Edit by Mon
Cận Quan Quan không muốn để ý đến anh?
Âm hộ cô hiện tại đang bị giày vò, sao có thể nói chuyện? Đây không phải là bức người sao?
Chỉ cần vừa mở miệng là khiêu đản bên dưới liền chấn động mãnh liệt, hơn nữa, nước chảy ra quá nhiều, cô biết quần lót mình đã ướt sũng rồi.
Cúi xuống một chút, cô có thể nghe được mùi hương của dâm thủy lan ra từ vệt nước dính trên mặt quần.
Mắc cỡ chết được.
Cận Quan Quan muốn đến nhà vệ sinh lấy khiêu đản ra, nhưng nơi đó hiện tại rất đông, vài phút nghỉ giải lao căn bản không đủ cho cô thực hiện, nên vẫn cố nhịn chờ đến giờ nghỉ trưa. Lúc đó, các học sinh sẽ trở về ký túc xá hoặc đến nhà ăn, người đến nhà vệ sinh cũng không nhiều.
Cận Quan Quan đi đến nhà vệ sinh, Hoắc Mộ đi theo sau, cùng cô vào nhà vệ sinh nữ, thật may là không có ai bên trong, bằng không hình tượng cấm dục của anh sẽ hoàn toàn đổ vỡ.
Hai người cùng vào một gian phòng, Cận Quan Quan đứng gần ván cửa, nói: “Đồ chết bầm! Còn không mau lấy thứ kia ra cho em!”
Hoắc Mộ ngồi xổm, kéo quần đồng phục cô xuống, dâm thủy quá nhiều, cho nên vừa cởi quần, một hương vị tao lãng lập tức xông vào mũi anh.
Anh cởi luôn quần lót, một lượng lớn chất lỏng chảy đầy tay anh, còn có một chút ấm áp.
Quần lót không được cởi ra hoàn toàn, nó vẫn còn treo trên cổ chân cô.
Hoắc Mộ thấy huyệt thịt màu đỏ thẫm đang hàm chứa khiêu đản, hai cánh môi âm hộ gắt gao kẹp chặt.
Mặt trên là những sợi lông tóc bị dâm thủy làm ướt. Trông hết sức mê người.
Hoắc Mộ cầm tay Cận Quan Quan, đặt lên âm hộ cô, nói: “Quan Quan, tự em tách tiểu huyệt, lấy khiêu đản ra.”
Mặt Cận Quan Quan đỏ bừng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, tay đã chạm đến miệng huyệt, nên cô chỉ còn cách nghe lời anh, tách môi âm hộ ra, tìm kiếm khiêu đản.
Nhưng thịt non bên trong quá trơn, không biết khiêu đản có đang cùng cô đối nghịch hay không,tìm nửa ngày cũng không ra, chỉ có thể tách mở miệng huyệt rộng hơn, ngón tay chui vào quấy loạn.
Một lát sau cô mới tìm được khiêu đản, nhanh tay lấy nó ra.Trong thời khắc, khiêu đản tách khỏi tiểu huyệt, cô chợt nghe một thanh âm giống như mở nút chai.
Hoắc Mộ bắt lấy chân cô, đôi mắt nhìn chằm chằm dòng nước chảy ra từ huyệt động lúc đóng lúc mở, đầu anh bỗng chôn vào giữa hai chân, ngửa đầu ngậm mút tiểu huyệt cô.
“A ---” Tiểu huyệt bị anh liếm mút không khỏi cảm thấy tê dại, tư thế này thật sự quá xấu hổ. Cận Quan Quan vô thức làm ra tư thế đứng tấn, hai chân mở rộng ra. Cô cúi xuống liền nhìn thấy anh đang liếm láp huyệt mình, đặt tay lên đầu anh, mở miệng rên rỉ.
“Quá sướng...Hoắc Mộ… đầu lưỡi vào sâu hơn một chút...liếm em…”
Cuối cùng, cô được đầu lưỡi Hoắc Mộ hầu hạ đến cao trào, toàn bộ nước bị anh ngậm trong miệng, nuốt xuống.
Kể từ lúc đó, cô không dám làm nũng với người khác nữa.
Tính chiếm hữu của Hoắc Mộ rất mạnh, không cho phép cô làm nũng với bất kỳ ai, ngoại trừ anh.
Nên lúc cô tùy tiện làm nũng với lớp trưởng một câu đã bị anh đối xử như vậy.
...
Cô cho rằng nó đói bụng, liền chuẩn bị rời giường cho nó ăn, tuy nhiên khi nhìn vào chén nhỏ, cô phát hiện nó đã ăn no, còn sắp ngái ngủ.
Nhìn chén nhỏ đã được đổ đầy thức ăn cho mèo, đến cát cũng được thay, người làm việc này không ai khác ngoài Hoắc Mộ.
Cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Vậy là mình đã thành công rước về thêm một ‘đồng nghiệp’ dọn phân cho mèo.
Cận Quan Quan rửa mặt rồi bước ra ngoài, thấy cơm sáng, cơm trưa và sữa bò đã được làm sẵn, trên bàn có dán một tờ giấy, ghi dòng chữ: Em thấy đói bụng thì ăn.
Sáng nay, Hoắc Mộ rời đi, nhìn cô vẫn còn ngủ, nên không đành lòng đánh thức cô, đành nấu cơm sáng lẫn cơm trưa, để khi cô tỉnh dậy thì còn có cái để ăn.
Tâm tình Cận Quan Quan bỗng chốc trở nên nặng trịch.
Tại sao Hoắc Mộ lại đối tốt với cô đến vậy?
…
Gần đây Hoắc Mộ rất bận, công ty vừa nhận được một dự án mới, cho nên anh gần như dành toàn bộ thời gian ở trong công ty, không về nhà.
Cận Quan Quan muốn gặp Hoắc Mộ nói chuyện phiếm, nhưng bị từ chối, liền cho là anh không có hứng thú cùng cô nói chuyện.
Vì thế liền giận dỗi, không đi tìm Hoắc Mộ nữa, cho đến một buổi tối anh đột nhiên gửi Wechat, nói rằng anh vẫn còn tăng ca ở công ty, anh đang nhận một dự án mới, nên rất bận, chờ giải quyết ổn thỏa sẽ đến tìm cô.
Khi biết được điều này, Cận Quan Quan mới thoải mái hơn một chút.
Ba ngày trôi qua, hôm nay Cận Quan Quan tỉnh dậy, bước vào nhà vệ sinh, nhìn quần lót mình một chút, cô vui mừng nhận ra một chút vết máu cũng không có, vậy là ‘bà dì’ đã đi rồi.
Cận Quan Quan hết sức kích động.
Nhanh chóng gửi Wechat cho Hoắc Mộ, nói [‘Bà dì’ của em đã qua rồi.]
Tin nhắn vừa được gửi đi, cô mới phát hiện, lúc này đã là giữa trưa, Hoắc Mộ chắc cũng đã đi làm.
Hoắc Mộ rất nhanh đã hồi âm lại, nhưng chỉ có một chữ ‘ừ’.
Cận Quan Quan sắp bị thái độ nhạt nhẽo của anh chọc tức.
‘Ừ’ cái gì mà ‘ừ’?
Chẳng lẽ anh không hiểu cô đang có ẩn ý gì sao?
Cô đã nói rõ vậy rồi mà còn không biết.
Đồ đầu gỗ!
Cận Quan Quan cố kiềm nén cơn giận, hỏi: [Hôm nay em tới nhà anh hay sao?]
Hoắc Mộ gửi cho cô mật mã cửa phòng, kèm một tin nhắn: [Tới nhà anh.]
Cận Quan Quan nhìn chằm chằm tin nhắn này, cười hớn hở cả ngày.
Rốt cuộc cô cũng được anh thao.
Cô rất thích cảm giác gậy thịt của Hoắc Mộ cắm vào huyệt mình, năm đó mỗi khi được gậy thịt anh thao, cô thấy sảng khoái không chịu được.
Cận Quan Quan có một tật xấu, đó là trong khoảng thời gian sau khi qua kỳ hành kinh, dục vọng của cô sẽ cực kỳ cao.
Phía dưới thật ngứa.
Đã năm không làm tình, nghĩ đến khoái cảm trước kia, cô càng nhịn không nỗi.
Cô nhanh tay thu dọn đồ đạc, dọn tới Hoắc gia. Đêm nay phải cho anh một kinh hỉ.
Đồ của phụ nữ thường rất nhiều, nào là đồ trang điểm, trang sức, quần áo.
Khi đã đến Hoắc gia, cô ngước xuống nhìn mật mã một lần nữa.
Mã số đập vào mắt, cô không khỏi sửng sốt, tự cho là mình nhìn lầm rồi.
Tại sao mã khóa lại là ngày sinh nhật cô?
Cận Quan Quan bấm mã khóa đi vào trong, đến tận khi đã bước chân vào cửa, cô vẫn trong trạng thái ngây ngốc.
Sinh nhật cô...