Từ Đông Thành không ngạc nhiên: “Được rồi, hai ngày này tôi không ở trong thành phố, thứ hai tuần sau tôi quay lại Yến Nam, chúng ta sẽ bàn bạc với nhau, xem nên cải biên kịch bản này thế nào. À, ngoài cô ra, còn có một biên kịch khác hợp tác với cô, tôi sẽ gửi WeChat của cô ấy để cô kết bạn.”
Lương Úy nói: “Được, đạo diễn Từ, anh cứ làm việc của anh trước đi.”
Lương Úy cúp máy, gọi thức ăn bên ngoài. Khi thức ăn được giao đến, Trần Hạc Sâm nhắn tin, hỏi cô trưa nay ăn gì.
Lương Úy chụp ảnh thức ăn được giao đến, gửi cho anh, là ảnh chụp lẩu cay.
Trần Hạc Sâm: Chỉ vậy thôi à?
Lương Úy: Em không biết ăn gì, cứ tùy ý chọn một món.
Trần Hạc Sâm: Đợi bạn trai em tan làm, sẽ đưa em đi ăn món ngon.
Đôi mắt của Lương Úy tràn ngập ý cười, anh yêu đương là như vậy sao? Nhưng cô cũng thừa nhận mình rất thích được quan tâm chăm sóc.
Hai người chưa nói được nhiều, Trần Hạc Sâm lại làm việc. Lương Úy ăn xong, thu dọn hộp thức ăn, WeChat hiện ra một tin nhắn. Cô tưởng là Trần Hạc Sâm, nhưng bấm vào mới biết là tin nhắn của Lý Vệ, nói ngày mai anh ấy quay lại quân ngũ, tối nay cùng đi ăn đi.
Lương Úy cầm điện thoại, kể từ khi Lý Uyển nói Lý Vệ từng thích cô, đôi lúc Lương Úy đọc tin nhắn WeChat, tình cờ nhìn ảnh đại diện của Lý Vệ, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Sự kỳ lạ đó cũng không phải là bài xích, mà là bất ngờ thì đúng hơn.
Lương Úy chần chừ một lát, nhắn tin trả lời Lý Vệ.
Lương Úy: Được, nhưng tôi mời anh.
Lý Vệ: Mời ai cũng được, nhưng lần này đừng mời Lý Uyển.
Lương Úy: Hai ngày này cô ấy cũng đi công tác rồi.
Lý Vệ: Được rồi, cuối cùng cũng bớt đi gánh nặng.
Bốn giờ chiều, Lương Úy đón taxi đến nơi mà Lý Vệ đã gửi định vị. Lý Vệ đã đến từ lâu, đang đứng trước cửa tiệm hút thuốc.
Xe dừng lại, cô bước xuống, Lý Vệ tình cờ nhìn qua, Lương Úy dừng lại một lát, sau đó mỉm cười bước đến.
Lý Vệ dụi thuốc lá, ném vào thùng rác bên cạnh: “Từ chỗ em đến đây có xa không?”
Lương Úy nói: “Đi taxi thì không sao, chỉ mất bốn mươi phút.”
Hai người họ bước vào, đó là một nhà hàng thịt lừa, bên trong được bố trí theo phong cách cổ xưa, khắp nơi đều có cửa sổ khắc hoa văn. Là nơi anh ấy thường đến ăn, Lý Vệ hỏi: “Em ăn được không? Hay là chúng ta đổi sang nơi khác?”
Lương Úy vội vàng nói: “Không cần đâu, lúc đi cùng đoàn phim, tôi cũng đến những nơi như thế này rồi.”
Lý Vệ bước lên cầu thang, quay đầu nói: “Súp xương lừa ở đây rất ngon, lát nữa em thử đi.”
Lương Úy rũ mắt: “Được rồi.”
Lý Vệ nhìn cô, định nói gì đó, nhưng lời vừa đến miệng, anh ấy đã nuốt vào trong.
Hai bên hành lang đều có chỗ ngồi, Lý Vệ chỉ vào một chiếc bàn: “Ngồi đây nhé?”
Lương Úy gật đầu.
Hai người vừa ngồi xuống, phục vụ đã mang thực đơn đến. Lý Vệ gọi một phần thịt lừa và canh xương, hỏi Lương Úy muốn ăn gì, Lương Úy nói: “Anh chọn món đi, tôi không biết gọi gì.”
Lý Vệ gọi thêm vài món, phục vụ hỏi: “Anh có lấy nước chấm không?”
Lý Vệ: “Lấy một phần cay và một phần không cay.”
Sau khi phục vụ rời đi, không khí trên bàn ăn lại trầm lặng, so với không gian ồn ào xung quanh, bàn của họ thật sự quá im ắng.
Lý Vệ nhíu mày, nửa đùa nửa thật: “Lý Uyển đã nói với em rồi phải không?”
Lương Úy ậm ừ, ánh mắt vô định: “Không có, cô ấy không nói gì cả.”
Lý Vệ áp bàn tay lên khuỷu tay, ánh mắt kiên định nhìn cô: “Lương Úy, em không giỏi nói dối đâu.”
Lương Úy mím môi, đột nhiên cảm thấy tối nay gặp anh ấy có lẽ không phải là một quyết định sáng suốt.
Lý Vệ quay đầu nhìn bàn bên cạnh, sau một hồi, ánh mắt của anh ấy lại hướng về gương mặt cô: “Có phải Lý Uyển nói tôi thích em không?”
Lương Úy ngước mắt nhìn anh ấy, thấy cô phản ứng như vậy, Lý Vệ cũng hiểu ra.
Anh ấy khui lon bia, nhấp một ngụm, lại thở ra một hơi: “Trước đây tôi thích em, thật ra lần này quay về, một nửa lý do cũng là vì em, vậy nên Lương Úy, bây giờ tôi có cơ hội không?”
Hàng mi của Lương Úy run rẩy, cô nắm chặt điện thoại: “Tôi đã ở bên Trần Hạc Sâm rồi.”
Ngón tay của Lý Vệ buông lon bia, anh ấy cúi đầu cười, giả vờ không bận tâm: “Hình như tôi thật sự đến trễ rồi.”
Đối với họ, bữa ăn này không ngon miệng lắm.
Lương Úy vào nhà vệ sinh, lúc đi ra, cô nhận được cuộc gọi của Trần Hạc Sâm, anh hỏi cô ăn xong chưa, anh đã tan làm nên sẽ sang đón cô, Lương Úy gửi địa chỉ cho anh.
Khi cô trở lại bàn, Lý Vệ đã rời đi, để lại hai lon bia trống rỗng trên bàn.
Lương Úy đứng đó một lát, điện thoại trên tay bất chợt rung lên, là tin nhắn WeChat của Lý Vệ: Tôi có việc phải đi trước, đã thanh toán rồi, lần sau tôi quay về, em mời tôi một bữa đi.
Lương Úy trả lời “Được rồi”.
Nửa tiếng sau, Trần Hạc Sâm đ ến đón cô.
Lương Úy mở cửa ghế phụ ngồi vào, lúc Trần Hạc Sâm vươn tay thắt dây an toàn giúp cô, anh bắt gặp một bóng dáng trước cửa tiệm, hai ánh mắt giao nhau, chỉ cách một lớp kính xe, anh dời mắt, không để lại dấu vết nào, sau đó nhìn cô: “Tối nay đi ăn không vui à?”
Lương Úy lắc đầu: “Không vui.”
Chiếc xe đằng xa hòa vào dòng xe cộ, Lý Vệ mới bước ra khỏi chiếc xe đỗ bên cạnh.
Lý Vệ đứng đó, lấy bao thuốc lá từ trong túi, châm một điếu. Sau khi hút xong hai điếu thuốc, điện thoại của anh ấy xuất hiện một tin nhắn, là của Lý Uyển.
Lý Uyển: “Úy Úy đã ở bên Trần Hạc Sâm rồi.”
Lý Vệ cúi đầu, không trả lời tin nhắn, lại nhét điện thoại vào túi quần.
Xe dừng trước cổng chung cư, hai người họ ra khỏi xe, bước vào thang máy.
Đột nhiên Lương Úy nói: “Anh ấy thổ lộ với em.”
Trần Hạc Sâm khẽ nhíu mày, lát sau, anh cúi đầu nhìn cô: “Em có biết tại sao tối hôm đó anh lại đến tìm em không?”
Lương Úy hỏi: “Tại sao?”
Trần Hạc Sâm: “Cách anh ấy nhìn em rất khác.”
Ngày đó nhìn thấy cô và Lý Vệ ở Vườn Từ Tâm, đều là đàn ông, anh nhìn ra ánh mắt mà Lý Vệ dành cho Lương Úy rất khác. Vậy nên bữa tiệc rượu kết thúc, anh xuống xe giữa đường, đón taxi đến nhà cô.
Hôm nay nhìn lại, đúng là lúc đó hơi kích động, có lẽ là vì trong người có men rượu. Vậy nên khi xe dừng trước cổng chung cư, anh cũng không vào thẳng mà đứng trước cửa hàng tiện lợi, hút hai điếu thuốc liên tiếp, mãi đến khi cơn say tiêu tan, xác định rõ ràng cảm xúc của mình, anh mới bấm thang máy lên lầu.
Lương Úy nói: “Thật sao? Sao em không cảm thấy gì?”
Trần Hạc Sâm nhìn chằm chằm gương mặt cô, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy em trả lời anh ấy thế nào?”
Lương Úy: “Còn thế nào nữa? Em nói em đã ở bên anh rồi.”
Hình như Trần Hạc Sâm rất hài lòng với câu trả lời này, anh nắm chặt tay cô: “Anh rất thích câu trả lời này.”
Lương Úy cười.
Mở cửa vào nhà, Lương Úy hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
Trần Hạc Sâm lắc đầu: “Vừa tan làm là sang đón em ngay, làm gì có thời gian?”
Lương Úy nói: “Vậy em gọi thức ăn cho anh nhé?”
Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Nếm thử tay nghề của bạn gái được không?”
Lương Úy nói: “Em phải xem còn nguyên liệu trong tủ lạnh không.”
Lương Úy mở tủ lạnh, Trần Hạc Sâm cũng đi theo, anh nhìn tủ lạnh trống rỗng, vùi mặt vào vai cô, bật cười: “Bỏ đi, cứ gọi thức ăn giao đến, thưởng thức tay nghề của em sau vậy.”
Hơi thở của anh mơn man trên vai cổ của cô, làn da nóng bừng như bị ủi phẳng.
Lương Úy quay đầu: “Thật ra em cũng ít khi nấu ăn lắm.”
Trần Hạc Sâm lại nhìn tủ lạnh: “Ừ, anh thấy rồi.”
Lương Úy cắn môi, Trần Hạc Sâm lại nói: “Lần sau anh nấu cho em.”
Đôi mắt của Lương Úy sáng rỡ: “Anh biết nấu ăn sao?”
Ánh mắt của Trần Hạc Sâm nhìn đôi môi cong cong của cô, yếu hầu trượt xuống: “Cũng biết nấu vài món đơn giản.”
Lương Úy ngước mắt: “Vậy ——”
Đột nhiên anh cúi đầu, đôi môi áp lên môi cô, Lương Úy chưa kịp nói xong đã bị chặn lại trong miệng. Lưng của cô áp lên tủ lạnh sau lưng, mang theo hơi lạnh, phía trước lại là hơi ấm từ cơ thể của anh, hai xúc cảm không cách nào hòa hợp được.
Anh áp tay lên tủ lạnh, đỡ gáy cô, đầu tiên là hôn hai cái thăm dò, sau đó là tách môi cô ra, chiếm dụng thành công, Lương Úy cảm giác mùi khói thuốc nhàn nhạt trong miệng anh, bên tai có tiếng thở nặng nề của hai người.
——————-
Lời của tác giả:
Để Trần Hạc Sâm hôn trước đi, Úy bảo sẽ chủ động hôn sau.