Nguyên Sơ âm thầm may mắn chính mình tránh được một kiếp, chợt nghe lão nói như vậy, vẻ mặt vừa khẩn trương!
"Chuyện gì?"
Lệ Lão nghĩ nghĩ, có chút xấu hổ nói, "Ngươi không ở trong khoảng thời gian này, Tiểu Uyên gặp một nam nhân, sau đó, hắn tựa hồ đối với người nam nhân kia rất có hảo cảm, còn hôn người nam nhân kia!"
Nguyên Sơ hóa đá, lại còn là chuyện này!
Lệ Lão thở dài nói, "Tuy rằng, ta cảm giác hắn là muốn bức người kia đi, nhưng hắn hôn người nam nhân kia hai lần, một điểm phản cảm cũng không có... Cho nên ta nghĩ, Tiểu Uyên chỉ sợ là Long Dương chi hảo."
Nói đến đây, lông mày lão nhăn nhó.
Nguyên Sơ thở ra một hơi, "Nguyên lai là việc này a... Đồ đệ lớn rồi có việc của hắn, đồ tôn tự có phúc đồ tôn, ngươi đừng nghĩ quá nhiều."
Lệ Lão nghe vậy, khiếp sợ nhìn nàng, hiển nhiên không nghĩ rằng Nguyên Sơ nghe xong, thế nhưng là loại phản ứng này! Không phải nên nổi trận lôi đình hoặc là nhiệt huyết sôi trào sao?
Lão không cam lòng nói, "Việc khác có thể bỏ qua, nhưng hai nam nhân thì sao được? Việc này ngươi phải khuyên hắn một chút, ngươi là sư phụ hắn, không thể tùy ý hắn làm bừa!"
Nguyên Sơ thật sự rất muốn né tránh đề tài xấu hổ này, nàng co quắp nói.
"Nếu không... Như vậy đi! Ta lựa thời điểm nói nói hắn, đợi về sau gặp được cô nương xinh đẹp, ta sẽ giới thiệu với hắn! Bất quá trước mắt quan trọng nhất không phải chuyện này, cho nên chúng ta sau này hẵng nói đi?"
Lệ Lão gật gật đầu, dặn dò, "Chuyện này không phải là nhỏ, thừa dịp hiện tại Tiểu Uyên chỉ mới lệch hướng, chúng ta nhất định phải sửa tư tưởng hắn lại cho đúng!"
"Được được được, ông nói đúng..." Nguyên Sơ vội vàng phụ họa.
Thấy thái độ tốt, Lệ Lão lúc này mới tạm thời bỏ qua nàng, Nguyên Sơ nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng lừa dối cho qua!
Hai ngày sau, Dạ Trầm Uyên tỉnh lại.
Hắn vừa tỉnh lại, nhìn thấy bản thân đang ở trên pháp khí phi hành của Nguyên Sơ, liền lập tức nhớ chuyện phát sinh trước khi mê man! Mặt trong nháy mắt đỏ lên!
Đáng chết! Hắn thế nhưng ở trước mặt sư phụ lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy?! Đáng giận... Sư phụ sẽ không cảm thấy hắn quá yếu đuối, không chịu nổi mà ngất đi chứ?
Dạ Trầm Uyên càng nghĩ càng nóng lòng, hắn rõ ràng chỉ muốn thể hiện ưu điểm của mình trước mặt Nguyên Sơ, chứ không phải như thế này?!
Hắn không biết rằng chỉ khi chân chính tín nhiệm một người, mới có thể trước mặt nàng không cần che giấu, thậm chí trước mặt nàng, bất tri bất giác biến thành một đứa nhỏ.
"Ngươi tỉnh rồi!" Nguyên Sơ vừa trở về, đã nhìn thấy Dạ Trầm Uyên tỉnh dậy, nàng vội vã dựng một bàn sấp nhỏ, sau đó đem đồ ăn đặt lên.
"Nào, uống nước, ăn một chút gì đi!"
Dạ Trầm Uyên vừa nhìn thấy nàng, trên gương mặt tinh xảo có chút tái nhợt liền hiện lên một tia quẫn bách, hắn hiện tại chỉ hy vọng sư phụ có thể mất trí nhớ, đem chuyện an ủi hắn trước khi hôn mê quên sạch hết!
Nguyên Sơ nhận ra được tâm tình Dạ Trầm Uyên phức tạp, nàng đem đồ nướng trong tay đưa cho Dạ Trầm Uyên, nghiêm túc nói, "Ngươi vẫn chưa cảm thấy khá lên chút nào sao?"
Dạ Trầm Uyên liền vội vàng lắc đầu, "Không, không có."
Hắn nhìn Nguyên Sơ,"Sư phụ yên tâm, ta đã suy nghĩ thông suốt, mặc kệ mẫu thân ta xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ tìm được bà!"
"Ân, ngươi nghĩ được như vậy thì ta yên tâm!"
Nguyên Sơ nhẹ nhàng thở ra, ngồi cạnh bên giường hắn, đôi chân ngắn đong đưa vui thích.
"Ngươi muốn làm gì đều có thể yên tâm to gan mà làn! Dù sao cũng có ta hậu thuẫn!"
"Sư phụ..."
Dạ Trầm Uyên nghe vậy nhìn nàng thật sâu nhưng cuối cùng, hắn đem lời cảm kích nói nuốt trở vào, chỉ nói, "Sư phụ còn chưa ăn cái gì phải không? Người cũng ăn đi."
Nguyên Sơ được Dạ Trầm Uyên chiếu cố riết quen, cũng không cảm thấy Dạ Trầm Uyên như vậy có cái gì không đúng; chung quy trước đó vài năm, đều là Dạ Trầm Uyên chiếu cố nàng.
Mỗi khi Nguyên Sơ cảm thấy có chút khát nước, một giây sau, Dạ Trầm Uyên liền đưa nước đến trước mặt nàng, nàng cảm thấy buồn miệng, sẽ lấy linh quả từ trong trữ vật ra đưa cho nàng.
Dạ Trầm Uyên thấy Nguyên Sơ thích ăn, lại từ trong trữ vật vôi vàng đưa ra điểm tâm.
Trong tay hắn có chiếc nhẫn trữ vật là để dùng đến mấy thứ này, giống như gia vị để nướng, linh quả điểm tâm, cái gì cần có đều có! Nguyên Sơ chỉ cần hưởng thụ là đủ rồi!
Ăn no lưng bụng, Nguyên Sơ đột nhiên thè lưỡi, nói, "Vẫn là ngươi nướng thịt ngon, vì sao ta nướng thì không giống hương vị của ngươi được?”
Tại sao vậy chứ?
Dạ Trầm Uyên cười mà không nói, hắn xé một khối nhỏ thịt đặt ở miệng, đôi mắt thâm thuý, ánh lên vẻ dịu dàng nhìn nàng.
"Không hề, sư phụ nướng ăn cũng rất ngon."
"Thật sao?" Có người cho mặt mũi, Nguyên Sơ liền tích cực một chút, "Vậy từ nay về sau ta sẽ làm cho ngươi ăn nha?! Đây, ngươi cũng đừng chỉ lo ta, ngươi ăn nhiều một chút, con chim cô cô cấp bốn này, ăn thịt nó đối với thân thể ngươi rất có ích!"
Nguyên Sơ vừa nói vừa đem một bên đồ ăn còn dư lại đều đẩy đến trước mặt Dạ Trầm Uyên, hắn quá gầy, khi còn nhỏ còn có chút thịt, sau này... Cũng không biết là do ta giành ăn hay không, mặt mình vẫn duy trì bánh bao, nhưng hắn lại lặng lẽ gầy đi, hơn nữa bồi dưỡng như thế nào cũng không mập nổi.
Vừa nghĩ đến Dạ Trầm Uyên khi còn nhỏ chịu qua khổ cực, cơm ăn không đủ no, bị người khác đánh chửi nhục nhã không nói, còn hiểu chuyện đi chiếu cố người cô cô lớn hơn mình, ta liền cảm thấy đau lòng không thôi, hài tử vừa hiểu chuyện lại nhu thuận như hắn, xứng đáng là nam chủ a!
Nguyên Sơ chiếu cố hắn làm Dạ Trầm Uyên có chút thụ sủng nhược kinh, lúc trước sư phụ cũng sẽ không chú ý những việc nhỏ nhặt này... Hôm nay sao đột nhiên lại chủ động như vậy?
Hắn theo bản năng nói, "Không cần đâu sư phụ, ta no rồi, về sau hãy để cho ta chiếu cố người đi!"
Nguyên Sơ có chút xin lỗi sờ sờ chính mình, "Không được đâu? Như vậy có phải ta quá nô dịch ngươi hay không?"
Dạ Trầm Uyên nghe xong, lộ ra nụ cười tươi khiến cho người ta kinh diễm, như mặt trời toả nắng, phồn hoa nở rộ."Ta nguyện ý bị sư phụ nô dịch." Cả đời đều có thể.