Hình ảnh xuất hiện trước mắt Tô Lị chuyển đổi rất nhanh, thời gian và cảnh tượng đã xảy ra biến hóa rất lớn. Khi đó, bề ngoài của Shere đã khoảng bảy tám tuổi, thế nhưng lúc này đã trải qua gần trăm năm kể từ ngày Lilith dẫn theo Shere bỏ trốn.
Lúc này, bộ dáng của Shere đã tương đối đáng yêu, có lúc Tô Lị còn tưởng rằng Shere đã bị người khác đánh tráo.
Nhưng ngẫm lại thì trong cơ thể Shere còn có một nửa dòng máu của con người, mà hầu như đứa nhỏ lúc mới sinh đều có da mặt nhăn nheo, giống như những con khỉ con, nghĩ như vậy nên Tô Lị cũng cảm thấy đây là điều hết sức bình thường.
Đã qua hơn một trăm năm mà Shere vẫn giữ bộ dáng của một đứa trẻ, điều này làm Lilith vô cùng buồn phiền. Ma lực trong cơ thể Shere mạnh hơn những ma cà rồng khác rất nhiều, điều này không hề sai, nhưng cũng chính vì vậy mà thời kỳ trưởng thành của Shere sẽ chậm hơn những người khác. Trong khoảng thời gian này, Shere đã kết giao với Cleves và Josie, tình cảm của bọn họ cũng không sai, tuy tuổi của ba người gần như nhau, nhưng hiện tại cả hai đều là có bộ dáng của một người đàn ông rồi.
Những năm gần đây Lilith luôn suy nghĩ biện pháp để ma lực của mình được khôi phục, thế nhưng cô chỉ có thể khôi phục được một nửa ma lực so với lúc trước. Đừng nói là giết sạch những người đã phản bội cô mà ngay cả một mình Eggers... cô cũng không phải là đối thủ của hắn!
Vì vậy Lilith không ngừng huấn luyện Shere, cô tìm mọi cách để kích phát toàn bộ ma lực trong người nó, nhưng cơ thể Shere vẫn còn là một cậu bé, vì vậy không thể nhận một lượng ma lực cường đại trong thời gian ngắn. Vì Lilith lo lắng Shere sẽ bị phản phệ nên chỉ đành bó tay.
“Shere, khi ngươi trưởng thành sẽ trở thành một huyết tộc mạnh nhất Ma Giới, đến lúc đó ngươi nhất định phải nghe lời ta, biết không?”
“Ừ, khi nào ta trở thành huyết tộc lợi hại nhất, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”
“Cảm ơn ngươi!”
“Vì vậy... Lilith, ngươi phải ở bên cạnh ta mãi mãi!”
Ngày Shere trưởng thành và có năng lực chống lại toàn bộ Ma Đảng, Lilith đã từng nghĩ sau khi báo được thù, mình sẽ mãi mãi ở bên cạnh Shere. Dù sao hiện tại Shere vẫn còn rất ngây thơ, và ngày cô đạt được đỉnh cao quyền lực như trước kia, cô cũng sẽ tìm mọi cách để bảo vệ Shere.
Nhưng cô không thể đợi đến ngày Shere chân chính trưởng thành được, vì ma lực của Lilith đã bắt đầu yếu dần, cả người cũng dần dần tiến nhập vào trạng thái tiêu vong.
Lilith cười khổ, cho dù bản thân mình là thủy tổ, thế nhưng cô đã sống lâu như vậy, cuối cùng thì cũng đến lúc mình phải tiêu vong. Những năm gần đây, cô đã chứng kiến qua bao sự chuyển biến của cuộc đời, có thể xem cái chết cũng như đóa hoa hồng tan trong gió.
Cuộc sống nhàm chán, tẻ nhạt, cô đơn... Lilith đã từng trải qua hết rồi, đối với cô tiêu vong cũng là một cách để bản thân được giải thoát. Thế nhưng khi cô biết mình sẽ thật sự tiêu vong, cô lại có chút không muốn, mà nhiều hơn đó là không cam lòng.
“Shere, sẽ có một ngày ngươi gặp được một người có thể cùng ngươi khóc, cùng ngươi cười, cùng ngươi vượt qua những ngày tháng cô đơn, mà người đó sẽ không bao giờ là ta!”
“Lilith, ý của ngươi là gì? Ngươi muốn rời bỏ ta sao? Cho tới bây giờ ta đều không khóc, vì vậy ta không cần người khác khóc cùng ta, ta chỉ cần Lilith là được rồi!”
Lilith vuốt ve mái tóc mềm mại của Shere, nói: “Không phải, ta sẽ không bỏ ngươi đâu, ta chỉ muốn ngươi độc lập đối mặt với cuộc sống mà thôi. Cho dù có một ngày ta không còn ở bên ngươi, ngươi cũng sẽ tìm được một người mãi mãi ở bên cạnh ngươi.”
“Ta sẽ nhanh chóng trưởng thành, ngươi cho ta thêm một ít thời gian nữa thôi, nhất định ngươi phải chờ ta.”
“Ta rất mong chờ đến ngày đó, ngày ngươi sẽ chân chính trưởng thành. Lúc đó, ngươi sẽ trở thành một huyết tộc không ai có thể địch nổi.”
Cả người Lilith đã dần dần biến hóa, vì vậy cô giao Shere cho Beucke chăm sóc, mà không lâu sau đó, Shere cũng bắt đầu tiến vào hôn mê kỳ.
Nhưng vì không muốn Ma Đảng cướp đi số thánh khí còn lại, nên Lilith đã phong ấn chúng vào trong chính cơ thể của mình, kèm theo đó là ma lực cường đại của thánh khí đã làm gia tăng tốc độ tiêu vong của Lilith.
Cuối cùng, Lilith phong ấn thân thể mình trong bức họa, linh hồn bị phân thành ba hồn bảy vía, tự do phiêu đãng khắp nhân gian cho đến khi hôi phi yên diệt thì thôi.
Sau khi thấy hình ảnh cơ thể Lilith vì mất linh hồn mà biến mất, bốn phía xung quanh Tô Lị cũng trở nên đen như mực. Tô Lị ngồi bệt xuống mặt đất, không thể động đậy, hoảng sợ kêu to: “Shere!!!”
“Hắn không nghe thấy đâu!” Đột nhiên phía sau lưng Tô Lị truyền đến một giọng nói, làm cho Tô Lị lại càng thêm hoảng sợ.
Người đó đứng dậy đi đến trước mặt Tô Lị. Trong bóng tối chỉ có hai người thấy được lẫn nhau, Tô Lị há miệng không tin vào mắt mình, cổ họng khô không khốc rặn ra từng chữ: “Li... Lilith???”
“Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt!” Lilith ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với Tô Lị.
“Đây là đâu? Tại sao chúng ta lại ở đây?”
“Đây là bên trong trái tim của ta, những thứ cô vừa nhìn thấy chính là quá khứ của ta.”
“Vì sao tôi lại ở trong này?” Tô Lị dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lilith, dường như nghĩ đến điều gì nên nói: “Lúc đó tôi đã bỏ nhẫn Thân Vương vào bức họa đó đúng không? Nhưng cô cũng không có trở về. Chẳng lẽ tôi và cô đều bị nhốt vào bên trong bức họa rồi sao?”
Lilith nghiêng đầu: “Cô chỉ đoán được một nửa mà thôi. Ít nhiều thì vì cô mà ta mới có thể sống lại, hơn nữa hiện tại ta đã trở về bên cạnh Shere, nhưng nếu muốn chân chính sống thì ta cần phải mượn thân thể của ngươi.”
Tô Lị nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ, có vẻ không hiểu ý tứ của Lilith là gì.
Thấy Tô Lị không hiểu, Lilith đành từ từ giải thích: “Hiện tại ta không phải hoàn toàn sống lại. Lúc đó ta đã tiêu vong, bản thể cũng hôi phi yên diệt, chỉ là trước khi tiêu vong ta có phong ấn bản thân bên trong bức họa, tuy có thể bảo tồn hồn phách, thế nhưng cơ thể đã sớm không còn. Không có cơ thể để tá túc thì sau bảy ngày, hồn phách sẽ hôi phi yên diệt, hơn nữa ngươi đã ở trong này hai ngày, vì vậy ta cần thân thể của ngươi.”
“Vậy không phải nếu tôi đưa thân thể cho cô thì tôi sẽ là người biến mất sao? Tôi không đồng ý!” Sau khi hiểu rõ ý của Lilith, Tô Lị không thèm suy nghĩ mà thẳng thừng từ chối.
“Cho dù ngươi không nhường thân thể cho ta, năm ngày sau ngươi cũng sẽ biến mất giống ta mà thôi.”
Lilith vô cùng hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Lị: “Cô đừng quên hiện tại chúng ta là một thể gắn liền với nhau. Vốn dĩ cô có thể sống đến bây giờ là dựa vào ba phách của ta để chống đỡ, ta chết thì cô cũng không thể sống được. Nếu cô đưa thân thể cho ta, cô cũng sẽ có được sinh mệnh vĩnh hằng, hơn nữa còn có thể mãi mãi ở bên cạnh Shere, như vậy không phải rất tốt sao?”
Quả thực lời nói của Lilith rất mê người, nhưng Tô Lị biết, cho dù cô đưa thân thể mình cho Lilith hay không thì mình cũng khó thoát khỏi cái chết.
Quả thật nếu không có hồn phách của Lilith thì cô đã chết từ rất lâu rồi, nhưng nếu bây giờ cô giao thân thể mình cho Lilith, vậy thì cô ta sẽ cướp lấy ý thức của mình, sau đó sẽ trở thành chủ nhân duy nhất của thân thể này. Cô đã quan sát Lilith lâu như vậy, cô ta là một người thế nào thì Tô Lị cô cũng có thể nắm được vài phần.
“Cũng đã đến lúc cô phải trả Shere lại cho ta rồi!
“Không được, Shere là của tôi!” Tô Lị bật thốt ra theo bản năng của mình, ngay cả cô cũng vô cùng kinh ngạc trước câu nói của mình.
Nghe Tô Lị nói như vậy, Lilith cũng có chút ngoài ý muốn, khẽ nhíu mày nói: “Ngươi biết rõ Shere thích ta, vậy mà lại còn muốn níu giữ hắn không tha? Nhưng dù sao thì ta sẽ làm cho ngươi thấy Shere yêu ta sâu đậm như thế nào!”
Lilith giơ tay lên không trung, một vài hình ảnh nhanh chóng hiện lên.
Lúc đó, Shere bước vào hôn mê kỳ đã hơn một trăm năm, thế giới vẫn thay đổi không ngừng, không vì Lilith tiêu vong mà xảy ra bất cứ thay đổi gì. Sau khi Shere tỉnh lại liền phát hiện không gian xung quanh nhỏ hơn trước kia rất nhiều...
Mỗi ngày, Beucke đều ghé vào thăm Shere, nhưng hôm nay lại thấy anh đã tỉnh dậy, trong mắt ông chỉ lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng quỳ một ngối xuống nói: “Hoan nghênh ngài trở về, Shere đại nhân.”
Shere ngẩng đầu nhìn về phía Beucke, mái tóc bạc dài khẽ tung bay, phải mất mấy phút đồng hồ Shere mới thoát khỏi cảm giác mơ hồ sau khi ngủ một giấc dài cả trăm năm. Lúc này, Shere cũng đã phát hiện bản thân mình đã chân chính trưởng thành, anh vô cùng vui mừng nhưng cũng bắt đầu cảm thấy yết hầu mình khô không khốc...
Biết được điều đó, Beucke vội vàng tiến lên duỗi cánh tay của mình ra. Sau khi hút đủ máu, Shere lập tức hỏi Lilith đang ở đâu.
Beucke trầm mặc một lúc sau đó mới nói: “Xin đại nhân chờ một chút, ta sẽ đi chuẩn bị quần áo thích hợp cho đại nhân.”
Sau khi rời khỏi tầng hầm, Beucke nhanh chóng báo cho Cleves và Josie rồi chuẩn bị đầy đủ quần áo cho Shere.
“Lilith đâu? Vì sao Lilith không tới gặp ta?”
“Cleves đại nhân và Josie sẽ đến nhanh thôi...”
“Ta hỏi Lilith đau rồi?” Shere cắt ngang lời Beucke: “Vì sao ngươi luôn nói sang chuyện khác? Lilith đâu?”
Beucke vẫn giữ im lặng làm Shere ngày càng tức giận, lúc này đột nhiên Cleves và Josie đi vào, khi nhìn thấy Shere đã tỉnh dậy thì vô cùng vui mừng chạy đến ôm cổ anh: “Shere yêu quý, đã lâu không gặp!”
“Ối!” Có lẽ bây giờ Josie mới ý thức được cả nguòi Shere đã không giống lúc trước, nên vội vàng đẩy Shere ra, lắc lắc bả vai anh nói: “Shere, cuối cùng thì ngươi cũng đã trưởng thành rồi!”
Shere nhíu mày, tuy là sự thật nhưng câu nói đó là Shere cảm thấy vô cùng khó chịu: “Sao các ngươi lại đến đây?”
“Beucke nói ngươi đã tỉnh nên chúng ta mới chạy đến.” Josie vui mừng dí sát mặt mình vào gương mặt tuấn lãng vô song của Shere: “Shere, ngươi cho ta sờ mặt ngươi một cái đi, bộ dáng của ngươi thật sự rất đẹp đấy!”
Cleves đi lên đẩy vẻ mặt vô cùng hưng phấn của Josie ra phía sau, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đừng để ý đến hắn. Ngươi vừa mới tỉnh, bây giờ đi nghỉ một lát đi, buổi tối còn đi săn mồi, có như vậy thì ma lực mới nhanh chóng hồi phục.”
“Trước tiên ta hi vọng các ngươi có thể nói cho ta biết Lilith đang ở đâu?”
“Cái đó... Lilith... Lilith...”
“Lilith biến mất rồi!” Cleves cắt ngang lời nói của Josie, dứt khoát nói.
Khi Cleves nói xong câu nói đó liền cảm giác được hơi thở âm trầm phát ra từ phía Shere. Josie bị Shere dọa cho phát sợ, vội vàng trốn sau lưng Cleves.
“Shere, ngươi đừng gấp. Lilith là thủy tổ của Huyết Tộc chúng ta, ngài ấy sẽ không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu, có thể là ngài ấy định làm điều gì đó nên mới đột nhiên biến mất như vậy.”
Bộ dáng của Shere làm cho bọn họ kinh hồn bạt vía. Bọn họ đã quen biết Shere lâu như vậy, nhưng chưa từng chứng kiến bộ dáng tức giận của Shere. Shere vốn luôn dịu dàng, thế nhưng bây giờ lại tức giận giống như dã thú, đây là lần đầu tiên Cleves thấy được đôi mắt màu tím xinh đẹp của Shere biến thành màu đỏ như máu.
Đây chính là dấu hiệu Shere đã thực sự tức giận.
“Ta đi tìm Lilith, các ngươi không được đi theo.”
Shere chỉ để lại một câu rồi nhanh chóng biến mất. Tuy bọn họ không tận mắt chứng kiến, nhưng cũng được nghe kể lại câu chuyện Shere trở về Ma Giới, trên đường đi tìm Lilith đã thuận tay chém giết Lang Nhân Tộc ra sao.
Khi bọn họ gặp lại Shere đã là chuyện của một tháng sau. Sau khi trở về, Shere đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, điều này làm bọn họ yên tâm không ít.
Những hình ảnh trước trước mắt đã biến mất nhưng vẫn làm Tô Lị không khỏi sợ hãi. Tuy đám Cleves không thấy cảnh Shere phát cuồng chém giết đám Lang Nhân Tộc như thế nào, nhưng Tô Lị lại thấy vô cùng rõ ràng.
Đó là một Shere mà cô chưa từng gặp qua, hai con mắt của anh đỏ thẫm, bộ dáng thị huyết của anh làm Tô Lị không rét mà run. Tô Lị nắm chặt hai tay lại với nhau, lúc này cô mới phát hiện hai tay mình đã thấm ra nhiều mồ hôi lạnh như vậy.
Một Shere như vậy... thật sự là rất đáng sợ..