And gave her mother forty whacks.
When she saw what She had done,
She gave her father forty-one.
Lizzie Borden cầm cây rìu,
Và cô giáng 40 nhát vào mẹ của mình.
Khi cô nhìn thấy những gì đã làm,
Cô lại chém ba mình 41 nhát.
(Lizzie Borden cầm rìu.)
Tô Lị mím môi, ném quyển sách lên ghế sofa, vẻ mặt không chút biểu cảm nói: “Chúng ta đi thôi.”
Shere kéo tay Tô Lị để cô ngồi lại trên ghế: “Đừng nóng vội. Em có muốn ta kể cho em một câu chuyện xưa không?”
Rất hiếm khi Shere chủ động kể chuyện cho cô nghe, vì vậy Tô Lị rất phấn khởi, ngồi ngăn ngắn nói: “Chuyện gì vậy? Ngài mau kể đi!”
Shere lại thở dài: “Nên kể từ đâu thì tốt đây…”
***
Đã hai ngày nay, cậu bé chỉ nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài, cũng không chịu ra ăn cơm, chỉ ngồi trong góc phòng, ôm mặt khóc.
Ngoài cửa, người cha hết lần này đến lần khác vừa gõ cửa vừa an ủi cậu bé.
Khi biết được tin mẹ của mình đã chết, cậu bé đau khổ đến nổi không thể đứng dậy nổi. Cậu bé vẫn không thể tin được, buổi sáng hôm đó mẹ còn nói với cậu bé: “Con đi đường cẩn thân, về nhà sớm nhé.” Thế mà trong nháy mắt mẹ đã không còn trên đời này nữa.
Mẹ của cậu bé vốn đã mắc bệnh tim. Trong trí nhớ của cậu bé, mẹ luôn sống qua ngày trên giường bệnh, tất cả mọi việc trong nhà đều do cha quản lý. Khi bệnh tim của mẹ tái phát thì đúng lúc cha cậu bé phải đi công tác xa nhà, đáng lẽ cậu phải ở nhà chăm sóc mẹ, thế nhưng vì bản tính ham chơi của mình mà…
Vì mẹ không được cho uống kịp thời nên bệnh tim tái phát, dẫn đến tử vong.
Người cha biết vì cậu bé hối hận hành động của bản thân nên đã nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài, nhưng nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì đứa con duy nhất của ông sẽ gặp nguy hiểm, thế nên ông đã phá cửa, cứu sống cậu bé đang trong tình trạng hấp hối.
Sau hai tuần kể từ khi mẹ cậu bé mất, người cha đã vội vàng cưới một người phụ nữ khác vào cửa. Khi người phụ nữ kia vào nhà còn dẫn theo một cô con gái năm tuổi.
Vì muốn cậu bé được vui vẻ, người phụ nữ kia đối xử rất tốt với cậu, nhường nhịn cậu mọi lúc mọi nơi. Nhưng dường như cậu bé không cảm kích, mà lại ngày càng chán ghét người mẹ mới này của mình.
Cho dù biết cậu bé không thích mình nhưng bà vẫn luôn tươi cười với cậu bé: “Tối nay con muốn ăn gì? Mẹ có thể làm cho con ăn.”
“Mẹ của tôi sẽ không thể làm đồ ăn cho tôi, vì bà ấy đã chết rồi!”
Nụ cười trên mặt bà nhất thời cứng lại.
Cậu bé không thích người phụ nữ kia, rất không thích! Vậy mà bà ta lại còn muốn thay thế vị trí của mẹ mình, quả thật không thể tha thứ được!
Buổi tối, khi người cha về nhà lại không thấy cậu bé đâu nên hỏi cậu bé đã đi đâu?
Người phụ nữ kia cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hình như nó đi đến nhà bạn rồi!”
Thấy ánh mắt cô đơn của bà, người chồng liền an ủi nói: “Nó chưa quen khi có một người mẹ mới mà thôi. Mấy ngày nữa nó sẽ gọi em là mẹ!”
Người phụ nữ kia nghe vậy cũng chỉ biết cố nặn ra nụ cười.
Vì người cha muốn con mình sớm thoát khỏi bóng ma mất mẹ nên đã tìm một người mẹ mới để chăm sóc cậu bé, nhưng không ngờ con mình lại không cảm ơn, điều này làm ông vô cùng buồn rầu.
Một tháng trôi qua, sự kiên nhẫn của người đàn bà kia với cậu bé đã đến cực hạn, dần dần cảm thấy căm ghét cậu bé. Khi ăn cơm cũng không nhiệt tình chăm sóc cậu bé như ban đầu, nếu có đồ ăn ngon đều để dành cho con gái của mình, lời nói của bà cũng dần lạnh nhạt khi tiếp xúc với cậu bé.
Cậu bé vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người vốn luôn là như vậy, cho nên cũng không hề để ý nhiều.
Cô con gái của người đàn bà kia nhỏ hơn cậu bé, mà con nít lại rất thích chơi cùng với những đứa trẻ lớn tuổi hơn mình, cho nên cô bé kia rất thích chơi với cậu bé, thường lén lấy đồ ăn vặt trong nhà mang cho cậu bé, mà cậu bé cũng rất thích chơi với cô bé đó.
Hôm nay, sau khi cậu bé ầm ỹ với người phụ nữ kia một trận thì chạy ra ngoài. Bà ta dõi theo bóng dáng của cậu bé, ánh mắt lóe lên hận ý, trong lòng đã có kế hoạch nên giết chết cậu bé như thế nào.
Lúc này, con gái bà cũng đúng lúc trở về. Bà gọi con gái đến trước mặt, xoay người, dịu dàng nói: “Một lát nữa, nếu anh trai của con trở lại thì con hãy kêu nó đến cánh tủ xây trong tường lấy táo ăn. Khi anh con đi lấy táo thì con nhớ nói với mẹ một tiếng nhé!”
Cô bé nghe thấy có táo ăn, liền vui vẻ gật đầu.
Buổi chiều, cuối cùng thì cậu bé cũng đã trở về. Cô bé làm theo lời mẹ dặn, nói anh trai đến cánh tủ đó lấy táo, cậu bé nghe vậy cũng không suy nghĩ nhiều, vui vẻ chạy đi lấy táo.
Cô bé hồn nhiên chạy đi gọi mẹ, nhưng bà lại nhốt cô bé ở trong phòng, không cho đi ra ngoài, còn mình thì lặng lẽ cầm cây búa đi theo sau cậu bé. Khi cậu bé đang tìm táo ăn lại không hề để ý có một người phụ nữ đang giơ búa chém về phía mình ở phía sau.
Từng lớp bụi tung bay trong không khí, tại một giây cái búa chém xuống đã làm đầu cậu bé rơi xuống. Cuối cùng cũng có thể nhổ cái đinh trong mắt ra, điều này làm người phụ nữ kia thở phào nhẹ nhõm. Sau đó bà ta vội vàng lau dọn vết máu vì sợ rằng con gái mình thấy cảnh tượng này sẽ bị dọa sợ. Còn đầu cùa cậu bé kia… bà ta lấy vải trắng lau sạch máu, sau đó gắn lại lên người cậu bé, cố định cậu ngồi ở trên ghế, lại còn để quả táo lên tay cậu bé.
Người phụ nữ làm như không có chuyện gì, mở cửa cho con gái mình đi ra ngoài và nói: “Anh trai con vẫn còn một quả táo, con hãy đến hỏi xem anh con có thể cho con không đi!”
Khi cô bé chạy tới thì đúng là trên tay cậu bé có cầm một quả táo, vì vậy liền đi đến hỏi: “Anh à, anh có thể cho em quả táo đó không?”
Cậu bé không hề có phản ứng, sắc mặt lại trắng bệch một cách dị thường. Cô bé hỏi cậu mấy lần liên tục nhưng vẫn không được, vì vậy liền chạy đến hỏi mẹ: “Mẹ, tại sao anh không trả lời con?”
“Vậy con hãy đến hỏi anh con một lần xem. Nếu anh con không trả lời thì con hãy lắc mạnh vai nó.”
Cô bé lại chạy đi hỏi cậu bé lần nữa, cậu bé vẫn không trả lời, vì vậy cô bé liền dùng sức lắc mạnh vai cậu bé. Thật không ngờ đầu của anh trai lại rớt xuống, lúc này cô bé vô cùng hoảng sợ, hét chói tai trốn ở phía sau mẹ mình.
“Mẹ, đầu của anh rơi xuống mất rồi!” Cô bé ôm chân mẹ mình, khóc nức nở chỉ vào đầu của anh mình.
Người phụ nữ nghe vậy, cố tình biểu hiện vẻ kinh ngạc, vô cùng hoảng sợ an ủi con mình: “Là đầu anh con tự nhiên rơi xuống, chuyện này không thể nói với người khác được! Dù sao thì anh con cũng đã chết, hay là đêm nay chúng ta lấy thịt của anh con nấu canh nhé.”
Người phụ nữ kia rửa sạch thi thể của cậu bé, tay nghề vô cùng thành thạo cắt thịt của cậu bé, lấy toàn bộ nội tạng ra, làm thành một bát canh thịt vô cùng ngon.
Khi cha của cậu bé trở về, người phụ nữa đó đã làm sẵn một mâm cơm. Ông có thói quen sẽ ăn canh trước khi dùng cơm, vì vậy bà ta liền múc một bát canh thịt để trước mặt ông ta.
“Món canh hôm nay thật ngon, thịt cũng rất mềm. À, con đi đâu rồi?”
Vẻ mặt người đàn bà không chút biểu cảm: “Hình như là đến nhà bạn nó rồi!”
“Lại đến nhà bạn! Thằng bé này…” Đối với hành động này của cậu bé, người cha vẫn không hài lòng chút nào.
Buổi tối, cô bé không hề uống một miếng canh nào. Sau khi ăn cơm tối xong, cô bé vừa khóc vừa xuống nhà bếp nhặt xương của người anh, gói vào vải lụa rồi chôn dưới gốc cây Kim Tùng.
Nửa đêm, ngoài cửa sổ phòng của người đàn bà kia luôn vang lên một bài hát. Khi nghe được ca từ của bài hát đó, bà ta càng thêm sợ hãi, cả đêm không ngủ. Sáng hôm sau, bài hát đó vẫn luôn vang bên tai bà ta. Cuối cùng, bà ta không thể chịu nổi nữa, phát điên và chạy ra khỏi nhà.
Lúc này, cậu bé kia hóa thành một làn sương, khôi phục lại bộ dáng lúc đầu của mình. Cô bé thấy anh mình đã trở lại nên vô cùng vui mừng.
Buổi tối, trên bàn ăn lại xuất hiện món canh thịt, người cha vừa ăn một miếng đã nói: “Sao hôm nay canh không ngon như hôm qua? Thịt dai quá!”
“Vì hôm nay thịt khá già!” Cậu bé đáp.
“Mẹ của các con đâu rồi? Sao hôm nay không ra ăn cơm?”
“Hình như là đến nhà người thân rồi!”
***
Tô Lị rùng mình, không hiểu tại sao Shere lại kể câu chuyện quỷ dị này cho mình.
Nếu như là phim thì có lẽ cô sẽ cho rằng cậu bé trong chuyện chính là Shere, nhưng cô hiểu rất rõ, cậu bé trong câu chuyện vừa rồi không hề có xíu quan hệ gì với anh.
Nhưng không biết tại sao, đột nhiên trong đầu Tô Lị lại nhớ đến bài đồng dao mà mấy đứa trẻ hát lên lúc chiều.
My mother has killed me.
My father is eating me.
My brothers and my sister sit under the table,
Picking up my bones,
And they bury them under the cold marble stones.
Mẹ tôi đã giết tôi.
Cha tôi đang ăn tôi.
Anh chị em tôi ngồi dưới gầm bàn,
Nhặt xương của tôi lên,
Chôn trong mộ đá lạnh lẽo.
Tuy ý từ của bài đồng dao và câu chuyện xưa kia hơi khác nhau, nhưng theo trực giác của cô thì chắc chắn nó có quan hệ với nhau. Có lẽ, bài đồng dao chính là câu chuyện đó.
“A! Cậu bé trong câu chuyện xưa kia sẽ không phải là Rachel chứ?” Đột nhiên Tô Lị giật mình.
Nếu như thật là Rachel, dựa trên lời kể của Shere thì sau khi Rachel tìm được mẹ kế của mình sẽ làm bà ta hóa điên, sau đó sẽ giết bà, lấy thịt làm canh cho cha mình uống. Tô Lị càng nghĩ, gai ốc càng nổi hết lên.
“Không được, không được, chúng ta phải đi tìm Rachel.” Tô Lị nói xong, đang định đứng dậy, nhưng lại bị Shere kéo xuống.
“Sau khi tìm được thì em muốn làm gì?”
“Sau khi tìm được… tôi sẽ làm cho Rachel đi đầu thai. Nếu cậu bé đó thật sự muốn giết chết mẹ kế của mình, thì tôi sẽ báo động cho bà ta.”
“Em nên sửa lại tính cách nhiệt tình đó đi. Chuyện này vốn không liên quan gì đến em cả.”
“Người nên sửa lại là ngài đấy! Cho dù không liên quan đến mình, mà bản thân đã biết rõ mình có thể giúp bọn họ như thế nào, nhưng lại khoanh tay đứng nhìn, thì đó chỉ là một cái xác không hồn mà thôi!”
Đây là lần đầu tiên Tô Lị giận giữ với Shere như vậy. Không chỉ có Shere, ngay cả cô cũng vô cùng ngạc nhiên.
Vốn tưởng rằng Shere bị Tô Lị quát như vậy sẽ đuổi cô đi, nhưng lại không nghĩ tới chẳng những Shere không đuổi cô đi, mà lại còn cấm túc cô, giống như đang trả thù cô vậy.
“Ngài không giữ chứ tín!”
“Chữ tín? Giữ chữ tín chuyện gì? Ta nhớ ta chỉ đồng ý cho em tiền mà thôi, không hề đồng ý những điều kiện khác của em.”
Tô Lị biết những lời nói này của Shere chính là sự thật, nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng.
Cô biết rõ tính cách của mình, trước kia, chỉ cần có thể quen biết được nhiều bạn bè, chỉ cần người khác muốn cô giúp chuyện gì thì nhất định cô sẽ không bao giờ từ chối. Kết quả là chỉ cần người khác gặp khó khăn, thì cô sẽ giống như một bà tám chạy tới giúp, vì cô cho rằng như vậy cô sẽ có thật nhiều bạn bè.
Cô cũng cảm thấy chuyện này không có chỗ nào không tốt! Cô cũng không hề muốn thay đổi tính cách này, vì cô chỉ muốn quen biết thật nhiều người mà thôi.