Một kiện thượng phẩm linh khí cũng đủ cho y dùng hết niên thiếu! Thật sự là danh tác a!
Vi Sinh Cực im lặng nuốt nước miếng, đang nghĩ ngợi xem nên đáp lời đối phương như thế nào,Dạ Trầm Uyên biết hắn đang do dự, lập tức tăng giá.
" Hai kiện. "
" Thành giao! " Vi Sinh Cực lập tức đồng ý, đối phương muốn làm gì y cũng không hỏi rõ, nhưng người tham tiền bày tỏ chỉ cần không bắt y đi phóng hỏa giết người, điều kiện gì y cũng có thể đáp ứng!
Thấy y gật đầu, Dạ Trầm Uyên thoải mái nở nụ cười.
" Ngươi muốn ta làm gì? " Vi Sinh Cực hỏi.
Hắn nói: " Ta muốn ngươi tiến tới trận chung kết! "
" Hả? " Vi Sinh Cực nghi hoặc nhìn hắn " Sau đó trong trận chung kết ta bại dưới tay ngươi? "
Thật không có vấn đề gì cả, y thầm nghĩ, có được hai kiện linh khí phù hợp thuộc tính, hạng nhất hạng nhì với y cũng không quan trọng.
" Không. " Dạ Trầm Uyên lắc đầu, hắn không có khả năng làm trò trước mặt Chưởng môn cùng các vị Trưởng lão, đối phương cố ý thua, hắn cho dù thắng, mặt mũi sư phụ cũng mất hết.
Cho nên hắn nói: " Ta cho ngươi mấy thứ này là muốn ngươi đáp ứng ta nhất định phải dùng toàn lực tiến tới trận chung kết, nếu như ngươi có được hạng nhất và quyền lợi được chọn sư phụ, ta hi vọng ngươi có thể bỏ qua Hàn Kiếm Phong Phong chủ Nguyên Sơ mà bái sư những người khác. "
Lời nói bình tĩnh của hắn khiến Vi Sinh Cực khó tin: " Đơn giản như vậy? "
Dạ Trầm Uyên cho y nhiều ưu đãi như vậy chính là hi vọng y không bái búp bê sáu tuổi kia làm sư phụ? Như này...
Hắn gật đầu: " Đúng vậy, với lại ngươi đã đáp ứng rồi. "
" Đúng là đã đáp ứng rồi... " Vi Sinh Cực vẫn là khó có thể tin " Nhưng vạn nhất có hắc mã khác cùng ta tranh hạng nhất thì sao? "
Dạ Trầm Uyên nghe vậy tự tin nở nụ cười.
" Chỉ cần ngươi có thể tiến tới trận chung kết, ta cũng nhất định sẽ cố gắng, sau đó đánh với ngươi một trận! "
Hắn đã đáp ứng với sư phụ sẽ không cậy mạnh, nhưng trong đại điển, hai người uy hiếp đã bị đánh bại, hắn tin tưởng những người còn lại trừ bỏ Vi Sinh Cực đều không thể làm khó được hắn.
Như vậy, hắn cùng Vi Sinh Cực tiến tới trận chung kết, liền có thể ngăn chặn tất cả ý định bái sư phụ của hắn làm sư của những người khác, cuối cùng hắn chỉ cần dùng toàn lực của mình ứng phó là được.
Ngay tại thời điểm Vi Sinh Cực vẫn chưa hiểu rõ, Trưởng lão bên kia đã gọi tên Dạ Trầm Uyên, hắn gật đầu với y rồi xoay người đi lên lôi đài.
Đối thủ của hắn là một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, tóc ngắn, cũng giống như hắn là Luyện Khí tầng mười.
" Đa tạ. " Dạ Trầm Uyên mỉm cười hành lễ, mà hành động kế tiếp của hắn cùng vẻ ngoài ôn hòa khác nhau hoàn toàn, lưu loát công kích! Đối phương nhanh chóng bị đả bại.
Đúng như hắn dự liệu, những ngày kế tiếp đối chiến đều không quá khó khăn, hắn mỗi lần thắng sẽ tiến thêm một tầng lên tới lôi đài trên cao, chiếu theo hiện tại, không quá bao lâu hắn sẽ tiến tới trận chung kết.
Hơn nữa vì có thể nhanh chóng điều tiết di chứng, mỗi ngày sau khi kết thúc trận đấu, người khác đang ngủ, hắn ở trong Thiên Châu tu luyện, một tháng bên trong bằng một ngày bên ngoài, cứ như vậy tới trận chung kết hắn tuyệt đối mạnh mẽ hơn rất nhiều!
Nhưng có duy nhất một điểm khiến hắn mất mát... Chính là sư phụ sau lần đó cũng không tiến vào Thiên Châu lần nữa...
Theo lí mà nói, Nguyên Sơ và Dạ Trầm Uyên đã cộng hưởng Thiên Châu, chỉ cần nàng không cách hắn quá một nghìn dặm, chỉ cần một ý niệm cũng có thể tiến vào, sử dụng tài nguyên bên trong.
Nhưng sau lần nàng giúp hắn phong ấn huyết mạch Thần Hoàng thì không có vào làm cho hắn mất mát rất nhiều, nhưng sau đó nhanh lấy lại tinh thần! Sư phụ nhất định là không muốn quấy rầy hắn tu luyện chuẩn bị cho trận đấu cho nên không có tới xem hắn, vậy hắn càng phải chăm chỉ hơn!
Vì thế, ở trong Thiên Châu, Dạ Trầm Uyên buộc mình huấn luyện ma quỷ, khó khăn đều tăng lên gấp đôi! Lệ lão ở một bên nhìn vừa vui mừng vừa phẫn uất, vui mừng vì kí chủ của lão vừa có thiên phú vừa chăm chỉ, là một hài tử tốt, phẫn uất chính là, hắn cố gắng như vậy để trở thành đồ đệ của người khác!
Cực kì tức giận, lão trước đây đã từng khuyên hắn bái mình làm sư nhưng không được, cuối cùng bị một búp bê sáu tuổi cướp đi, đáng hận!
Dạ Trầm Uyên đang luyện tập thân pháp tốc độ bên trong trận pháp Lưu Tinh chuy rùng mình một cái, ở trong Thiên Châu còn thấy lạnh sao?
Rốt cục, ở trong trận pháp thôi miên tu luyện bảy ngày, hắn mệt mỏi nằm úp sấp xuống đất, hắn ở trong Thiên Châu nghỉ ngơi, vào lúc mệt mỏi nhất thế này, giấc ngủ vẫn là phương pháp điều tiết tốt nhất, mà lúc hắn ngủ cũng là lúc Nguyên Sơ tiến vào.
Làm chủ nhân cộng hưởng của Thiên Châu, Nguyên Sơ chỉ cần dùng một ý niệm cũng có thể nhìn thấy hết tình huống bên trong, tự nhiên cũng nhìn thấy Dạ Trầm Uyên tu luyện, đối với chuyện hắn cố gắng nàng rất vui mừng, nguyên nhân nàng không tiến vào thật ra rất đơn giản...
Bởi vì Dạ Trầm Uyên có một thói quen, hắn bình thường sau khi tu luyện mệt mỏi đều sẽ cởi quần áo vào ngâm trong linh tuyền, cởi quần áo a!! Nàng đều thấy rõ ràng tất cả!!
Đối với việc này, Nguyên Sơ sợ rằng tâm hồn mình sẽ hỏng mất! Nàng cư nhiên nhìn thấy hết toàn bộ nam chủ lúc mười tuổi! Là nữ nhân đầu tiên nhìn thấy hết nam chủ, nàng cần phụ trách không?
Nguyên Sơ càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, hơn nữa nàng cũng không nghĩ sẽ cướp đi nụ hôn đầu của nam chủ, nàng tuy rằng chưa nhắc tới chuyện này nhưng kì thật vẫn luôn nhớ rõ! Đáng sợ... Nam chủ về sau còn trong sạch không?
Về sau nhất định phải thiện ý chỉ điểm cho Dạ Trầm Uyên chuyện này, ở bên trong Thiên Châu tuyệt đối không được tắm rửa!
Hiện tại hắn còn nhỏ, nhưng sau này trưởng thành, trở thành đại soái ca kinh thiên địa quỷ thần khiếp, nàng vẫn không nên nhìn thấy!
Lệ lão thấy biểu tình Nguyên Sơ rối rắm liền bay lại.
" Tiểu oa nhi, ngươi có tâm sự? "
Nguyên Sơ nghĩ một chút, tốt nhất vẫn nên để Lệ lão nhắc nhở Dạ Trầm Uyên, dù sao loại chuyện này cũng khó có thể giáp mặt nói.
" Lệ lão... Chuyện là, ta cùng Dạ Trầm Uyên đã cộng hưởng Thiên Châu. "
" Đúng, có vấn đề gì? " Lệ lão bay quanh nàng hỏi.
Nguyên Sơ ho khan hai tiếng: " Không có gì, chỉ là... Về sau ngươi nói với Dạ Trầm Uyên cẩn thận một chút, bởi chỉ cần một ý niệm, tất cả đối thoại cùng tình huống của các ngươi bên trong Thiên Châu ta đều thấy rõ ràng! "
Nàng nhấn mạnh " tất cả ", " đều thấy rõ ràng ", Lệ lão hẳn hiểu được ý tứ của nàng chứ? Cho dù không rõ thì nói với Dạ Trầm Uyên, hắn sẽ hiểu được, sau đó thời điểm cởi quần áo sẽ cảnh giác hơn.
Ai ngờ Lệ lão nghe xong, vẻ mặt đau khổ nói: " Tiểu oa nhi, ta không cố ý nói ngươi vừa thấp vừa béo, ngươi sẽ không vì điều này mà đến cảnh cáo ta chứ? Ta đã lớn tuổi rồi, ngươi khoan dung chút đi. "
" Tóm lại... Chờ Dạ Trầm Uyên tỉnh, ngươi đem những lời ta nói nói cho hắn đi! "