“Thích!”
“Vì sao?”
“Bởi vì đến khi đó chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.”
“Shere, ta rất vui vì ngươi nói điều đó. Nhưng... ta lại không thích. Đối với ta, sinh mệnh vĩnh hằng cũng giống như sự cô độc vĩnh hằng.”
Shere không hiểu Lilith đang nói điều gì. Cô gái trước mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng ở trong mắt Shere, cô gái ấy luôn là một điều bí ẩn mà không ai có thể hiểu rõ được.
Sau này Shere mới biết được sự cô độc vĩnh hằng là như thế nào.
Shere chậm rãi mở mắt ra. Đây là lần đầu tiên Shere mơ thấy Lilth kể từ khi cô biến mất. Khi đó, Shere còn quá nhỏ nên không hiểu được sự cô độc là như thề nào. Nhưng hiện tại, dường như chính bản thân Shere đang phải trải qua những tháng ngày cô độc giống như Lilith.
Shere đứng dậy, đi đến gần bức họa của Lilith, đưa tay chạm khẽ lên giương mặt của cô. Trên bức họa vẫn là vẻ đẹp không gì sánh nổi của Lilith, thế nhưng nó lại thiếu mất một phần linh tính giống như Tô Lị.
“Lilith... chờ ta!”
...
Chuyện đầu tiên Tô Lị làm sau khi tỉnh dậy chính là không ngừng lẩm nhẩm tên của Shere. Sau đó cô cố gắng nhớ lại những khoảnh khắc hai người bên nhau. Cuối cùng cô cũng được thở phào nhẹ nhõm thi biết mình không bị mất trí nhớ.
Khi An bưng bữa sáng lên liền nhìn thấy cảnh tưởng hai mắt Tô Lị mở to, tròng mắt không ngừng nhìn từ bên này sang bên khác.
“Cô không cần suy nghĩ nhiều, ta chưa xóa mất trí nhớ cô đâu.” An để bữa sáng của cô Tô Lị ở đầu giường, sau đó còn lấy hai tay vỗ lên má cô để cô nhìn về phía anh ta.
Tô Lị chớp mắt, ngơ ngác nhìn An một lúc, sau đó mới lấy tay gạt bàn tay của An đang ôm má mình ra.
“Thứ nhất, tôi và anh không hề quen biết, anh không có tư cách xóa trí nhớ của tôi. Thứ hai, anh không phải là tôi, anh không có quyền quản lý trí nhớ của tôi. Thứ ba, anh đánh không lại Shere. Thứ tư, những chỗ tôi bị anh đánh phải đã chảy mất mấy ngàn CC máu, cho dù anh để bác sĩ truyền máu cho tôi nhưng vết thương vẫn còn rất đau. Cho nên anh phải thả tôi trở về.”
“Nếu cô muốn trở về bên cạnh Shere thì ta đành phải từ chối. Nhưng ta có thể cho cô hai lựa chọn: Thứ nhất, để cho ta xóa trí của cô. Thứ hai, cô phải ở đây nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Tôi còn lựa chọn thứ ba, hoặc là tôi giết chết anh, hoặc là để Shere đến giải quyết anh.”
An không hề tức giận mà lại cười nói: “Thứ nhất, cô không đánh lại ta. Thứ hai, ta sẽ không để Shere tìm đến chỗ nàu. Thứ ba, hiện tại cô đang phải chịu sự khống chế của ta.”
“Hừ!!!” Tô Lị tức giận nằm xuống giường, với tay lấy chăm trùm kín lên đỉnh đầu. Cô thề từ nay về sau cô không thèm chơi chữ với người này nữa.
“Cô đang bị mất máu quá nhiều nên bâu giờ phải ăn những thứ bổ máu nhiều vào!”
“Biết tôi vì anh mà mất quá nhiều máu thì anh đi ra ngoài cho tôi, để tôi còn phải nghỉ ngơi cho tốt!”
“Được rồi! Đồ ăn ta để trên bàn, cô nhớ dậy ăn đấy.”
Một lúc sau, Tô Lị không không nghe thấy tiếng động từ bên ngoài nữa mới ló đầu ra. Cô lấy tay day lên trán mình, cảm giác choáng váng vẫn còn. Lúc này chắc là gương mặt của mình sẽ tái nhợt dọa chết người khác mất!
Không tính thỉnh thoảng cô vẫn bị Shere hút máu, tối hôm qua lại còn bị mất máu quá nhiều. Lúc này Tô Lị nghĩ lại mới cảm thấy vô cùng đáng tiếc, cô chỉ sợ rằng có một ngày nào đó mình sẽ chết vì mất quá nhiều.
Sau một lúc suy nghĩ vẩn vơ, Tô Lị lại mê man ngủ thiếp đi.
...
Đã hai ngày nay, Shere phái đàn dơi bay ra ngoài tìm kiếm vẫn không có chút tin tức nào của Tô Lị.
Ess vẫn luôn bị nhốt trong kết giới cũng gần đến cực hạn. Nếu không nhanh chóng phong ấn Ma Đồ để tiêu diệt ác ma trong cơ thể Ess thì rất có khả năng cô ấy sẽ bị hồn phi phách tán.
Tuy vẻ mặt Shere vẫn luôn bình tĩnh như trước, nhưng cả người lại luôn tản ra một hơi thở làm người khác không khỏi rùng mình. Ngay cả Ryan lane cũng chỉ đứng bên cạnh, không dám nói nhiều.
“Đại nhân, phía bắc có một tòa lâu đài được bày kết giới.” Hôm nay đàn dơi được Shere phái ra ngoài tìm kiếm đã trở về để báo tin cho Shere.
“Thật sao? Vất vả cho các ngươi rồi.”
Ryan Lane là con người, nên khi Shere nói chuyện với đàn dơi, anh ta không thể nghe được, cho nên đành phải mở miệng hỏi: “Đại nhân, tìm được rồi sao?”
“Đúng lúc thật! Ryan Lane, ta muốn ngươi đến một chỗ.”
Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, Tô Lị hoàn toàn không biết gì cả, đến tận bây giờ ngay cả cửa phòng cô cũng không được bước ra ngoài nửa bước. Mỗi lần cô mở cửa, bên ngoài sẽ xuất hiện hai tên canh cửa, Tô Lị còn chưa kịp nói gì đã bị cái trừng mắt của bọn họ làm cho sợ hãi, vội vàng quay trở về phòng.
Tô Lị mở cửa sổ ra, đây là lầu ba, nếu nhảy xuống dưới đất không chết cũng gãy chân gãy tay. Không chết vì vết thương quá nặng cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Dù sao thế nào cũng phải chết, nhưng Tô Lị là một cô gái rất sợ chết, cho nên sau một hồi suy nghĩ, cô vẫn quyết định không nên mạo hiểm.
Trong lúc cô vô cùng buồn chán, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ầm ỹ, giống như đã có chuyện gì rất nghiêm trọng xảy ra. Tô Lị vội vàng chạy đến bên cửa, ghé tai sát vào cánh cửa lắng nghe xem chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi tiếng bước chân dồn dập vang lên thì lại trở nên yên tĩnh, nhưng Tô Lị chưa kịp suy nghĩ thì cánh cửa đã đột nhiên bị mở ra. Cũng may Tô Lị có thể giữ được thăng bằng, không bị té về phía trước theo cánh cửa. Cô chỉ mới nghe lén có một chút, thế nhưng đã bị người khác bắt gặp rồi sao?
“Cô đang làm gì vậy?”
Vẻ mặt Tô Lị cứng ngắc, quay đầu nhìn người đang nghi ngờ đứng ngoài cửa. Người đó không ai khác chính là người đã mang cô về nơi này.
Sau khi xấu hổ, đột nhiên Tô Lị nhớ lại vài bài thể dục mà viện trưởng đã dạy cô khi còn ở cô nhi viện: “Tôi đang tập thể dục! Không phải anh cũng đã thấy rồi sao? Sao nào? Hiện tại tôi bị anh nhốt ở nơi này, ngay cả những vận động cơ bản như thế này cũng không cho tôi làm hay sao?”
“Ta không nói là không được làm!” An đi vòng qua người Tô Lị, để khay đồ ăn lên bàn.
Tô Lị dừng động tác trên tay lại, đi qua nhìn thứ An vừa mang đến: “Cái gì vậy? Là mì sốt tương sao?”
“Ta nghe nói cô là người Thanh Quốc nên sai người làm vài món cho cô. Cô ăn thử xem.”
Bỗng nhiên Tô Lị lại nhìn người này một cặp mắt khác xưa: “Hóa ra anh lại là một người rất cẩn thận.”
Sau khi đi đến Anh quốc, mỗi ngày cô đều phải đối mặt với một đống đồ ăn toàn dầu mỡ. Ở chỗ Shere thì hết uống trà lại đến bánh ngọt. Lúc này đột nhiên cô lại được nếm thử mùi vị của quê hương, điều này không hề dễ dàng chút nào.
“À đúng rồi, lúc nãy tôi nghe thấy bên ngoài rất ầm ỹ. Đã có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì đâu. Cô cứ ở lại đây nghỉ ngơi, không được đi nơi nào hết, biết chưa? Ta còn có việc phải giải quyết!” An nhìn cô gái đang vùi mình vào đĩa mì ăn ngấu nghiến, nhỏ giọng dặn dò.
Nếu anh có năng lực, anh muốn cô có thể mãi mãi ở đây như hiện tại, hoặc đưa cô đến một nơi không có Shere. Vậy thì cô ấy sẽ không bao giờ nghĩ đến Shere nữa.
Nhân loại và Huyết Tộc, cuối cùng cũng không thể nào ở với nhau được. Anh không muốn nhìn thấy Tô Lị đi trên con đường giống như mẹ của mình. Một cô gái nhân loại mang thai đứa con của Huyết Tộc, không chỉ có đứa nhỏ mà ngay cả tỉ lệ sống sót của bản thân người mẹ chỉ có 2%.
An muốn tự tay ngăn cản chuyện này trước khi xảy ra, thời điểm mà tình cảm của Tô Lị dành cho Shere chưa sâu nặng. Hoặc là... anh sẽ để cô trở thành một thợ săn ma cà rồng giống mình.
Sau khi An đi được một lúc, Tô Lị để nĩa trong tay xuống, mặc lên người mình một cái áo khoác, nhẹ nhàng đi đến gần cánh cửa. Sau khi cô xác định bên ngoài không còn tiếng động nào nữa mới từ từ vặn tay nắm cửa...
Ở lại đây nghỉ ngơi, không được đi nơi nào hết... Làm sao cô có thể nghe lời người này được!
Tô Lị nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa... thật không ngờ An lại không hề khóa cửa! Bên ngoài cũng không hề có bảo vệ! Một cô hội ngàn năm nha!
Tô Lị ngó xung quanh bốn phía, không thấy bóng dáng người nào nên cô nhẹ nhàng đi đến cầu thang. Lúc này, hai tên bảo vệ vẫn canh giữ ngoài cửa phòng của cô lại đang nằm trên mặt đất.
Tô Lị đi xuống, dùng chân đá họ vài cái, không thấy họ động đậy nên liền thoải mái bước qua người họ đi tiếp.
Xem tình hình này, chắc chắn là có ai đó đã xông vào đây và có thể đánh hai người cao to vạm vỡ kia ngất đi rất có khả năng là Shere. Nghĩ đến đây, Tô Lị liền vội vàng bước xuống dưới lầu nhanh hơn.
Trong phòng khách dưới lầu không một bóng người, nhưng Tô Lị có thể loáng thoáng nghe được tiếng đánh nhau ở ngoài cửa. Cô chỉ cần nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra là có thể thấy được ai đang đánh nhau ngoài kia.
Người đột nhập vào đây không phải Shere như cô tưởng tượng, mà lại là Ryan Lane vẫn đi theo Shere. Vậy mà Ryan Lane lại xông vào đây cứu cô? Điều này làm cho Tô Lị cảm thấy kinh ngạc.
Tuy Ryan Lane chỉ là một con người, nhưng thực lực lại không hề kém với An. Kiếm trên tay hai người giao nhau, thực lực lại ngang tài ngang sức một cách ngạc nhiên. Giữa một rừng đai quang kiếm ảnh của hai người, Tô Lị cũng không phát hiện được ai là người yếu hơn, nhưng cô biết đây lại là một cô hội để mình chạy trốn.
Tô Lị quan sát xung quanh tòa lâu đài thì phát hiện cả bốn phía đều bị rừng rậm bao phủ. Tuy nơi nào cũng rất đẹp nhưng Tô Lị lại không biết đi về phía nào, mà lúc này An và Ryan Lane lại đang đánh nhau ngay trước mặt cô.
“Tô Lị, về phòng đi!” An đang mải giao chiến với Ryan Lane, đột nhiên thấy Tô Lị đang định chạy trốn, vội vàng hô lên.
Mà lúc này Ryan Lane cũng đã thấy được cô. Trên gương mặt của Ryan Lane vẫn không hề có chút biểu cảm nào. Một tay Ryan Lane cầm kiếm, một tay chỉ về một phương hướng: “Cô cứ chạy về phía này là có thể thoát khỏi rừng rậm.”
Tô Lị không thèm để ý đến An, gật đầu với Ryan lane một cái rồi cắm đầu cắm cổ chạy về phía Ryan Lane vừa chỉ. An muốn chạy đến ngay cản cô nhưng đã bị Ryan Lane kịp thời ngăn cản.
Tô Lị đã chảy được đoạn, đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Ryan Lane, còn anh thì sao?”
“Chuyện này cô cứ yên tâm, cô cứ chạy về phía đó là được rồi.”
Tuy Tô Lị là nhân loại, cô lại kiên quyết đứng về phía Shere, chỉ cần là người sáng suốt sẽ biết Tô Lị thích Shere. Nhưng người tên Ryan Lane đang đứng trước mặt An lại không giống Tô Lị, anh ta rõ ràng là một con người, tại sao cũng lựa chọn đứng về phía Shere? Điều này làm cho An vô cùng khó hiểu.
Shere là một ma cà rồng ác ma, chắc chắn mọi người gặp được đều phải tìm cách giết hắn chết mới đúng. Nhưng tại sao lại có một đống người đứng về phía Shere, vì hắn mà phấn đấu quên mình? Shere có năng lực như thế nào mà để cho những người này trả một cái giá lớn như vậy cho hắn?
Ryan Lane lại không để An suy nghĩ nhiều, nhanh chóng tấn công về phía An.
Tô Lị vẫn cắm đầu cắm cổ chạy, khi cả người đã nghiêng nghiêng ngả ngả như sắp té xuống đất thì cô mới phát hiện mình đã chạy ra khỏi rừng rậm. Vào lúc cô không thể nhấc chân chạy được nữa, cô mới mơ hồ thấy được một bóng dáng màu đen.
Shere đã đứng ở đây chờ rất lâu, cuối cùng thì Tô Lị cũng xuất hiện. Sắc mặt cô tái nhợt, môi tím ngắt, cả người lạnh như băng. Shere thấy thế thì vội vàng lấy áo khoác của mình phủ lên người cô.
Tuy vết thương trên bụng đã được khâu lại, nhưng vừa nãy cô đã vận động quá sức, nên có thể vết thương lại nứt ra, làm cho cô vô cùng đau đớn. Vì vậy Tô Lị đã không còn chút hơi sức nào nữa, cả người ngã vào Shere.
Shere ôm lấy Tô Lị: “Đi thôi.”
“Chờ chút, Ryan Lane... làm sao bây giờ?”
“Ryan Lane đã từng trải qua huấn luyện sát thủ cao cấp, em không cần lo lắng cho hắn đâu.”
Chỉ trong chớp mắt, Tô Lị đã được Shere đưa về căn phòng quen thuộc của mình. Shere ôm Tô Lị nhẹ nhàng đặt xuống giường, đắp chăn cho cô rồi nói: “Em hãy nghỉ ngơi cho tốt!”
“Đúng rồi, lúc nãy ngài nói Ryan Lane đã từng trải qua huấn luyện sát thủ cao cấp. Chuyện này là như thế nào?” Khi Shere đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Tô Lị lại hỏi.
Cô vẫn tưởng rằng Ryan Lane chỉ là một vệ sĩ đi theo bên cạnh Shere, hoặc có thể nói là kỵ sĩ. Cho tới bây giờ cô vẫn không hề hay biết... hóa ra Ryan Lane lại là một sát thủ. Tuy bọn họ đã ở chung với nhau được vài tháng, thế nhưng cô lại không hề biết chuyện gì về bọn họ cả.