• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Asakari

Dạ Trầm Uyên tuy rằng là đồ đệ nàng, nhưng nàng cũng phải tôn trọng hắn, nếu như hắn đã muốn bế quan ba ngày, Nguyên Sơ không có biện pháp, chỉ có thể ở bên ngoài tấm chắn xếp bằng ngồi xuống.

Nghĩ thầm, hắn hiện tại trạng thái không tốt, nếu như gặp phải mãnh thú hay thứ khác thì làm sao? Vậy nên nàng sẽ bảo hộ hắn.

Nhưng mà, hắn rốt cuộc làm sao vậy? Vì cái gì cảm xúc trở nên kịch liệt như vậy?

Chẳng lẽ Tam Nhật Thôi Hồn hương khiến chấp niệm báo thù của hắn phóng đại, cho nên cả người hắn sát khí tăng vọt, sợ làm nàng bị thương mới tự cách lí chính mình?

Nếu thật sự như vậy, nàng phải làm như thế nào để Dạ Trầm Uyên sống tốt hơn?

Dạ Trầm Uyên ở trong không gian hắc ám dùng máu của mình vẽ một cái trận pháp ngăn Lệ lão rình trộm, Nguyên Sơ khi biết lão không thể nhìn đến động tĩnh của hắn, trong lòng càng thêm bất an, may mắn hắn cùng lão sinh mệnh tương liên, nếu hắn gặp chuyện không may, nàng còn kịp thời cứu, vậy nên bảo hộ ở ngoài.

Một lần này là ba ngày.

Dạ Trầm Uyên không biết mình làm sao sống qua ba ngày, mà không, ba ngày này đối với hắn không có gì là thống khổ, bởi vì khát vọng trong lòng hắn bị phóng đại đến vô tận, thời gian ba ngày như bị vây trong mây mù.

Tay vừa động, xiềng xích cũng động, Dạ Trầm Uyên lúc đó sợ mình sẽ lao ra, nên thời điểm còn lí trí đã dây xích trói mình lại, lúc này tỉnh táo lại, xuyên thấu tấm chắn nhìn ra bên ngoài, quả thật đã trông thấy người hắn luôn tâm tâm niệm niệm.

Nguyên Sơ không có tích cốc, đồng dạng nàng cũng cần giấc ngủ, nhưng ba ngày này nàng ngồi ở đó không ăn không uống, không hề nhúc nhích, tuy rằng đối với thân thể không có ảnh hưởng nhưng nàng cũng sẽ vô tận mệt mỏi...

Hiện tại, nàng ngồi xếp bằng, mày nhăn lại, mắt to tròn nửa khép rồi lại mạnh mẽ mở ra, hiện nhiên đã tới cực hạn.

Hơn nữa nàng tu vi rất cao, vài năm trôi qua nàng cũng không cao lên nhiều, như trước vẫn là cánh tay nhỏ chân nhỏ, hiện giờ vây thành một đoàn, đáng yêu miễn bàn, cũng đáng thương cực kì.

Dạ Trầm Uyên cảm thấy ngọt ngào, bởi vì nàng để ý mình nhiều như vậy, tuy rằng nàng chưa từng nói ra, mỗi chi tiết nhỏ đều thấy rất rõ ràng, nhưng trong hắn lại khổ sở.

Bởi vì sự để ý của nàng đối với hắn, cùng hắn đối với nàng, là hoàn toàn bất đồng.

Đúng vậy, ba ngày này, hắn hoàn toàn thấy rõ ràng nội tâm của chính mình, cũng sâu sắc ý thức được, hắn đối với Nguyên Sơ, vốn không phải là tình cảm sư đồ.

Cho nên sau này phải làm như thế nào?

Dạ Trầm Uyên sau khi thanh tỉnh tĩnh tọa một lúc lâu, hắn tuổi cũng không lớn, sơ ngộ tình triều, từ khi ngây ngô đến bây giờ, cũng dây dưa lâu như vậy.

Hắn muốn cùng Nguyên Sơ ở cùng một chỗ, làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại hiểu được, hắn đã biết rõ tâm ý của chính mình, chỉ sợ không bao giờ....có thể trở lại như lúc trước, mà nếu hắn quá phận, ảnh hưởng nàng phải chịu so với hắn còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Khi hắn rốt cục suy nghĩ sau này phải làm như thế nào mới tốt, hắn mới thi triển Tẩy Trừ thuật, tẩy rửa toàn bộ dấu vết khả nghi trên người hắn cùng hương vị trong động, mặc xong quần áo mới cởi bỏ tấm chắn.

Cơ hồ trong nháy mắt khi tấm chắn được dời đi, Nguyên Sơ lập tức đứng lên!

" Ngươi cuối cùng cũng đi ra! "

Nàng vội vàng chạy qua, lôi kéo Dạ Trầm Uyên kiểm tra từ trên xuống dưới, có trời mới biết nàng ba ngày qua nhiều lần đã muốn vọt vào, nhưng sợ xúc động của mình sẽ xúc phạm đến hắn nên vẫn cố nén, hiện giờ thấy hắn bình an vô sự đi ra, nàng trong lòng cũng thả lỏng rất nhiều.

" Ngươi làm ta sợ muốn chết! "

Nàng hai tay treo ở trên người Dạ Trầm Uyên, ngửa đầu ủy khuất nói.

Dạ Trầm Uyên cúi đầu nhìn nàng, trong mắt là ôn nhu vô hạn....

Trước kia hắn còn có thể thu liễm, nhưng mà giờ khắc này, hắn không nghĩ tiếp tục thu liễm, tiếp tục áp lực chính mình.

" Ta không sao. Sư phụ thật lo lắng cho ta sao? "

" Đương nhiên lo lắng a! " Nguyên Sơ nắm bàn tay nhỏ, đấm nhẹ vào ngực hắn " Không nói một tiếng liền bế quan ba ngày, còn không thành thật nói ra chính mình bị làm sao! Chẳng lẽ tiểu yêu tinh kia còn hạ độc khác với ngươi? "

Nguyên Sơ nói xong, đưa tay chuẩn bị bắt mạch cho hắn, nhưng rất nhanh đã bị Dạ Trầm Uyên nắm cổ tay ngăn cản, hắn vẫn nắm tay nàng, không buông ra: " Không có, là nguyên nhân của bản thân ta. "

Nguyên Sơ hừ một tiếng, nàng quyết định từ hôm nay sẽ ghét bỏ Kỉ Hồng Nhan!

Bất quá không biết có phải nàng ảo giác hay không, nàng cảm thấy Dạ Trầm Uyên sau khi ra ngoài, khí chất trên người biến hóa.

Trước kia hắn là người tao nhã, đôi mắt kinh tuyệt liễm diễm luôn thấu triệt rõ ràng, khóe miệng mang theo nụ cười, là bộ dáng nhu thuận vô hại.

Nhưng hiện tại, nàng lại cảm thấy trong mắt Dạ Trầm Uyên có gì đó, tươi cười cũng không thuần túy như trước.... Cũng không biết ba ngày này hắn đã sinh ra loại ảo giác gì....

Nhưng mặc kệ thế nào, hắn vẫn là đồ đệ của mình là được rồi!

Nàng nhón chân vỗ bả vai hắn: " Tốt lắm, cái gì đã qua cứ cho qua đi.... Chỉ cần thân thể ngươi không vấn đề, ta liền không nói thêm gì nữa, ta biết trong lòng người đè ép rất nhiều chuyện, không muốn nói cũng không sao, ngươi chỉ cần biết rằng, ngươi muốn làm gì sư phụ là ta đều sẽ ủng hộ ngươi! "

Nguyên Sơ thầm nghĩ, trên người Dạ Trầm Uyên vẫn còn mang theo huyết hải thâm thù! Chờ thực lực đủ, hắn nhất định sẽ trở về trả thù, nàng cũng phải nhanh chóng tu luyện để mạnh hơn, sau đó còn cho đồ đệ một chỗ dựa nữa.

Nhưng lời của nàng lại khiến thân thể hắn cứng lại, hắn nhìn chằm chằm nàng, khó khăn hỏi:

" Ta muốn làm cái gì người đều ủng hộ sao? "

Nguyên Sơ không chút do dự gật đầu: " Cứ yên tâm mà làm đi! "

Khóe môi hắn không khỏi cong lên thành nụ cười, mắt phượng xinh đẹp nheo lại: " Ta muốn.... " Muốn hôn người một chút, như vậy được chứ?

" Ân? " Nguyên Sơ chờ mong nhìn hắn.

" Không có gì.... "

Dạ Trầm Uyên nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, cu

ối cùng đưa tay lên đỉnh đầu của nàng, nhẹ nhàng xoa.

" Ta muốn một mình đi lịch luyện, được chứ? "

Nguyên Sơ ngây ngẩn cả người, nguyên bản Dạ Trầm Uyên xoa đầu làm nàng tức giận, nhưng giây phút này, nàng không tự chủ mà sững sờ.

" Ngươi muốn một mình đi lịch luyện? "

Dạ Trầm Uyên mím môi gật đầu.

Nguyên Sơ kì thật không nỡ, loại cảm giác này giống như hài tử mình vất vả nuôi lớn, khi đủ lông đủ cánh sẽ bay đi, sau đó vài năm không thể thấy một lần, một phong thư gửi về cũng không có và rất nhiều chuyện khác.... Bất quá nàng nghĩ đến cái gì đó, hai mắt sáng lên, khóe môi cũng hiện ý cười.

Nàng hếch mặt nói: " Có thể a! Ngươi muốn đi lịch luyện, cứ yên tâm đi đi a! Hành trình của ngươi đang rộng mở phía trước! "

Nàng nói xong, còn nhón chân vỗ vai hắn.

Dạ Trầm Uyên tuy rằng đoán được Nguyên Sơ sẽ đáp ứng, nhưng thấy nàng hào phóng như vậy, hắn vẫn cảm thấy hơi thất vọng.

Cũng không có cách nào khác, tu chân giới coi trọng truyền thừa, Vạn Kiếm tông còn là tông môn lâu đời, cực kì coi trọng quy củ bối phận, hắn nếu như muốn ở một chỗ với nàng, tông môn hẳn sẽ không dung bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK