Lương Úy mỉm cười, gật đầu, cầm lấy túi xách trên sofa.
Tô Miểu nói: “Cùng đi thôi.”
“Được rồi.”
Hai người họ tạm biệt Từ Đông Thành, cùng nhau đi ra. Lúc đứng trong thang máy, Lương Úy nhắn tin cho Trần Hạc Sâm, nói cô xuống ngay, bảo anh chờ một chút.
Tô Miểu thoải mái trò chuyện với cô: “Bạn trai cô làm nghề gì?”
Màn hình điện thoại phát sáng, nhận được tin nhắn trả lời của Trần Hạc Sâm, Lương Úy nhét điện thoại vào túi: “Bác sĩ chỉnh hình.”
Tô Miểu vui vẻ: “Bác sĩ à, nghề này không tệ chút nào.”
Thang máy đến tầng một, ra khỏi tòa nhà, đã thấy bóng dáng cao lớn của Trần Hạc Sâm đứng cạnh chiếc xe.
Đôi mắt của Lương Úy sáng rỡ, Tô Miểu nhìn theo ánh mắt của cô. Thấy một gương mặt trắng trẻo tuấn tú, người đàn ông mặc áo len đen và quần tây cùng màu, anh cúi đầu, ngậm thuốc lá trên môi, ngọn lửa lập lòe, phả ra một làn khói.
Tô Miểu cao giọng: “Bạn trai cô mẹ nó đẹp trai quá.”
Dường như Trần Hạc Sâm nghe được giọng nói của Tô Miểu, anh nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt anh cũng mang theo ý cười nhàn nhạt.
Tô Miểu thấy vậy cũng nói: “Xe tôi đỗ bên kia, tôi đi trước, không làm phiền hai người.”
Lương Úy tạm biệt Tô Miểu, bước về phía của Trần Hạc Sâm, lúc đến gần anh, cô không kiềm lòng được nữa, lao vào vòng tay anh. Tiếng cười khe khẽ phát ra trên đỉnh đầu cô, Trần Hạc Sâm vòng tay không kẹp điếu thuốc qua eo cô.
Lương Úy nhìn anh, hơi hoang mang: “Sao anh biết nhà của đạo diễn Từ ở đây?”
Trần Hạc Sâm ném điếu thuốc: “Hỏi chị của anh.”
Lương Úy vô thức hỏi: “Anh hỏi chị Thư Kiều à?”
Nụ cười trên gương mặt Trần Hạc Sâm không hề tắt: “Không thì còn ai nữa?”
Lương Úy mấp máy môi: “Vậy, anh đợi bao lâu rồi?”
Trần Hạc Sâm mở cửa ghế phụ, ra hiệu cho Lương Úy ngồi vào xe, thong thả nói: “Gần một tiếng.”
“Thật ra anh vào nhà cũng được mà.”
Anh đóng cửa, vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái. Vừa quay đầu, thấy Lương Úy đang nhìn chằm chằm, ánh mắt của Trần Hạc Sâm dừng lại trên gương mặt cô hai giây: “Sao thế?”
Lương Úy thốt ra: “Cảm giác yêu đương với anh thật tốt.”
Trần Hạc Sâm cười: “Vậy cứ yêu đương nhiều một chút.”
Lương Úy vui vẻ: “Được rồi.”
Trần Hạc Sâm sẵn dịp nói: “Hay là tối nay đến nhà anh nói chuyện yêu đương?”
Lương Úy ngây người một lát, không nghĩ anh sẽ chờ ở đây, cô gật đầu: “Được rồi, nhưng mấy ngày tới em sẽ ở nhà viết đề cương chi tiết, chắc là không có thời gian ở bên cạnh anh rồi.”
Trần Hạc Sâm: “Ừ, đúng lúc ngày mai anh phải đi thành phố Chiêu cùng giáo sư hướng dẫn tham gia hội nghị.”
Vừa nói xong, điện thoại của Trần Hạc Sâm reo, là Dương Hâm gọi, bảo Trần Hạc Sâm ra ngoài ăn khuya. Trần Hạc Sâm gác tay lên gờ cửa sổ: “Tôi trả tiền, các anh ăn đi, tôi không ra đâu.”
Dương Hâm: “Ai thiếu tiền chứ, đồng nghiệp trong khoa biết cậu có bạn gái, muốn nhìn xem bạn gái của cậu thế nào? Đi không, nếu cậu không đi, tôi sẽ gọi thẳng cho Lương Úy.”
Trần Hạc Sâm không cam tâm, cười một tiếng: “Được rồi, để tôi hỏi cô ấy có muốn đi không.”
“Cậu hỏi đi, đừng cúp máy.” Dương Hâm nói.
Trần Hạc Sâm quay đầu nhìn Lương Úy: “Em muốn đi ăn khuya không? Đều là đồng nghiệp cùng khoa của anh.”
Dương Hâm lớn giọng, Lương Úy nghe loáng thoáng: “Đi đi.”
Trần Hạc Sâm lại áp điện thoại lên tai: “Nhắn địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi lái xe đến đó.”
Dương Hâm và mọi người đang ăn khuya ở một tiệm đồ nướng, cách nhà của đạo diễn Từ nửa tiếng lái xe. Khi hai người họ đến nơi, nhóm Dương Hâm đã ăn gần xong.
Trần Hạc Sâm dẫn Lương Úy vào, Dương Hâm bảo mọi người xung quanh di chuyển một chút, sau đó gọi nhân viên đến chọn mấy món, hỏi Lương Úy muốn ăn gì.
Lương Úy nói: “Cà tím nướng.”
“Được rồi, lấy một phần cà tím nướng đi.” Dương Hâm nói với người phục vụ.
Những người đi ăn khuya lần này không phải là những người lần trước chơi bóng rổ, họ chưa từng gặp Lương Úy, không khỏi chú ý đến cô.
Trần Hạc Sâm ở bệnh viện rất được săn đón, ngay cả người nhà bệnh nhân ở khu nội trú cũng có ý giới thiệu đối tượng tiềm năng cho anh, nhưng anh đều từ chối hết. Làm việc với nhau lâu năm, cũng chưa từng thấy bên cạnh anh có người phụ nữ nào. Tối nay nghe Dương Hâm nói Trần Hạc Sâm sẽ đưa bạn gái đến, mọi người cũng ít nhiều tò mò, tuy đồng nghiệp cùng khoa đều đã nghe từ miệng Dương Hâm là Trần Hạc Sâm đang hẹn hò với ai đó.
Có người nói: “Cô em này trông quen quá, có phải đã từng đến khoa của chúng ta chữa trị không?”
Dương Hâm cầm một xiên thịt dê: “Cô ấy từng đến bệnh viện, nhưng là đi cùng bà ngoại, bà bị gãy xương đùi trái.”
Người kia vỗ trán: “Tôi nhớ tôi đã từng gặp cô ấy rồi. Không phải lần đó chúng ta đến phòng 302 kiểm tra, tôi cản đường của cô ấy, anh Sâm vỗ vai nhắc nhở tôi tránh ra à.”
Anh ta nói xong lời này, Lương Úy cũng liếc nhìn anh ta, nhớ ra chuyện đó.
Ngô Hiểu Châu nhìn Trần Hạc Sâm, tán dóc: “Anh Sâm, khi đó anh theo đuổi cô ấy à?”
Trần Hạc Sâm dựa vào lưng ghế, im lặng không nói, chỉ mỉm cười.
Dương Hâm nhìn Trần Hạc Sâm: “Tôi thấy lúc cậu ấy cho người ta chuyển viện, chắc là đã định theo đuổi Lương Úy rồi.”
May mà họ không tiếp tục đề tài này lâu, chuyển sang hỏi nghề nghiệp của Lương Úy, Lương Úy nói mình là biên kịch, Ngô Hiểu Châu nhiệt tình hỏi: “Cô viết những bộ phim nào rồi?”
Lương Úy nói đến hai bộ phim, Ngô Hiểu Châu nói: “Tôi đã xem mấy bộ phim về đề tài chia tay, lúc đó đi xem với bạn gái cũ, cô ấy khóc nức nở.”
Có người hỏi Ngô Hiểu Châu: “Cậu không khóc à?”
Ngô Hiểu Châu mất tự nhiên, hắng giọng: “Cũng hơi cảm động một chút, bị cuốn vào câu chuyện, nhưng sau khi xem phim không bao lâu, bạn gái khi đó lại trở thành bạn gái cũ.”
Trên bàn ăn phát ra một tràng cười: “Phim ảnh mà cũng có chức năng này sao?”
Vì thứ hai phải đi làm, họ không ăn khuya quá, sau mười một giờ rưỡi, mọi người cũng rút lui.
Trần Hạc Sâm đ ến quầy thanh toán, Dương Hâm đi theo ngăn cản: “Ai bảo cậu mời, lần sau đi, ngày mai cậu đến thành phố Chiêu đúng không?”
“Phải.”
Dương Hâm nói: “Khi nào có thời gian thì mang về cho tôi một hộp bánh quả hồng.”
Trần Hạc Sâm nhướng mày tò mò: “Cho ai?”
“Bà nội tôi, răng bà yếu, chỉ thích những thứ này, tôi về nhà hỏi mẹ tôi địa chỉ tiệm bánh, sau đó sẽ nhắn cho cậu.”
Trần Hạc Sâm: “Được rồi, tối nay nhắn cho tôi đi.”
Trần Hạc Sâm quay lại bàn, mọi người đã về gần hết, chỉ còn Ngô Hiểu Châu và Lương Úy ở lại nói chuyện, hình như hai người họ rất hợp ý.
Trần Hạc Sâm nhướng mày, cầm áo khoác trên ghế: “Đi thôi.”
Lương Úy đứng dậy, nhưng Ngô Hiểu Châu vẫn nói: “Này, chị gái, đến lúc đó lại giới thiệu cho tôi vài bộ phim nhé, tôi phát hiện chúng ta có cùng gu phim ảnh đấy.”
Trần Hạc Sâm nói: “Em và cậu ấy có nhiều chuyện để nói quá nhỉ.”
Lương Úy: “Cậu ấy cũng thú vị mà.”
Hai người họ bước ra khỏi tiệm, Lương Úy nắm tay Trần Hạc Sâm, mấp máy môi: “Em hỏi anh một câu được không?”
Trần Hạc Sâm ghé mắt nhìn cô: “Hỏi gì?”
Cô nói: “Anh thích em từ khi nào?”