• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Mon

Hoắc Mộ vốn bắn ra bên ngoài, anh sợ cô sẽ mang thai.

Cận Quan Quan nắm lấy gậy thịt, nhét trở lại, thịt gắt gao kẹp chặt thân gậy, hơi rướn người gặm cắn tai anh, phát ra thanh âm mị hoặc, câu nhân: "Bắn vào đi, em thích anh bắn vào."

Hoắc Mộ không muốn cô phải uống thuốc tránh thai, loại thuốc đó không tốt cho cơ thể.

Cho dù Quan Quan không cho anh rút ra, bắt buộc phải bắn vào trong, anh vẫn giữ được lý trí.

Trước kia, anh biết phụ nữ uống thuốc tránh thai có hại đến cỡ nào, nên nhất quyết không bắn vào, lần nào làm tình anh cũng mang 'áo mưa', lần này cũng không ngoại lệ.

Cố gắng không để mình chìm vào dáng vẻ quyến rũ của cô, cảm giác mình sắp bắn, anh vội rút gậy thịt ra, bắn tất cả tinh dịch lên giường.

Cận Quan Quan cảm thấy cực kỳ lãng phí, bất mãn nói: "Em đã buộc anh phải bắn vào, anh lại không chịu. Có phải anh lo nếu bắn vào sẽ làm em mang thai? Sợ em sẽ dùng đứa bé dây dưa với anh."

Hoắc Mộ không nghĩ tới cô sẽ lý giải như vậy, anh vừa muốn giải thích, cô đã đứng dậy, vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Lúc Cận Quan Quan ra ngoài, Hoắc Mộ đã thu dọn ổn thỏa mọi thứ.

Vừa rồi làm tình, trên giường toàn là chất lỏng của hai người, chăn nệm dính ướt dâm thủy và tinh dịch, trông rất hỗn độn. Hoắc Mộ đã thay khăn trải giường mới, còn cái cũ đã bị anh ném ra ban công.

Nhưng trong không khí vẫn còn vương lại hương vị hoan ái còn chưa tiêu tán.

Hương vị này nhắc nhở hai người hò đã làm gì vào lúc nãy.

Mọi chuyện diễn ra khác xa so với những gì cô nghĩ, ban đầu cô cho rằng cả hai không gần gũi trong một thời gian dài, lần này chắc hẳn sẽ 'nùng tình mật ý', làm tình ít nhất bảy lần mới thỏa mãn, không ngờ chỉ mới làm một lần, cô đã không còn hứng thú.

Hoắc Mộ đã mặc xong quần áo.

Cận Quan Quan cả người bọc khăn tắm, lên giường nằm, vừa đúng lúc Hoắc Mộ đi ra thấy cô đang cầm điện thoại đọc tiểu thuyết.

Hoắc Mộ cảm thấy phụ nữ thật khó hiểu, rõ ràng cách đây không lâu, cô còn giở trò câu dẫn, khiêu khích, bây giờ lại trở mặt, xem như không quen biết mà đưa lưng về phía anh.Anh không biết nên cùng cô nói gì cho phải.

Hoắc Mộ ngồi bên mép giường chuẩn bị ngủ, nhưng vừa nằm xuống, Cận Quan Quan đã lộ ra bộ mặt 'hung thần ác sát', nói: "Hoắc Mộ, anh làm cái gì đó? Anh đè tóc em rồi này, đau quá!"

Hoắc Mộ nghe thế, liền vén tóc cô sang một bên, vừa rồi anh không để ý tóc cô xõa tung đến chỗ anh, nên mới nằm xuống.

"Xin lỗi."

Cận Quan Quan thì phì phò vén tóc lên, đưa lưng về phía anh.

Hoắc Mộ rất muốn ôm cô, nhưng không có đủ dũng khí, chỉ đành nhìn bóng lưng cô cho đến khi chợp mắt.

Trước kia cô không bao giờ tỏ thái độ giận dữ cho anh nhìn.

Tính tình vốn Cận Quan Quan rất hung bạo, cô là một thiên kim tiểu thư từ nhỏ đã được nhận đủ loại nuông chiều, sao không biết tức giận?

Chẳng qua là bởi vì cô rất thích Hoắc Mộ, thích đến mức không nỡ nổi nóng với anh.

Hoắc Mộ thầm nghĩ, nhiều năm trước anh chưa từng nhìn thấy bộ dáng khi tức giận của cô bao giờ, cho nên hiện tại anh không biết phải làm thế nào mới tốt.

Phụ nữ mỗi khi nóng giận sẽ rất kỳ lạ, chẳng hạn như khi cô bắt anh bắn vào, anh lại không thuận theo, cô sẽ cảm thấy anh sẽ trốn tránh trách nhiệm, và sau đó sẽ giận thật lâu.

...


Cận Quan Quan theo đuổi Hoắc Mộ đã được một tháng, từ lúc gặp anh vào ngày khai giảng cho đến tận bây giờ là đúng một tháng.

Ngày nào cô cũng quấn lấy anh không rời, anh làm gì cũng làm theo, lúc nào cũng ríu rít ân cần hỏi han, không có một chút rụt rè nào của thiếu nữ. Có thể nói Cận Quan Quan thích Hoắc Mộ đến nỗi không cần mặt mũi, không để tâm bụng dạ người khác sẽ nghĩ thế nào.

Từ lúc quyết tâm theo đuổi anh, cô đã không biết rụt rè gọi là gì, bắt được anh mới là quan trọng nhất.

Cận Quan Quan thích anh, theo đuổi anh, không che dấu chút nào. Cô thường dính lấy Hoắc Mộ, cùng anh đi bộ. Mỗi sáng, cô hay canh thời gian anh đến trường, đứng trước cửa chờ anh, sau đó cùng nhau đi học, trên đường đi cô vẫn luôn mở miệng nói không ngừng. Buổi chiều tan học, cô cũng chờ sẵn trước cổng trường, đi theo anh trở về.

Càng ngày Cận Quan Quan càng quá phận. Một ngày, cô lấy đồ ăn vặt hỏi anh có muốn ăn hay không. Thậm chí, còn lấy truyện tranh ra hỏi anh muốn đọc không.

Hoắc Mộ thường ngày ngày lãnh đạm, hôm nay bị cô chọc tức, không nhịn được mà nổi cáu: "Cận Quan Quan, tôi xin cô, làm ơn đi suốt ngày đi theo tôi lải nhải nữa. Cô quá ồn ào, cô là quạ đen sao? Tôi cần yên tĩnh. Cô không cần phải hỏi tôi có muốn ăn vặt hay đọc sách hay không, vì tôi không có bất kỳ hứng thú nào với mấy món đồ của cô. Nếu cô còn làm ổn nữa, tôi sẽ xin thầy đổi chỗ ngồi."

Cận Quan Quan cũng không để bụng, nhỏ giọng nói: "Được, mình biết sai rồi, từ nay mình sẽ không làm phiền cậu nữa. Mình sẽ cố gắng không mở miệng nói chuyện với cậu. Mà biết sao được, mình rất rất thích cậu, cho nên lúc nào cũng muốn được cùng cậu nói chuyện, còn muốn chia sẻ đồ ăn. Mình không chỉ muốn ngắm, mà còn muốn thân với cậu hơn."

Hoắc Mộ nhìn thấy thái độ Cận Quan Quan không biết xấu hổ như vậy, tay chân có chút luống cuống. Cô thổ lộ một cách trần trụi, cũng không quanh co lòng vòng.

Anh định mắng người, nhưng lời vừa thốt ra ngay lập tức bị nuốt trở về, sự thẹn thùng bỗng dâng lên khiến mặt anh đỏ đến mang tai.

Cận Quan Quan không thích học, càng không sợ chương trình lớp 11, nên cô chẳng có chút áp lực học hành nào, cả ngày chỉ đọc tiểu thuyết. Hoắc Mộ tuy không thích thái độ học tập của cô, nhưng cũng không nói gì.

Từ sau khi bị Hoắc Mộ mắng, Cận Quan Quan bắt đầu thu liễm, không còn cùng anh nói chuyện, chỉ ngồi yên một chỗ ăn vặt, đôi khi sẽ liếc mắt nhìn anh chằm chằm, sau đó tầm mắt cô lại rơi trên quyển tiểu thuyết mình đang xem, cảm thấy nhan sắc của nam chính trong tiểu thuyết không bằng một góc của Hoắc Mộ.

Tiết tự học, Cận Quan Quan nằm gục xuống bàn ngủ một giấc.

Hoắc Mộ thấy cô đang ngủ, anh bật cười một tiếng, có cảm giác cô không khác gì một con heo, hết ăn rồi ngủ.

Lúc này là khoảng thời gian nóng nhất trong ngày, chỗ ngồi của hai người họ nằm sát bên cửa sổ, ánh nắng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào làm đôi mắt cô không thoải mái, cho nên mày cô nhíu lại thật chặt.

Hoắc Mộ biết cô đang khó chịu, anh di chuyển trước cửa sổ, giúp cô che chắn.

Thân hình Hoắc Mộ rất cao to, nên dễ dàng che khuất ánh nắng. Cận Quan Quan cũng vì thế mà ngủ càng ngon.

Hoắc Mộ vẫn duy trì tư thế đó suốt một tiết học bốn mươi phút.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK