• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày sau, mẹ Trần bảo tài xế đến đón cô, hẹn cô đi ăn với bà.

Đột nhiên nhận được cuộc gọi của mẹ Trần, Lương Úy hơi bất ngờ, sửa soạn một lát, cô bấm thang máy xuống lầu, nhanh chóng bước ra khỏi tòa nhà.

Mẹ Trần hạ kính xe, vẫy tay với cô. Lương Úy vòng qua đầu xe, ngồi vào xe từ phía đối diện.

Mẹ Trần mỉm cười nhìn cô: “Dì hẹn con đi ăn đột ngột như vậy, không làm phiền con chứ?”

Lương Úy cười: “Dạ không có, hai ngày nay con ở nhà cũng không có việc gì, phát chán luôn rồi.”

Tài xế chờ cô ngồi vào xe, sau đó lái xe ra khỏi chung cư.

Mẹ Trần nói: “Vậy thì tốt, trước khi đến đây, dì còn cố ý gọi cho Hạc Sâm, sợ mấy đứa nhỏ các con đi ăn với người già bọn dì thì không thoải mái. Hạc Sâm bận rộn công việc, nếu con ở nhà thấy chán, lúc nào cũng có thể đến nhà dì chơi.”

Lương Úy: “Dạ.”

Giọng điệu của mẹ Trần vô cùng gần gũi: “Úy Úy, dì muốn hỏi con chuyện này, có phải lần trước mừng thọ ông ngoại của Hạc Sâm, thằng bé đã đến chỗ con không?”

Lương Úy giật mình, gật đầu nói: “Hôm đó ông nội con qua đời, anh ấy biết chuyện, đã đến thành phố Tô dự tang lễ.”

Mẹ Trần thấu hiểu: “Tang lễ của ông nội con, thằng bé cũng nên đi cùng. Hôm đó dì gọi nó, nó chỉ nói là có việc. Dì hỏi Thư Kiều, nhưng Thư Kiều cũng không nói rõ ràng, hai đứa nó là chị em họ, tình cảm chị em rất tốt, dì còn tưởng nó gặp chuyện gì.”

Lương Úy áy náy: “Xin lỗi dì, làm dì lo lắng rồi.”

Mẹ Trần vỗ vỗ lên tay Lương Úy: “Chuyện này không có gì phải xin lỗi cả, thằng bé Hạc Sâm này từ nhỏ đến lớn chưa từng làm ai phiền lòng, thật ra dì cũng không lo lắng gì, chỉ sợ nó bận rộn công việc, không dành thời gian chăm sóc con, sợ hai đứa có chuyện xào xáo, cố ý giấu dì.”

Lương Úy lắc đầu: “Anh ấy rất tốt với con.”

Mẹ Trần cười vui vẻ: “Vậy thì tốt.”

Mẹ Trần đưa Lương Úy đến một nhà hàng Quảng Đông, mới ăn được một nửa, mẹ Trần nghe điện thoại, giọng nói của người bên kia hơi lớn, Lương Úy nghe được một chút, nhưng cũng không rõ cụ thể là nói gì. Từ đầu đến cuối, giọng điệu của mẹ Trần luôn nhã nhặn: “Nó không nói chuyện này với tôi, lát nữa tôi sẽ gọi nó.”

Mẹ Trần đặt điện thoại xuống, nhìn Lương Úy, do dự không nói.

Lương Úy bắt gặp ánh mắt của mẹ Trần: “Dì, sao vậy ạ?”

Mẹ Trần: “Dì vừa nhận được cuộc gọi từ thầy của Hạc Sâm, chủ nhiệm Ngô ở Bệnh viện số 6 đấy.”

Lương Úy tận dụng cơ hội, nói: “Con từng gặp thầy Ngô mấy lần, thầy Ngô đã thực hiện ca phẫu thuật cho bà ngoại của con đấy ạ.”

Mẹ Trần cười, nhẹ nhàng giải thích: “Ông ấy vừa gọi dì, nói Hạc Sâm từ chối cơ hội du học, ông ấy hỏi dì có biết chuyện này không, Hạc Sâm có nói chuyện này với con chưa?”

Lương Úy lắc đầu: “Con không nghe anh ấy nhắc đến, hai ngày qua xảy ra chuyện này sao ạ?”

Mẹ Trần cầm ly, uống một ngụm nước chanh: “Chuyện xảy ra được mấy ngày rồi, nghe nói chỉ tiêu này rất khó xin, nhưng Hạc Sâm từ chối. Thầy Ngô rất tức giận, ông ấy xem Hạc Sâm như con trai của mình mà. Dì cũng không biết chuyện gì xảy ra, thằng bé chưa từng nói với con chuyện này sao?”

Lương Úy nói đỡ cho Trần Hạc Sâm: “Chắc là anh ấy chưa kịp nói với con, tối nay con sẽ hỏi anh ấy.”

Mẹ Trần cười: “Con đấy, cứ bao che cho nó, chuyện này con cũng hỏi nó thử xem.”

Họ ăn xong, Trần Hạc Sâm lái xe đến đón họ. Lương Úy ngồi ghế sau với mẹ Trần, chờ Trần Hạc Sâm đưa mẹ Trần về nhà.

Trần Hạc Sâm quay đầu, hất cằm nói: “Ngồi phía trước đi.”

Lương Úy đẩy cửa xe, lại ngồi vào ghế phụ, Trần Hạc Sâm nắm tay cô, nói: “Đi ăn với mẹ anh, cảm thấy thế nào?”

Lương Úy thắt dây an toàn: “Tốt lắm.”

Trần Hạc Sâm cười: “Có thấy mất tự nhiên không?”

Lương Úy quay đầu nhìn anh: “Sao có thể như vậy được, dù sao cũng là mẹ anh, dì và em trò chuyện vui vẻ lắm.”

Vào nhà, điện thoại của Trần Hạc Sâm lại reo, anh nhìn cô, buông tay cô ra, bước ra ban công nghe máy, Lương Úy không đi theo anh, cũng đoán được là ai gọi đến.

Đôi lời vào tai, nghe được vài câu, Lương Úy không kiềm lòng được nữa, bước về phía anh, vươn tay ôm anh từ phía sau. Trần Hạc Sâm rũ mắt, tay không cầm điện thoại nắm tay cô, dừng lại một chút, sau đó nói: “Thầy, em quyết định rồi, bây giờ em có việc, lát nữa em gọi lại cho thầy.”

Trần Hạc Sâm hạ điện thoại xuống, xoay người lại, rũ mắt nhìn cô: “Sao thế?”

“Có phải là chủ nhiệm Ngô gọi anh không?”

Hai người họ đồng thanh lên tiếng, ai cũng ngây người một lát.

Trần Hạc Sâm nhíu mày, nhìn chăm chú vào mắt cô: “Em biết hết rồi sao?”

Lương Úy không giấu diếm: “Tối nay em đi ăn với dì, chủ nhiệm Ngô gọi cho dì.”

Trần Hạc Sâm đưa tay véo véo ấn đường, bất lực nói: “Ông lão này.”

Lương Úy mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Vì em nên anh không đi sao?”

Biểu cảm của Trần Hạc Sâm khẽ dao động, anh mỉm cười nhàn nhạt: “Là do anh.”

Lương Úy nhìn anh: “Anh nghĩ em sẽ tin lời anh sao?”

Trần Hạc Sâm dựa vào lan can, ánh mắt nhìn cô không hề lung lay: “Hôm đó mẹ em gọi đến, anh nhìn thấy ứng dụng đếm ngược của em.”

Ánh mắt của Lương Úy ngạc nhiên, cô sắp xếp lại suy nghĩ của mình, hỏi: “Anh không đi là vì đã nhìn thấy ứng dụng đếm ngược đó sao?”

Trần Hạc Sâm khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Trước khi nhìn thấy nó, thật ra anh cũng chưa nghĩ được, nhưng nhìn thấy rồi, anh mới đưa ra quyết định.”

Hốc mắt của Lương Úy nóng bừng, trong lòng rối rắm, thật ra sau khi ở bên anh, cô gần như không nhớ trong điện thoại còn có ứng dụng đó.

Cô hoàn hồn, giọng điệu chậm rãi thận trọng: “Thật ra, sau khi chuyển trường năm cấp ba, em chưa từng nghĩ tương lai sẽ gặp được anh. Chúng ta có thể gặp nhau, được ở bên nhau, so với người khác đã là rất may mắn rồi.”

“Em không muốn anh cảm thấy, vì trước đây em yêu thầm anh mà nghĩ em thiệt thòi. Có lẽ nói như vậy cũng không đúng lắm. Chỉ là em muốn nói, cấp ba em yêu thầm anh, đó là chuyện của mình em. Không phải người ta nói yêu thầm chỉ là chuyện của một người sao?”

“Huống hồ chi em đã không theo đuổi anh, vậy nên anh không nợ em cái gì. Chỉ khi anh cũng thích em, đó mới là chuyện của chúng ta. Nếu như vì chuyện năm xưa em yêu thầm anh mà em lại đòi hỏi anh phải chăm sóc em, nhượng bộ em, như vậy thì không công bằng với anh, tình yêu không phải như vậy, đúng không?”

Yết hầu của Trần Hạc Sâm khẽ trượt xuống, anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm khàn: “Em nhiều lý lẽ thật đấy.”

Lương Úy cong môi: “Em nói không đúng sao?”

Trần Hạc Sâm bật cười: “Bà xã, em tạo nhiều áp lực cho anh quá”

Lương Úy giật mình, ngại ngùng lẩm bẩm: “Anh vừa gọi em là gì?”

Trần Hạc Sâm mỉm cười nhìn cô: “Không thích anh gọi em như vậy à?”

Lương Úy chớp mắt: “Không phải.”

Trần Hạc Sâm cười, lại cúi đầu hôn cô. Răng môi quấn lấy nhau, hơi thở hỗn loạn, nụ hôn của anh chạm vào vành tai cô, dày đặc như hạt mưa, dần dần dời xuống cổ cô.

Lương Úy giữ tay anh, nhẹ nhàng thở ra: “Còn đứng ngoài ban công.”

Trần Hạc Sâm tìm lại một chút lý trí, ánh mắt nồng nhiệt, giọng nói khàn khàn: “Qua kỳ s1nh lý rồi phải không?”

Lương Úy ừ một tiếng, giọng khẽ như tiếng muỗi vo ve, sau đó nói: “Nhà em không có cái kia.”

Trần Hạc Sâm ghé vào tai cô: “Anh mua rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK