Lâm, lựa thêm năm người trình độ cao cấp nhất của Dược Các, lập tức nắng mưa không ngừng nghỉ ngự kiếm bay tới Vân Mộng.


Dọc đường đi, khắp hang cùng ngõ hẻm, Lam Khải Nhân nghe được vô số lần tin đồn Lam Hi Thần lợi dụng Giang Vãn Ngâm để độc chiếm Vân Mộng, hiện tại rơi vào hôn mê chính là do bị Giang Vãn Ngâm ám toán, xem ra từ lâu Giang Vãn Ngâm đã tính sẵn kế hoạch, nếu bản thân xảy ra chuyện lập tức sẵn sàng cá chết lưới rách với Lam thị...


Lam Khải Nhân càng nghe càng lo lắng, nhưng chỉ đành dằn lại lòng dạ nóng bừng như lửa đốt, cố gắng đến nơi. Tới Liên Hoa Ổ rồi lại phát hiện ngoài cháu lớn Lam Hi Thần hôn mê không tỉnh, đứa cháu thứ hai Lam Vong Cơ cũng bị chính huynh trưởng của mình giam lỏng trong kết giới, phong ấn sử dụng đúng là loại đặc chế của Lam thị, ngoài tông chủ ra không ai có thể mở ra. Hiện tại Lam Vong Cơ sau khi nghe tin Ngụy Vô Tiện đã cùng Giang Vãn Ngâm song song rơi vực bỏ mình thì trạng thái cũng không hề ổn, mặt mày vô cảm, không để ý xung quanh, giống như không còn hồn vía.


Một tông chủ hôn mê không tỉnh không rõ nguyên nhân, thêm một Hàm Quang Quân so với người đã chết cũng không khác là mấy, Lam thị đang yên ổn, bỗng dưng tai họa ngập đầu!


Lam Khải Nhân trước tiên đi gặp mặt Nhiếp Hoài Tang và gia chủ các nhà khác tìm hiểu sự việc, cuối cùng quả đoán cho rằng, việc cấp bách nhất trước mắt vẫn phải là tìm ra căn nguyên bệnh trạng của Lam Hi Thần, vội vàng cáo từ về phòng của cháu trai, chờ Lam Lâm thăm bệnh xong thì nghị sự.


Thế nhưng, khi Lam trưởng lão bắt mạch xong bước ra, nhìn thấy một loạt đệ tử Lam thị lo lắng chờ đợi, lại chỉ đành bất lực lắc đầu một cái.


Lam Khải Nhân ra hiệu cho đệ tử lui hết ra ngoài, lúc này mới cùng Lam Lâm ngồi xuống, chần chờ hỏi: "Ngay cả trưởng lão cũng không thể tìm ra căn nguyên bệnh?"


"Lão phu bất tài" Lam Lâm cúi đầu hổ thẹn, thở dài một hơi, khiến chòm râu bạc trắng như cước cũng khẽ rung động "Tông chủ mạch tượng ổn định, thế nhưng khí sắc lại vô cùng suy yếu, một mực hôn mê không tỉnh, xem ra không phải do trúng độc, càng không phải do nội tạng phát bệnh mà thành."


Đợi được mấy chữ "không phải do trúng độc" từ miệng trưởng lão nói ra, sắc mặt của Lam Khải Nhân mới tốt hơn một chút, nhấc chén trà trên tay lên, lựa lời hỏi: "Nếu nói như vậy, tin tức Hi Thần bị Giang tông chủ đầu độc nên hôn mê bất tỉnh đang lan truyền khắp nơi quả nhiên là không chính xác?"


Lam Lâm trưởng lão liếc nhìn khuôn mặt trắng nhợt của tông chủ nhà mình, lại nhìn Lam Khải Nhân âu sầu đến tóc bạc thêm vài phần trước mặt, chỉ thở dài: "Có phải Giang Vãn Ngâm hại hay không thì ta không biết, nhưng chắc chắn không phải là do trúng độc."


Xem ra, chỉ đành nghiên cứu nhiều hơn, mau chóng tìm ra manh mối!


Tình thế lúc này, Lam Hi Thần vốn là người chấp chưởng cả hai nhà Giang thị, Lam thị. Nay hắn hôn mê không tỉnh, y sư khắp nơi đến bắt mạch đều không tìm ra bệnh, các gia tộc muốn nhào vào chia Giang thị lại được dịp ào ào tiến tới, hai ngày ba lượt tới tìm Nhiếp Hoài Tang - tông chủ duy nhất trong tứ đại gia tộc còn tỉnh táo ngồi đây ép đòi nghị sự, chọc cho tính tình mềm nhũn ôn hòa như Nhiếp tông chủ cũng phải tức giận chửi thề. Xem ra lúc này, rất nhiều kẻ chỉ hận Lam Hi Thần tại sao không sớm chết cho được việc, bằng không, tốt nhất cứ hôn mê như thế cả đời cũng không tệ!


Lam Khải Nhân ngồi trong phòng suy tính cục diện cả một buổi chiều, tới khi sắc trời tối hẳn, mới nặng nề trút ra một tiếng thở dài, đứng dậy chỉnh trang lại chăn gối giúp cháu trai, lặng lẽ về phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK