Khi ngủ trưa dậy, còn chưa tỉnh ngủ, cô thấy Lý Uyển chấp nhận lời mời kết bạn của mình, còn nhắn cho cô một dấu chấm hỏi, Lương Úy cầm điện thoại, nhắn tên mình.
Một lát sau, Lý Uyển nhắn: “À, có phải cậu muốn trả dù không?”
Lương Úy giật mình, đột nhiên nhớ đến Lý Vệ, hẳn là anh ta đã kể cho Lý Uyển chuyện này.
Lương Úy: Thứ hai tớ mang dù đến trường trả cậu.
Lý Uyển: Không cần, chỉ là dù thôi mà, không đáng gì đâu, cậu để lại ở ký túc xá đi, hôm nào tớ về phòng sẽ tự lấy.
Lương Úy trả lời “Được rồi”.
Uống thuốc hai ngày, thứ hai đến lớp, triệu chứng cảm của Lương Úy gần như biến mất.
Sau khi Lê Ba kết thúc tiết hóa học, lại thông báo lịch thi giữa kỳ, bên dưới phát ra tiếng than thở.
Lê Ba đứng trên bục giảng cười: “Có kêu la thấu trời thì cũng vô ích thôi, tranh thủ mấy ngày này ôm chân Phật, cuối tuần đừng đến trường chơi bóng rổ nữa, hiệu trưởng Trang nhắc tới nhắc lui rồi đấy.”
“Chơi bóng cũng không được sao?”
“Không phải là không cho, nhưng khối 12 phải cũng phải lên lớp vào thứ bảy, các em đến trường chơi không phải là ảnh hưởng đến người khác sao, muốn chơi thì chủ nhật đến chơi.” Lê Ba nói, “Thầy không phản đối các em chơi bóng, dù sao cũng là vận động.”
“Hiệu trưởng Trang tuyệt vời quá.”
Lê Ba cầm điện thoại đặt lên bàn xem thời gian, thu dọn sách vở, chuẩn bị đến văn phòng.
Một nam sinh cười nói: “Anh Ba, đừng đi, ở lại trò chuyện với bọn em chút đi.”
“Muốn trò chuyện thì đến văn phòng đi.”
Lúc chạng vạng, bầu trời tối dần.
Lương Úy và Lý Chanh đứng giữa hành lang hưởng gió mát, Lý Chanh lột vỏ quýt, bẻ một nửa đưa cho cô: “Lần này thi giữa kỳ, tớ không được ngồi cùng phòng với cậu nữa rồi.”
Lần trước Lý Chanh thi kỳ thi tháng, thi toán không tốt lắm, tổng điểm bị kéo xuống rất nhiều, rơi ra khỏi top 100, vì việc này mà Lê Ba còn phải nói chuyện với cô ấy.
Lúc Lý Chanh quay lại, cô ấy buồn bã một lúc, len lén nằm xuống bàn khóc một chút. Lương Úy không tìm cách an ủi cô ấy mà lại chu đáo rời khỏi chỗ ngồi, chừa lại không gian cho cô ấy tĩnh tâm.
Lương Úy lấy miếng quýt cho vào miệng, an ủi: “Tháng này cậu đã rất chăm chỉ rồi, có lẽ sẽ thi tốt thôi, đừng lo lắng quá.”
Lý Chanh phồng môi trợn má nói: “Dù sao thì, tớ sẽ cố nghe theo số phận”
Lương Úy cười.
Vào ngày thi giữa kỳ, chưa đến sáu giờ, Lương Úy đã thức dậy, tâm trạng khác thường. Tỉnh dậy rồi thì không thể ngủ lại được, vậy nên cô lặng lẽ đi rửa mặt, rời khỏi phòng.
Vì hai ngày này diễn ra kỳ thi giữa kỳ, tất cả phòng học đều không khóa. Lương Úy không về lớp mà đến thẳng phòng thi. Trong kỳ thi của trường Trung học số 1 Yến Nam, cơ bản sẽ không đánh số thứ tự, học sinh vào phòng thi, điều đầu tiên phải làm chính là đếm số ghế.
Kỳ thi tháng lần trước, Lương Úy xếp hạng 29, bàn thứ hai từ dưới đếm lên của tổ thứ ba.
Vừa ngồi vào bàn đã thấy hộc bàn có hai tờ giấy nháp. Lương Úy lấy ra, bỏ vào thùng rác. Cô lại đếm thử vị trí của Trần Hạc Sâm, cậu xếp thứ hai toàn khóa, người đứng đầu là Tiết Kiêu lớp 11/11, hình như cậu ấy cũng thân thiết với Trần Hạc Sâm.
Bàn cậu có mấy mảnh giấy vụn và hộp sữa rỗng, Lương Úy do dự hai giây, sau đó đứng dậy bước đến bàn cậu, vươn tay vào hộc bàn, dọn từng mảnh giấy vụn.
Trần Hạc Sâm là người thứ hai bước vào phòng thi, đeo một chiếc túi trong suốt, loại thường dùng trong kỳ thi đại học. Trần Hạc Sâm nhìn về phía bàn của cô, thuận miệng nói: “Cậu đến sớm vậy sao?”
Lương Úy tránh ánh mắt của cậu, ừ một tiếng.
Trần Hạc Sâm chống tay lên bàn, liếc nhìn hộc bàn, nhẹ giọng nói: “Cũng sạch đấy chứ.”
Phòng thi đầu tiên hầu hết là bạn cùng lớp và học sinh lớp 11/11, ngoại trừ một người, là Ổ Hồ Lâm.
Ổ Hồ Lâm ngồi ngay sau Lương Úy, vừa ngồi xuống đã chào hỏi Lương Úy: “Học ủy.”
Lương Úy nhanh chóng quay đầu lại, nhàn nhạt mỉm cười với Ổ Hồ Lâm, sau đó quay lại giả vờ đọc sách ngữ văn đang mở trên bàn.
“Tưởng lần này cậu lại trượt kỳ thi hàng tháng chứ.”
“Sao tôi dám?”
“Học kỳ tới vẫn học lớp 11/5 sao?”
“Vẫn nên chuyển sang lớp các cậu thì hơn.”
“Còn tưởng chú Ổ nóng lòng đợi cậu chuyển sang lớp bọn tôi.”
“Tôi thương lượng với ba tôi đấy.” Ổ Hồ Lâm nói, “Ông ấy cho tôi tự do, học kỳ sau phải quay lại lớp tự nhiên.”
“Chuyện này cậu không ——”, Trần Hạc Sâm liếc nhìn bóng dáng của Lương Úy, do dự một lát, “nói với cô ấy à?”
“Không liên quan đến cô ấy.” Ổ Hồ Lâm thì thầm, “Nói năng không cẩn thận lại thành áp đặt khuôn mẫu đạo đức, chán lắm.”
Tống Hàng Hàng đặt tay lên bàn của Lương Úy: “Lương Úy, sáng nay mấy giờ cậu thức dậy thế? Tớ không biết cậu ra ngoài khi nào luôn đấy.”
Lương Úy đang lắng nghe giọng nói sau lưng cô, lơ đãng trả lời: “Tớ tỉnh giấc rồi không ngủ lại được, sợ đánh thức cậu nên đến lớp ôn bài.”
“Nếu ngày mai cậu cũng dậy sớm, sẵn tiện gọi tớ dậy luôn nhé, tớ đặt mấy cái đồng hồ báo thức mà cũng không thức dậy ôn bài nổi.”
Lương Úy gật đầu nói: “Được rồi.”
Tống Hàng Hàng rời đi, Trần Hạc Sâm cũng quay về chỗ ngồi.
Ổ Hồ Lâm đưa ngón tay chọc chọc vai Lương Úy, Lương Úy quay đầu lại, bối rối nhìn Ổ Hồ Lâm, Ổ Hồ Lâm nói: “Có phải cậu nghe hết rồi không? Giúp tôi chuyện này, đừng nói với Diêu Tri Gia nhé?”
Lương Úy do dự một lát, sau đó gật đầu hai cái: “Hóa ra là vì Diêu Tri Gia, cậu mới cố tình thi phân ban kém như vậy sao?”
Ổ Hồ Lâm không trả lời thẳng, chỉ cười nhàn nhạt.
Lương Úy im lặng hai giây, gật đầu.
Ổ Hồ Lâm nói: “Cảm ơn cậu, lần tới tôi mời cậu trà sữa.”
Chuông reo, giám thị bắt đầu thu bài, kỳ thi giữa kỳ kéo dài ba ngày chính thức khép lại.
Trước đó, Lê Ba nhờ lớp trưởng thay mặt thầy, gọi học sinh lớp 11/12 tập trung về lớp học sau khi thi xong.
Lương Úy cầm sách sinh học trên bục giảng, bước đến cửa rồi dừng lại. Trần Hạc Sâm và Ổ Hồ Lâm vẫn chưa rời đi, họ đứng cạnh nhau ngoài hành lang bên cửa sau của phòng thi, không biết đang nói chuyện gì. Đột nhiên Ổ Hồ Lâm lấy từ trong túi quần một thanh sô cô la, ném cho Trần Hạc Sâm. Trần Hạc Sâm cầm lấy, nhìn Ổ Hồ Lâm: “Cậu cho tôi cái này làm gì?”
Ổ Hồ Lâm chậc lưỡi, nói: “Đừng nhạy cảm như vậy, có người đưa cho cậu.”
Trần Hạc Sâm nhíu mày, bật cười nhìn món đồ trong tay, cho vào túi.
Ổ Hồ Lâm: “Vợ cậu đối xử tốt với cậu đấy.”
Đột nhiên Tống Hàng Hàng từ phía sau lao đến, khoác vai cô, nhìn theo ánh mắt của cô: “Lương Úy, cậu nhìn gì thế?”
Lương Úy hoảng hốt rời mắt: “Không có gì.”
“Muốn đến phòng vệ sinh cùng nhau không? Tớ sắp chịu không nổi rồi.”
“Được.”
Lương Úy và Tống Hàng Hàng ra khỏi phòng vệ sinh, quay về lớp, Lê Ba còn chưa đến, lớp học xôn xao, mới vừa thi xong, ai cũng thoải mái, đứng bên bàn nói chuyện, mấy nam sinh ngồi hàng cuối chặn cửa sau, cười đùa một trận.
Lương Úy về chỗ, Lý Chanh hỏi cô đáp án: “Lương Úy, câu trắc nghiệm cuối cùng cậu chọn đáp án nào thế?”
“C.”
Lý Chanh cười nói: “Vậy tớ giống cậu rồi.”
Lương Úy cười: “Tớ đâu phải lời giải chính thức.”
“Tớ không cần biết, chính là C rồi.”
Lê Ba bước vào từ cửa trước, không đợi mọi người trở về chỗ ngồi: “Cũng không có gì, chỉ là thông lệ của trường Trung học số 1. Sau khi thi giữa kỳ sẽ tổ chức họp phụ huynh, dự kiến là vào thứ sáu tuần sau, phụ huynh các em đều phải đến.”
Bên dưới phát ra vài tiếng “dạ”.
Lê Ba cười: “Thật là, được rồi, học sinh trực nhật làm vệ sinh đi, các bạn khác có thể ra về, về nhà nhanh đi, đừng la cà ngoài đường.”
Thường Hưng Vũ giơ tay, Lê Ba nhìn sang: “Thường Hưng Vũ, em muốn nói gì?”
“Anh Ba, ngày họp phụ huynh, thầy nói đỡ giúp em vài lời được không ạ?”
Lê Ba: “Để xem xếp hạng thi giữa kỳ thế nào đã.”
Sau khi Lê Ba rời đi, học sinh cũng ra về.
Lương Úy và Tống Hàng Hàng ăn xong, quay về ký túc xá, Tống Hàng Hàng hỏi: “Lương Úy, ba mẹ cậu sẽ đến họp phụ huynh chứ?”
Lương Úy: “Tớ không biết, lát nữa tớ gọi hỏi thử xem.”
Tống Hàng Hàng thấp giọng làu bàu: “Lần nào họp phụ huynh cũng phiền phức.”
Lương Úy: “Sao thế? Ba mẹ cậu không tiện đi họp sao?”
“Không có, mỗi lần họp phụ huynh xong, tớ đều bị giáo huấn.” Tống Hàng Hàng nói, “Mẹ cậu có nghiêm khắc với cậu không?”
Lương Úy nghĩ ngợi: “Cũng bình thường.”
Thật ra, Chu Trân chưa từng đặt ra yêu cầu nào đối với việc học hành của cô. Chỉ có Lương Quốc Đống thỉnh thoảng nhớ ra, hỏi cô điểm thi.
Lương Úy cầm điện thoại ra ban công, gọi Chu Trân, đợi gần một phút, không có ai trả lời. Lương Úy cũng không gọi lại nữa.
Cửa phòng tắm mở ra, tóc của Tống Hàng Hàng ướt nhẹp rối tung: “Còn nước ấm đấy, Lương Úy, cậu đi tắm đi, chín giờ tối sẽ cúp nước, ban nãy cô quản lý ký túc xá nói thế.”
“Được rồi.”
Lương Úy ra khỏi phòng tắm, thấy cuộc gọi nhỡ, là Chu Trân. Lương Úy đứng đó gọi lại.
Chu Trân: “Úy Úy, lúc nãy con gọi mẹ có chuyện gì không?”
“Hôm nay bọn con mới thi giữa kỳ xong, thầy nói thứ sáu tuần sau sẽ tổ chức họp phụ huynh.” Lương Úy nhẹ giọng nói, “Mẹ có thời gian trở về không ạ?”
Chu Trân im lặng một lát: “Lát nữa mẹ nói chuyện với ba con đã.”
Nước đọng ở đuôi tóc cô rơi lên cổ, Lương Úy giơ tay lau đi, nói: “Nếu mẹ không thể về cũng không sao, đến lúc đó nói với thầy một tiếng là được.”