Edit by Mon
Dư Thiên Thiên là chị họ của anh, chị ấy bị tra nam quấn lấy nên bắt anh phải đi chụp ảnh cưới cùng, nhằm lừa gạt gã đàn ông đó rằng mình đã kết hôn.
Anh nghe thế liền đáp ứng, bởi vì anh nợ chị ấy một ân tình, nên cần phải báo đáp.
Sau khi anh ra tù, tuy không ngay lập tức đi tìm Quan Quan, nhưng anh vẫn luôn dõi theo cô, cô làm cái gì anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Anh biết Cận Quan Quan cùng mẹ mở một cửa tiệm áo cưới, cho nên mới cố tình chọn cửa tiệm này, anh muốn xem thái độ của Quan Quan sẽ thế nào khi nhìn thấy anh.
Anh tự tin mình đã nắm chắc tất cả mọi thứ trong tay, nhưng ngàn vạn không nghĩ tới cô lại có bạn trai.
Lần trước ở khách sạn anh cho rằng cô nói giỡn, qua lần này có vẻ như cô không hề nói giỡn.
Anh rất muốn biết có đúng là cô đã có bạn trai hay không, nếu là sự thật, cả đời này hai người họ không có khả năng ở bên nhau.
Và đáp án của cô là 'có'.
Cho nên anh và cô không thể nào...
...
Phải đến khuya Hoắc Mộ mới trở về nhà, mấy năm qua anh cố gắng phát triển công ty, nên thường xuyên thức khuya đến hai ba giờ sáng. Vì muốn rút ngắn khoảng cách giữa anh và Quan Quan, anh muốn xuất hiện trước mặt cô vào thời điểm anh ưu tú nhất. Do đó, anh luôn đem hết khó khăn đè nặng lên mình, tình nguyện sống dưới áp lực đến mức không ngủ được.
Anh lặng lẽ bước vào một chung cư nhỏ, cả người chìm vào sự cô đơn vô tận.
Chung cư nhỏ này là do anh mua, nhưng là bằng cách thức cho vay.
Không như Cận Quan Quan, lúc này cô đang sống trong một căn hộ cao cấp do bố mẹ mua cho, dựa theo giá trị thị trường hiện tại, căn hộ đó đã có giá trị hơn một ngàn vạn.
Anh nhận ra, cho dù anh có nỗ lực nhiều đến mấy cũng không đuổi kịp cô.
Hoắc Mộ đi vào phòng ngủ, cởi quần áo ra, tháo cả sợi dây thun trên cổ tay.
Đây là sợi dây thun anh yêu thích, kể từ khi Cận Quan Quan đeo nó cho anh, anh chưa từng tháo nó ra ngoại trừ lúc đi tắm, vì thế nó vẫn còn rất tốt.
Những ngày tháng ở trong ngục giam, anh chỉ dựa vào nó để chống đỡ bản thân mình.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, đôi mắt Hoắc Mộ bỗng dừng trên tấm ảnh chụp của anh và Quan Quan.
Anh lật mặt tấm ảnh xuống.
Bên trong tấm ảnh anh và cô cùng mặc đồng phục, vì khi đó là ngày buổi lễ tốt nghiệp diễn ra, Quan Quan lấy máy ảnh rồi nhờ một bạn học chụp ảnh giúp hai người, thừa dịp anh không để ý, cô đã hôn trộm lên má anh, và ảnh được chụp ngay đúng thời khắc đó.
Nếu sự kiện năm đó không xảy ra, có lẽ hai người họ vẫn ở bên nhau, bây giờ đã kết hôn, trải nghiệm cuộc sống hôn nhân của đôi vợ chồng son.
Nghĩ đến đây, anh cười một tiếng, như đang châm chọc bản thân mình, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Hoắc Mộ hít mũi, cố áp chế cảm giác muốn khóc.
Anh thu dọn tây trang, từ túi áo lấy ra một cái quần lót, thứ giữa trưa Quan Quan nhét vào.
Lúc ấy, quần lót vẫn còn ướt dầm dề. Tuy bây giờ đã khô, nhưng hương vị thuộc về cô vẫn còn đọng lại, hơn nữa còn chưa biến mất.
Hoắc Mộ không tự chủ được, cầm lấy quần lót của cô ngửi một chút, quả nhiên hương vị này có thể làm anh mê muội.Gậy thịt dưới thân anh trong nháy mắt đã cương cứng.
Anh cởi quần và quần lót ra, sau đó ngồi lên mép giường, nắm lấy cự long không ngừng vuốt ve, trong đầu tưởng tượng đến hình ảnh năm năm trước lúc hai người họ làm tình, anh đã dùng thứ này cắm vào huyệt cô, hung hăng thọc vào rút ra, hoa huyệt cô vừa ấm áp vừa chặt chẽ.Miệng huyệt bám chặt, tham lam nuốt lấy thân gậy làm thoải mái đến da đầu tê dại.
Nghĩ đến gậy thịt bị Quan Quan ngậm vào, đầu lưỡi nhỏ liếm mút một vòng quanh mã mắt, anh thấy sung sướng đến mức sắp tước vũ khí đầu hàng, bàn tay càng nhanh chóng vuốt ve.
Một lát sau, anh vẫn chưa bắn, vì thế liền cầm lấy quần lót của Cận Quan Quan, đặt gậy thịt lên mặt trên của quần lót, cảm giác hệt như anh đang bị nộn bức gắt gao bao lấy, kích thích thị giác càng làm anh thỏa mãn.
Trong đầu liên tưởng đến hình ảnh gậy thịt điên cuồng đâm vào nộn bức, để có thể mau chóng bắn ra, miệng anh liên tục gọi tên cô: "Quan Quan ----"
Không lâu sau, một luồng tinh dịch bắn ra, mặt trên quần lót dính đầy chất lỏng đặc sệt.
...
Gần đây Cận Quan Quan cảm thấy chính mình đang tức giận sinh nỗ lực.
Trước đây, cô thường ngủ đến tận hai ba giờ chiều mới rời giường, sau đó lại qua loa vệ sinh cá nhân, ăn cơm hộp là xong một bữa.
Nhưng gần đây, ngày nào cô cũng muốn đi làm, đơn giản là vì cô không ngủ được, lăn qua lộn lại trằn trọc khó ngủ, nên cô cũng đến cửa tiệm đúng giờ hơn, hôm nay vừa vặn gặp vị hôn thê của Hoắc Mộ.
Dư Thiên Thiên tự mình đến lấy ảnh cưới, lần trước cô ấy và Hoắc Mộ bảo nhân viên của cửa tiệm không cần chỉnh sửa ảnh, cứ trực tiếp in ra là được, sau đó chờ họ đến.
Lúc này, Dư Thiên Thiên đã đến, thấy ảnh chụp không tồi, hài lòng gật đầu: "Tôi rất hài lòng với tấm ảnh này, cửa tiệm các người làm rất tốt, tôi đã chuyển khoản rồi, tôi về đây."
Ảnh cưới có một cái khung rất lớn, cho nên rất nặng. Cận Quan Quan thấy cô ấy là phụ nữ mà cầm theo ảnh cưới nặng nề như vậy, liền chạy nhanh đến giúp: "Để tôi giúp cô."
Dư Thiên Thiên nói một câu cám ơn.
Cận Quan Quan tỏ vẻ không khách khí, cô bỗng hướng mắt nhìn ghế phụ đang đặt ảnh cưới, cười hỏi: "Hôm nay là ngày cuối tuần, sao chồng cô không đến cùng?"
Dư Thiên Thiên đóng cửa xe, cười đáp lại: "Cô hiểu lầm rồi, người cùng tôi chụp ảnh cưới không phải chồng tôi, là em họ."
Cận Quan Quan: ???
Cô hoàn toàn chìm trong một mớ hỗn độn, không biết cô ấy đang có ý gì.
Cận Quan Quan còn muốn hỏi thêm, nhưng mà Dư Thiên Thiên vừa giải thích xong, đã sớm lái xe rời đi.
Mẹ nó! Không thể ở lại cho cô hỏi một chút sao?
Cận Quan Quan cảm thấy chính mình đang bị sock nặng, không biết mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?
Hoắc Mộ không phải chồng của cô ấy, mà là em họ?
Cho nên hai người đó không hề kết hôn.
Không thể nào, nếu thật sự không kết hôn, sao lại có thể làm như vậy?
Là chụp ảnh cưới đó!
___
Nói thiệt nha. Tên của chị họ Hoắc Mộ không phải là Dư Thiên Thiên đâu, trong convert nó ghi là "Dư bay phất phơ" mn ạ.
Lúc đầu tui không nghĩ nó là tên đâu tưởng là thành ngữ gì đó, nên search gg, search mòn máy cũng không ra.Cuối cùng, tui mới biết nó là tên, tên quái gì mà không viết hoa.Tôi sợ thả cái tên 4 chữ đó vô sẽ làm mn tụt mood nên mường tượng thành Dư Thiên Thiên thôi.(; ̄д ̄)