Mặt trời mùa đông khô ráo ấm áp, khu phòng học khối 11 chật kín người qua lại.
Lương Úy và Lý Chanh, mỗi người nâng một đầu ghế dài đi xuống cầu thang, đi trên hành lang thì không sao, nhưng xuống lầu thì không dễ chút nào.
Lương Úy nói: “Hay để tớ tự vác đi, hai người vác xuống lầu không dễ đâu.”
Lý Chanh do dự: “Cậu vác được không đấy?”
Lương Úy ngước mắt định nói, thấy Trần Hạc Sâm đột nhiên xuất hiện sau lưng Lý Chanh, cậu cầm một tờ giấy A4 trên tay, Lý Chanh gọi cậu lại: “Học ủy, ghế của cậu đâu?”
Trần Hạc Sâm nói: “Triệu Nam mang xuống rồi.”
Lý Chanh lịch sự nói: “Vậy cậu giúp bọn tớ được không?”
Lương Úy mấp máy môi: “Nhưng bọn mình ——”
“Được rồi.”
Trần Hạc Sâm thong thả gấp tờ giấy A4 lại mấy lần, nhét vào túi quần, vươn tay nâng ghế. Lương Úy buông tay, dựa người vào tường tránh chỗ.
Cô cúi đầu, nhìn thấy lòng bàn tay ửng đỏ vì vừa rồi nâng ghế.
“Trời ơi, cảm ơn học ủy, người tốt sẽ được đền đáp.” Lý Chanh nịnh nọt.
Trần Hạc Sâm đột nhiên mỉm cười: “Có gì đâu.”
Cậu nâng ghế bằng một tay, tựa như ghế không hề nặng chút nào, đi vài bước đã xuống đến nơi, cậu cao ráo, chân tay dài, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với họ.
Lý Chanh nắm tay Lương Úy đi theo.
Lễ khen thưởng được tổ chức ngoài trời ở sân thể dục.
Lớp 11/12 ngồi ở khu vực phía sau, đã có nhiều người đến sân thể dục, bóng người đông nghịt. Khi Lương Úy đi ngang qua lớp 11/5, Diêu Tri Gia ngồi trong đám đông vẫy tay với cô.
Xung quanh ồn ào, Lý Chanh nói: “Lần này khen thưởng, cậu cũng có phần đấy.”
“Sao cậu biết?”
Lý Chanh khum tay trên miệng, lét lút nói: “Tờ danh sách trên tay học ủy ban nãy chính là danh sách học sinh được khen thưởng của lớp mình, tớ thấy tên cậu, hình như cậu là học sinh xuất sắc của lớp mình đấy.”
Lương Úy ngây người mất hai giây, sau đó nghe Lý Chanh lẩm bẩm: “Hình như học ủy cũng là học sinh xuất sắc.”
Lương Úy và Lý Chanh đến khu vực lớp 11/12, Trần Hạc Sâm không có ở đó, Thường Hưng Vũ quay đầu nói: “Lương Úy, ghế của cậu bên này.”
Lý Chanh: “Học ủy đâu rồi?”
“Đưa danh sách cho anh Ba rồi.” Thường Hưng Vũ lại nói với Lương Úy, “Chúc mừng cậu, học sinh xuất sắc.”
15 phút sau, lễ khen thưởng chính thức bắt đầu.
Khu vực của lớp 11/12 dần dần đông đúc, chỉ còn chiếc ghế trước mặt cô là chưa có ai ngồi.
Trong một thời khắc ngắn ngủi khi Lương Úy ngây ngốc nhìn lên, một bóng hình lướt qua mắt cô, Trần Hạc Sâm ngồi vào chiếc ghế trống trước mặt cô.
Mi mắt của Lương Úy khẽ lay động, chàng trai cởi áo khoác đồng phục, thong thả đặt lên ghế, một bên tay áo rơi xuống, suýt chạm vào mũi giày trắng tinh của cô, cô vô thức thu chân lại.
Gió mơn man và tay áo đong đưa.
Tâm hồn yên ả của Lương Úy cũng gợn sóng.
Thường Hưng Vũ trêu chọc cậu: “Làm học ủy còn bận rộn hơn lớp trưởng nữa.”
Trần Hạc Sâm nhàn nhạt mỉm cười.
“Sao trên người cậu có mùi thuốc lá thế? Vừa rồi hút thuốc à?”
Trần Hạc Sâm kéo cổ áo lên ngửi: “Không có, tôi vừa nói chuyện với Ổ Hồ Lâm, chắc dính mùi của cậu ấy.”
“Mẹ nó, anh Ổ to gan thế, dám hút thuốc trong trường à?”
Giọng điệu của cậu mang theo ý cười: “Anh Ổ của cậu không có bản lĩnh gì, chỉ giỏi nghịch dại.”
Hiệu trưởng Trang phát biểu trên sân khấu, giọng điệu đều đều. Phát biểu gần 20 phút mới chính thức bước vào phần khen thưởng. Một chuỗi những cái tên xa lạ phát ra từ miệng hiệu trưởng Trang, chờ mãi mới đến phần khen thưởng cho học sinh xuất sắc.
“Tiếp theo, phần khen thưởng cho học sinh xuất sắc sẽ bắt đầu, Trần Hạc Sâm và Lương Úy lớp 11/12, Thịnh Nguyệt lớp 11/11…”
Tên của họ phát ra giữa không gian ồn ào.
Đáy lòng Lương Úy dâng lên một niềm vui thầm kín, tựa như chỉ cần được gọi tên cùng nhau cũng đã khiến cô hạnh phúc rồi.
Tình yêu thầm kín thời niên thiếu tựa như mây đen trên bầu trời u ám, sợ thời khắc ánh sáng lộ diện, lại sợ ánh sáng mãi mãi không lộ diện.
Chàng trai trước mặt cô cầm áo khoác đồng phục trên ghế, tùy ý mặc vào, bước đến sân khấu.
Lương Úy chậm hơn một chút, mọi người dõi theo từng bước chân của cậu.
Hiệu trưởng Trang trao giấy khen cho từng học sinh trên sân khấu, Trần Hạc Sâm đứng bên cạnh Lương Úy, thong thả đưa tay cầm lấy giấy khen từ hiệu trưởng Trang, khuỷu tay tình cờ chạm vào cô. Mùa đông, cô mặc nhiều lớp, thật ra không thấy đau, Lương Úy ngây người một lát, nghe giọng nói trầm thấp của cậu: “Xin lỗi cậu.”
Vì đợi chụp ảnh tập thể, mọi người đều tự giác đứng gần lại một chút, hầu như không có khoảng cách. Cậu cúi đầu nói, dường như hơi thở ấm áp còn vương vấn bên tai cô, cả người cô cứng đờ, hai tai nóng bừng, hẳn là đã đỏ lên rồi, cô tránh ánh mắt của cậu, nhẹ giọng thì thầm: “Không sao.”
Hiệu trưởng Trang mỉm cười trao giấy khen: “Giữ vững thành tích nhé.”
Chụp ảnh xong, mọi người lần lượt bước xuống sân khấu.
“Anh Sâm, cho tôi chiêm ngưỡng giấy khen của cậu đi.”
Trần Hạc Sâm đưa giấy khen đã cuộn lại, kèm theo phần thưởng.
Thường Hưng Vũ: “Cho tôi à?”
“Tặng cậu đấy.”
Thường Hưng Vũ vui vẻ: “Cảm ơn.”
Lương Úy cũng về chỗ ngồi, Lý Chanh đi đến: “Phần thưởng là gì thế?”
“Hình như là một cái ly.”
Lý Chanh thấp giọng than thở: “Hiệu trưởng Trang nhà mình mười năm như một nhỉ.”
Lương Úy khẽ cười.
Lễ khen thưởng kéo dài hai tiếng, sau khi kết thúc, mọi người quay về lớp.
Vẫn còn 20 phút nữa mới tan học, Lê Ba cũng không dạy tiếp, thầy dựa vào bàn tán gẫu với họ, có mấy học sinh to gan, bắt đầu hỏi han chuyện tình cảm cá nhân của Lê Ba.
Lê Ba cũng không thấy phiền phức, gật đầu với học trò: “Đừng nói chuyện tình cảm, nói chuyện khác đi.”
“Thầy ——”
“Nói chuyện khác thôi, hồi cấp ba thầy có yêu thầm ai không?”
Lê Ba không lảng tránh vấn đề này, dường như đang đi lạc vào hồi ức: “Không phải yêu thầm, nhưng thầy thật sự ngưỡng mộ một bạn học nữ, gia cảnh cô ấy không tốt, cô ấy học hành nghiêm túc, lần nào cũng xếp hạng nhất toàn trường.”
“À, thầy Lê yêu thầm học sinh đứng đầu.”
Lê Ba: “Suỵt, nhỏ giọng thôi, hiệu trưởng Trang đến bây giờ, thầy và các em đang nói chuyện linh tinh thế này, không chừng học kỳ sau các em phải đổi chủ nhiệm đấy, sao nào, muốn thầy rời đi à?”
Học sinh bên dưới đồng loạt nhỏ giọng.
Sau đó, Lê Ba kể với họ chuyện ở đại học, ánh mắt học trò bên dưới sáng ngời, khao khát hướng đến.
Cuối tuần này, Tống Hàng Hàng về nhà, Lương Úy ở lại ký túc xá một mình.
Làm xong hai đề luyện thi môn toán, nhìn thời gian, thấy đã đến giờ ăn. Lương Úy thu dọn bút viết, mặc áo khoác, ra ngoài.
Đi ngang qua tiệm đồ nướng, Lương Úy đứng lại một lát, quay đầu bước vào, gọi một phần lẩu cay.
Có lẽ chủ quán nhận ra cô, ông ấy nói: “Cay vừa phải không, bạn học?”
Lương Úy dạ một tiếng.
Lương Úy nhìn học sinh lớp 12 tan học, lúc này trong tiệm đồ nướng Ngô Ký không có ai khác. Lương Úy lấy điện thoại ra, đăng nhập QQ, một tin nhắn hiện ra trong nhóm lớp, có người @ Trần Hạc Sâm, hỏi chiều nay cậu có đi chơi bóng được không.
Trần Hạc Sâm không trả lời.
Lương Úy thoát khỏi giao diện trò chuyện của nhóm lớp, Diêu Tri Gia gửi tin nhắn.
Diêu Tri Gia: Lương Úy, cậu đang làm gì thế?
Lương Úy: Ăn lẩu cay ở tiệm đồ nướng trước cổng trường.
Diêu Tri Gia: Tiệm Ngô Ký à?
Lương Úy: Ừ
Diêu Tri Gia: Tớ cũng muốn ăn, ha ha ha
Lương Úy cong môi, trên đỉnh đầu cô đột nhiên xuất hiện một giọng nói: “Sao hôm nay lại đi một mình thế?”
Lương Úy cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn, là Lý Vệ.
Bên cạnh cậu ấy còn có mấy chàng trai khác, thấy Lương Úy im lặng không nói, họ ồn ào: “Anh Vệ, có quen người ta không mà lại nói chuyện thế?”
Thật ra Lương Úy cũng không thân thiết với Lý Vệ, nhưng vẫn giải thích: “Cuối tuần này bạn cùng phòng của tôi về nhà rồi.”
Lý Vệ sờ mũi, gật đầu, mấy chàng trai kia đi lấy nguyên liệu trong tủ lạnh.
Lương Úy trả lời tin nhắn của Diêu Tri Gia rồi cất điện thoại, nghe tiếng người kia hỏi Lý Vệ: “Anh Vệ, bạn học này học ở trường nào thế? Lạ quá.”
“Cùng trường với Lý Uyển.”
“Trường Trung học số 1 Yến Nam à?” Chàng trai kia đùa giỡn, “Cậu quen cô ấy sao?”
Lý Vệ lấy hai xiên thịt dê đặt lên đ ĩa, thong thả nói: “Hỏi nhiều thế?”
Mặt Lương Úy ửng đỏ, cô cúi đầu, vờ như không nghe thấy.
Chủ quán mang lẩu cay lên cho cô, bên ngoài có tiếng trò chuyện, học sinh cuối cấp lần lượt bước vào.
Lương Úy gắp viên cá, thổi thổi rồi cho vào miệng, cay quá nên bị sặc hai cái. Vị cay lần này hoàn toàn khác với vị cay mà cô thường gọi, cay hơn một chút.
Lương Úy không thích ăn món cay lắm, hầu như chỉ ăn được các món cay nhẹ, nếu cay hơn chút nữa sẽ không chịu được. Nhưng Lương Úy không muốn lãng phí, vậy nên cô ăn lẩu cay vô cùng chậm chạp.
Lý Vệ và mấy chàng trai bước ra khỏi tiệm đồ nướng, Lý Vệ kẹp điếu thuốc trên tay, nhìn lại bóng dáng của Lương Úy.
“Cô ấy ăn chậm quá, cứ như mèo ăn vậy.”
“Thật đấy.” Một chàng trai khác nói.
Lý Vệ cười: “Không phải con gái đều ăn như vậy sao?”
Chàng trai: “Anh Vệ, cậu muốn đến tiệm net không?”
Lý Vệ ném tàn thuốc lá: “Không đi.”
“Chơi bóng nhé?”
Lý Vệ bỏ đi: “Về nhà ngủ.”