Shere lấy tay chỉ chỉ về phía sau lưng của mình: “Ngươi mau giúp ta đem những thanh kiếm đang cắm sau lưng ra? Vẫn còn rất đau a!”
Tô Lị nhìn phía sau lưng hắn, liền thấy trên lưng hắn bị cắm đầy kiếm, tuy rằng rất đáng thương, nhưng khi cô nhìn thấy vẫn không nhịn được mà bật cười. Cô biết những vết thương này là vì cứu cô, cho nên dù người này rất có khả năng sẽ hút cạn máu của cô, Tô Lị vẫn giúp hắn đem những thanh kiếm đó rút ra khỏi lưng hắn.
“Vì sao ngươi lại cứu ta?” Tô Lị ngồi sau lưng hắn, không nhịn đành được hỏi.
“Vì ngươi là thức ăn của ta, nếu ngươi chết như vậy, ta sẽ rất buồn.”
Tô Lị đã lấy xuống được một nửa số thanh kiếm trên lưng hắn, khi nghe thấy hắn nói ra câu đó, đột nhiên ngừng lại, nghĩ trong lòng xem cô có nên đem toàn bộ kiếm cắm trở lại lưng hắn hay không.
“Nếu ngươi dám đem những thanh kiếm đó cắm lại, ta liền cho ngươi rơi từ trên này xuống.”
“....”
Thật sự là lúc này Tô Lị khóc không ra nước mắt.
... .........
Tô Lị trở mình, mơ mơ màng màng mở to hai mắt, hai tay khẽ dụi lên hai mắt còn đang buồn ngủ, nhìn ngôi nhà xung quanh bốn phía, tuy căn phòng rất lớn nhưng lại trang trí vô cùng đơn giản, có vẻ khá trống rỗng.
Hồi tưởng lại chuyện tối qua, cô bị tên ma cà rồng tóc bạc mang đến một tòa thành, sau đó an bài phòng ngủ cho cô nghỉ ngơi, mà lúc đó hắn ta còn uy hiếp cô không được chạy trốn.
Tô Lị giật mình, vội vàng đưa tay sờ lên cái cổ của mình. Hoàn hảo... không có cảm giác đau, cũng không xuất hiện hai cái lỗ thủng đáng ngờ a...
Nhìn lại quần áo trên người, trừ bỏ áo khoác bên ngoài không thấy đâu, thì vẫn còn nguyên vẹn. Lúc này Tô Lị mới có thể thoáng yên tâm một chút.
Vươn tay lên duỗi cái thắt lưng mỏi nhừ ra, Tô Lị quay đầu định xoa bóp lên cánh tay trái bị thương hôm qua, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện vải băng băng bó đã được tháo ra, mà vết thương trên tay cô đã biến mất hoàn toàn.
Là tên ma cà rồng kia đã giúp cô sao? Trong lúc Tô Lị đang mải mê chìm đắng trong nghi hoặc của mình, thì cánh cửa đã bất ngờ bị đẩy ra, một tiểu nam hài có mái tốc màu vàng xõa trên vai, trên người mặc một bộ trang phục quý tộc nghênh ngang chạy vào.
“Anh Shere, anh có biết hôm nay là ngày gì không?”
Tiểu nam hài mang theo vẻ mặt hưng phấn chạy vào, nhưng nhìn đến người đang ngồi trên giường không phải là người mình muốn tìm, thì lập tức cau mày lại, hai con ngươi màu xanh lam nhìn chằm chằm người ngồi trên giường: “Ngươi là ai?”
“Tô Lị”
Tô Lị không hề nghĩ ngợi mà thành thành thật thật trả lời, nhưng là tiểu nam hài trước mắt cô thật sự nhìn rất đẹp mắt, làm cho Tô Lị không nhịn được đi xuống giường, lấy hai tay nhéo lên mặt hắn.
Nhưng tay Tô Lị còn chưa chạm tới mặt hắn, nam hài kia đã nhanh chóng hất tay của cô ra.
Tiểu nam hài nổi giận đùng đùng, mang theo hai mắt giận giữ trừng Tô Lị, nhưng giống như vừa suy nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt nhanh chóng đổi thành hưng phấn. Cái này sẽ không phải là lễ vật mà Shere đưa cho hắn đi?
“Ngươi là Tô Lị? Vậy ngươi tới đây, đem tai ngươi lại gần đây, ta có lời muốn nói với ngươi!”
Tô Lị mang theo biểu cảm nghi hoặc, bán tin bán nghi, nhưng vẫn tới gần chỗ nam hài, nghiêng lỗ tai hướng lại gần hắn.
Alar thấy Tô Lị lại gần mình, cái cổ trắng nõn cũng lộ ra, khuôn mặt lập tức vui vẻ vì gian kế của mình đã thực hiện được, hai cái răng nanh trong miệng cũng dần dần dài ra.
Tô Lị chờ hồi lâu mà vẫn không thấy tiểu nam hài nói chuyện, cho rằng mình bị một đứa nhóc đùa giỡn, cô liền tức giận đứng lên. Mà lúc này Alar cũng đã chuẩn bị xong việc hút máu cô, lại không ngờ Tô Lị bất ngờ đứng lên, làm cho hắn vồ vào trong không khí một cách vô ích.
Tô Lị nhìn thoáng qua thấy trong miệng tiểu nam hài có hai cái răng nanh nhọn, hoảng sợ đạp hắn một cước giống như phản xạ có điều kiện.
Tất nhiên Alar không ngờ một nhân loại lại dám có hành động như vậy, hắn ôm bụng, vẻ mặt tức giận nhìn trừng trừng Tô Lị: “Ngươi... một nhân loại chết tiệt như ngươi mà cũng dám đánh ta?”
Tô Lị thấy tiểu nam hài bị mình đạp một phát đang ôm bụng đau khổ, nhất thời cảm thấy có lỗi: “Không, cũng không phải ta cố ý a! Ai bảo ngươi đột nhiên lộ ra hai cái răng nanh nhào tới ta, làm cho ta giật cả mình.”
Alar trừng mắt nhìn Tô Lị, chuẩn bị bổ nhào về phía cô, thì một vị quản gia với mái tóc đã dần chuyển sang màu trắng đột nhiên xuất hiện, vội vàng gọi: “Alar thiếu gia.”
“Beucke, ngươi vào đây làm gì?”
Trên tay Beucke cần một bộ váy dành cho nữ nhân, cung kính đi nhanh tới, để bộ quần áo lên bàn cạnh giường. “Alar thiếu gia, vị tiểu thư này không phải là đồ ăn của ngài.”
“Vậy cô ta là ai? Tại sao cô ta lại ở trong phòng của anh Shere?”
Beucke quay đầu nhìn về phía cánh cửa ra vào: “Shere đại nhân đã tới, thiếu gia tự đi hỏi ngài ấy đi.”
Vị quản gia vừa dứt lời, một nam tử dáng người cao gầy, ngũ quan rõ ràng, diện mạo vô cùng tuấn lãng, đẹp mắt tới mức tận cùng đột nhiên xuất hiện ngoài cửa.
Beucke cung kính đặt tay phải ở phía trước bụng của mình, xoay người hơi khom lưng nói: “Đại nhân.”
Shere khẽ gật đầu, chân bước về phía Tô Lị đã ngồi trở lại trên giường.
“Anh, cô ta là ai? Là lễ vật anh đưa cho em đúng không?”
Alar kéo tay Shere, nhìn hắn với một ánh mắt mong chờ.
“Cô ấy là con mồi của ta. Alar, cô ấy không phải đồ ăn của ngươi.”
“Hứ!” Alar bĩu môi, giận giữ trừng mắt với Tô Lị đang ngồi trên giường, sau đó lại nhanh chóng mang vẻ mặt mong chờ quay sang nhìn Shere: “Vậy anh chuẩn bị tặng em lễ vật gì thế?”
“Lễ vật? Sao ta không nhớ có lễ vật nào muốn đưa cho ngươi? Mà tại sao ta phải tặng lễ vật cho ngươi?”
Thấy vẻ mặt mờ mịt của Shere, mắt Alar đã tràn ngập nước mắt, giận dỗi nói: “Anh... hóa ra là anh không nhớ! Mỗi lần anh đều như vậy!”
Nói xong Alar bỏ tay Shere ra, khóc lóc chạy ra ngoài.
Vẻ mặt Shere vẫn mờ mịt như trước, nhìn về phía phương hướng Alar vừa bỏ đi, quay đầu hỏi: “Alar làm sao vậy?”
“Hôm nay là sinh nhật của Alar thiếu gia, tựa hồ là ngài lại quên a...”
Shere gật gật đầu: “Không sao, dù sao cũng không phải lần đầu tiên ta quên.”
“Alar thiếu gia lại đi ra ngoài rồi. Có khả năng hôm nay mặt trời sẽ lên cao.”
“Tí ánh nắng ấy không làm nó chết được đâu, dù sao nó cũng chỉ chạy đến chỗ Văn phòng luật mà thôi.”
“Vậy có cần gọi Ryan Lane đi đón thiếu gia về không?”
“Không cần, đợi một chút nữa ta sẽ đến đón nó, trước tiên ngươi cứ đi xuống trước đi.”
“Vâng.”
Beucke đi rồi, nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mà Tô Lị vẫn đang ngồi trên giường, yên lặng lắng nghe đoạn đối thoại của bọn họ, cùng với hoàn cảnh của bản thân, cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện.
Cô nhớ rõ ràng ngày hôm qua cô bị đưa đến đây là tên ma cà rồng tóc bạc, mà người đang xuất hiện trước mắt cô lại chính là Bá Tước Shere Troy Trask!
Hơn nữa, tiểu nam hài lúc nãy là một ma cà rồng, mà vị nam tử đứng trước mắt cô là anh trai của tiểu nam hài, như vậy Bá Tước Shere cũng chính là một ma cà rồng. Vậy nếu như cô đoán không sai, thì tên ma cà rồng tối hôm qua cô gặp chính là vị Bá tước trước mặt này!
Hai người lẳng lặng nhìn đối phương, ai cũng đều có tâm sự trong lòng, sau khi vài phút trầm mặc trôi qua, Tô Lị mới yếu ớt mở miệng hỏi: “Anh là tên ma cà rồng ngày hôm qua?”
“Em nói thử xem?”
Khóe miệng Shere nhếch lên, cả người hắn đưa lại gần người Tô Lị. Tô Lị làm theo bản năng của mình, ngả cả người về phía sau. Hai người cách nhau một khoảng cách rất gần, làm cho cô có thể thấy rõ ràng từng đường nét trên khuôn mặt hắn.
Khuôn mặt giống nhau, hình dáng giống nhau, mùi hương hoa tường vi giống nhau, và quan trọng hơn là hai người đều đem đến cho cô một cảm giác vô cùng giống nhau.
Mặc dù ngày hôm qua, tên ma cà rồng kia có một đầu tóc bạc trắng cùng với cặp mắt màu đỏ như rượu, mà nam tử trước mặt cô có mái tóc màu đen cùng cặp mắt màu tím mê người, nhưng trực giác của cô cho cô biết, hai người này chính là một.
“Là ngươi, Shere.”
Shere nghe thấy cô gọi tên của mình, trong mắt hiện lên tia sáng không rõ, cả người hắn đè cô nằm thẳng lên giường, hai tay ôm lấy Tô Lị, vùi cả đầu mình vào cổ cô.
“Lily, cuối cùng em đã trở lại.”