• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sênh Mai

Tiểu Thu thở dài, tôn thượng của nàng chỉ mới sáu tuổi, vẫn còn nhỏ như vậy sao có thể làm một sư phụ tốt?

Nghe được tiếng Tiểu Thu thở dài, Nguyên Sơ cảm thấy dù tốt xấu gì cũng là đồ đệ nhà mình lần đầu tiên thi đấu, nàng cứ chờ như vậy cũng vô ích, có cảm giác hơi xấu hổ…

Vì vậy đột nhiên Nguyên Sơ ngồi dậy, nói với Tiểu Thu, "Có phải bây giờ đã là mùa thu rôi không Tiểu Thu, ngươi đi ra sau núi xem xem quả mai linh đã chin chưa, nếu chưa thì cưỡi tiên hạc sang đỉnh núi khác trộm một cái trứng về làm bữa sáng cho ta đi."

"Tôn thượng!" Tiểu Thu không đồng ý nhìn nàng một cái, nhưng mười ngày này, Tiểu Thu bất tri bất giác bị Nguyên Sơ thuần phục, lúc này tuy không tình nguyện nhưng vẫn đi.

Tiểu Thu đi rồi, gian phòng bên trong chỉ còn hai người Dạ Trầm Uyên cùng Nguyên Sơ, Nguyên Sơ chắc chắn Tiểu Thu đã đi thật xa, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Dạ Trầm Uyên.

"Ngươi đi theo ta."

Căn bản Dạ Trầm Uyên đang mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng ngồi bên ghế, nghe nàng nói như vậy, theo bản năng giữ nàng lại.

"Sư phụ, người muốn đi đâu?"

Nguyên Sơ đạo, "Đương nhiên là đi đến một nơi tốt rồi!"

Dạ Trầm Uyên trong lòng thầm than, hai mắt có chút không dám dừng ở trên người Nguyên Sơ, chỉ nhẹ nhàng nói, "Trước hết để ta khoác thêm áo ngoài cho sư phụ được không?"

Nguyên Sơ đau đầu, trung y nàng mặc mỏng manh như xuyên thấu, hơn nữa một tiểu oa nhi sáu tuổi chẳng lẽ còn sợ người ta nhìn thấy cái gì? Dù sao thì phía trước cũng như đằng sau thôi, có gì đáng xem chứ? Nhưng nghĩ lại, mình cũng đã là sư phụ người ta, vẫn nên làm gương một chút, vì thế miễn cưỡng đáp ứng, tiểu cánh tay vừa nhấc, Dạ Trầm Uyên đứng chờ bên giường lấy thêm áo khoác.

Mặc dù hơn nàng bốn tuổi, nhưng dáng người Dạ Trầm Uyên cao gầy, cũng đã ra dáng một tiểu thiếu niên, nhưng Nguyên Sơ còn chưa lớn lên, cả người bé nhỏ, dáng mũm mĩm, nhìn qua giống được nặn từ bột, hai mắt lay chuyển, linh động khả ái!

Lúc này Nguyên Sơ đang đứng trên sạp,còn Dạ Trầm Uyên đứng trên mặt đất, vẫn cao hơn nàng nửa cái đầu, lúc mặc áo cho nàng, hai tay vòng ra sau,bộ dạng tựa như muốn đem nàng ôm lấy.

Ngửi được mùi sữa thơm trên người Nguyên Sơ, tim Dạ Trầm Uyên đột nhiên đập nhanh! Dù hôm nay là ngày tỷ thí, hắn vẫn bình tĩnh, nhưng tới gần người sư phụ, hắn thấy rất khẩn trương.

"Được rồi."

Nàng sửa soạng mặc áo xong xui, cũng không cột tóc, cứ như vậy nhảy xuống giường lôi kéo Dạ Trầm Uyên rời đi, thời gian gấp gáp, nàng muốn tốc chiến tốc thắng!

Rất nhanh, hai người đến nơi có linh khí dày đặc nhất Hàn Kiếm Phong ——Như Dạ Linh Đàm.

Nguyên Sơ nhắm mắt lại mặc niệm khẩu quyết, nháy mắt, kết giới linh đàm phá vỡ,từ trong nước bay ra một thứ.

Cầm vật đó ở trong tay, Nguyên Sơ chớp mắt nhịn đau lòng! Nhưng nghĩ lại, đầu tư trên người nam chính có gì mà không đáng? Ngay cả Thần Khí nam chính cũng đáp ứng cho nàng, bây giờ đầu tư thì ngày sau càng được báo đáp hậu hĩnh! Vì thế nàng quyết tâm, đem hộp ngọc đưa qua.

"Lấy đi, trận chiến này, nhất định ngươi phải tiến vào mười hạng đầu!"

Dạ Trầm Uyên khó hiểu nhìn chiếc hộp, chỉ nhìn bên ngoài, cũng không nhìn ra được bên trong có gì, nhưng mở ra một khe nhỏ, linh khí trong chiếc hộp đột nhiên tản ra ngoài! Dạ Trầm Uyên vội vàng đóng hộp lại, nhưng dù vậy, mảnh linh khí bên trong so với không gian nơi này nồng đậm gấp mười lần! May mà Nguyên Sơ có dự kiến, trước dùng kết giới phong tỏa khu vực này, mới không kinh động đến người khác.

Dạ Trầm Uyên trong lòng khiếp sợ, mặc dù chỉ là thoáng nhìn cũng hoảng hốt, hắn biết, ngoài Thiên Châu thì bất kỳ thứ gì đều trân quý hơn những món đô hắn có trong tay.

"Sư phụ, ta không thể nhận được!"

Nguyên Sơ buồn bực nhìn hắn, thằng nhãi này về sau làm đủ mọi chuyện giết người đoạt bảo vật, vậy mà bây giờ lại làm ra vẻ mặt như vậy?

"Bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi!" Nguyên Sơ nghiêm trang nói, "Trong thân thể ngươi còn có một linh hồn tồn tại đúng không? Chẳng là ta cảm giác lão đang ngủ say, vạn năm linh tủy này có thể tẩm bổ thần hồn, trong hộp có mười giọt, ngươi dùng một giọt, thần thức có thể tăng lên diện rộng tăng trưởng, linh hồn kia cũng có thể tỉnh lại, thời điểm thi đấu có lão giúp ngươi, sẽ không cần ta nhọc lòng."

Dạ Trầm Uyên khiếp sợ nhìn Nguyên Sơ, hắn không nghĩ được, ngay cả bí mật lớn nhất của hắn người cũng biết!

"Sư phụ, người làm sao biết được vị kia..."

Dạ Trầm Uyên câu nói tiếp theo chưa xong, liền bị một ngón tay Nguyên Sơ để trên môi ngăn lại, nàng lại gần, ghé vào lỗ tai hắn đắc ý nói, "Ta đọc qua tu tiên tịch có liên quan đến Thiên Châu, biết bên trong có không gian giới tử, hơn nữa còn có linh hồn đại năng đang bị phong ấn, nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đủ mạnh, lão gia hỏa kia sẽ không làm gì được ngươi cả, nhưng bí mật này, ngươi biết ta biết, sẽ không có người thứ ba biết."

Vốn Dạ Trầm Uyên đang cẩn thận nghe, nhưng bị chính mùi hương trên người nàng bay đến, hô hấp mỏng manh phảng phất bên tai hắn, khiến cho hắn đỏ mặt, cả người đều trở nên căng thẳng.

"Nhớ kỹ chưa?"

Đột nhiên Nguyên Sơ rời đi, làm Dạ Trầm Uyên giật mình bừng tỉnh, hắn vốn còn định khước từ, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc Nguyên Sơ, lời cự tuyệt kia, một chữ cũng không thốt ra được, chỉ còn lại cảm động ngập tràn.

Vạn năm linh tủy này không thể nào sư phụ lấy được, chỉ có thể là mẫu thân cho người. Hơn nữa thứ này trân quý có thể so với tiên khí! Có rất nhiều người vì nó trở nên điên cuồng, nhưng người cứ như vậy cho mình, bởi vì hắn cần?

Phần ân tình này, hắn nhất định sẽ nhớ cho kỹ!

Hắn dùng sức siết chặt chiếc hộp trong tay, trịnh trọng nói, "Sư phụ yên tâm, ta nhất định sẽ giành được hạng nhất!"

Nguyên Sơ gật gật đầu, lúc này, Thiên La Cổ vang lên, tiên âm rải rác từ chân trời truyền đến, đại điển khai sơn, rốt cuộc cũng bắt đầu!

Nguyên Sơ vội vàng tế xuất một viên linh tủy trong chiếc hộp, trực tiếp bắn vào miệng Dạ Trầm Uyên, tiếp đó ngón tay điểm tại mi tâm hắn, bàng bạc linh khí tỏa ra, Dạ Trầm Uyên thét lớn một tiếng, nhắm mắt lại, hắn cảm giác mình thân thể mình sắp xé làm hai! Một bên là thần thức, một bên là thân thể, cảm giác này, so với việc chữa trị đan điền ngày hôm qua còn thống khổ gấp ngàn lần!

Dạ Trầm Uyên cắn răng, không nói một tiếng, dùng toàn bộ linh lực bản thân di chuyển theo linh khí Nguyên Sơ, một lần lại một lần tẩy trừ kinh mạch cùng thần thức.

Trong quá trình này, hắn đột nhiên phát hiện, sư phụ không giống như người khác nói, căn cơ không ổn, mà ngược lại, hắn mặc dù không cùng Nguyên Anh khác giao thủ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế sư phụ vững chắc cao như núi, đây không hề giống như năng lực bị thúc thành Nguyên Anh mà thành.

"Tập trung lực chú ý."

Âm thanh nữ đồng thanh thúy lúc này nghe đến dị thường nghiêm túc, lại mờ mịt phảng phất đến từ chân trời.

"Dược lực của vạn năm linh tủy mạnh vô cùng, hiện tại ta giúp ngươi tiêu hóa một nửa, chờ thần hồn trong người ngươi tỉnh lại, lão sẽ hướng dẫn ngươi tiêu hóa nửa còn lại, bây giờ, ngươi cứ di chuyển theo linh lực của ta, trong lòng mặc niệm Thanh Tâm quyết, Vong Trần Quy Nhất!"

Không biết trải qua bao lâu, có lẽ chỉ trong một cái chớp mắt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK