So sánh với bầu không khí vui sướng bên chỗ Nguyệt lão, thì chỗ Mạnh Thê Thê quả thật không vui vẻ gì cho lắm.
Nàng đang ngồi than thở với đám quân sư đầu chó của mình đây.
“Tỷ tỷ, hay là chúng ta đi hỏi bệ hạ một chút đi. Bệ hạ là người có kiến thức sâu rộng, chắc chắn sẽ biết ta nên làm gì!” Huyết Hà tướng quân là kẻ đầu tiên không nhịn được. Trông người hắn thì đô con vậy đấy, nhưng lại là kẻ đầu tiên bỏ cuộc giữa chừng. Dù sao Diêm Vương bệ hạ của bọn họ rất thích phạt, động một chút lại quất roi da, đánh côn trượng, ai cũng chịu không nổi nha!
Thiện Ác đồng tử bình thường rất hay đối nghịch với hắn, nhưng trong chuyện này lại rất đồng lòng với Huyết Hà tướng quân, nó nói: “Đúng vậy nha tỷ tỷ, nếu như Nguyệt lão lại bẩm báo Ngọc Đế nữa, thì tỷ tỷ lại bị phạt mất!”
“Việc này xét cho cùng vẫn là tại ta, giờ ta đi đến chỗ bệ hạ nhận sai đây. Chuyện này không hề liên quan gì đến Mạnh tỷ tỷ cả!”. Trên khuôn mặt đen nhánh Dạ Du Thần toàn là vẻ tự trách, hắn vốn là kẻ trung thành lại chất phác, nếu không phải hắn không thể chết được nữa, thì chỉ sợ đã đưa đầu đến gặp Mạnh Thê Thê rồi.
Dạ Du Thần nói xong liền che mặt định chạy tới điện Liêu Dương.
Mạnh Thê Thê lên tiếng giữ hắn lại: “Cũng không trách đệ hết được, đệ đúng là hơi ngáo thật, nhưng là ta bảo đệ đi. Đến nước này, ta không thể để đệ đi gánh tội thay ta được, đừng có ôm hết tội lỗi về mình nữa!”
Dạ Du Thần nước mắt lưng tròng, nhào vào bên chân Mạnh Thê Thê gào khóc oa oa.
Mạnh Khương là đứa chẳng có tí chính kiến nào, nàng ta vốn cực kì sợ hãi Diêm Vương, hiện giờ nàng ta ở một bên ôm ngực bắt chước Tây Thi, Mạnh Thê Thê chỉ sợ nàng ta lại giật đùng đùng rồi ngất đi.
Thổ Địa công công hiểu biết rộng, mới khuyên rằng: “Tỷ tỷ vẫn cứ đi nói rõ chuyện này với bệ hạ đi. Bình thường bệ hạ dung túng cô như vậy, sẽ không từ chối đâu.”
Mạnh Thê Thê sầu thảm thở dài sườn sượt mấy lần, để nàng đi tìm Thịnh Gia Ngạn chủ động nhận sai, chẳng khác nào bảo nàng đi xin được hành hung tới chết. Nhưng chẳng lẽ nàng phải để mình bị Nguyệt lão thao túng sao? Chuyện này nha, đừng có nằm mơ! Nghĩ đi nghĩ lại hai sự lựa chọn kia xong, nàng vẫn chọn đi tìm Thịnh Gia Ngạn.
Nhưng mà Mạnh Thê Thê không thể nào ngờ được, tất cả những lý do lý trấu nàng nghĩ ra trên đường để chối biến vụ này, sau khi gặp Thịnh Gia Ngạn đã biến đi đâu mất hết.
Lúc này, Thịnh Gia Ngạn trường thân ngọc lập đứng đó, dưới gốc cây Song Sinh nhìn bố cục ván cờ trên bàn đá. Hắn mặc một bộ thường phục đen huyền, dáng vẻ hào sảng, hoa văn hình rồng thêu bằng sợi kim tuyến trên y phục sinh động như thật, thân rồng lấp lánh ánh vàng, trông như vật sống.
Không hổ là Địa Ngục chi chủ, cả người đứng kia trông không khác gì nguồn gốc của mọi hắc ám nha.
Mạnh Thê Thê nuốt một ngụm nước bọt, không phải nàng chưa từng trông thấy bộ dáng Diêm Vương mặc thường phục. Chỉ là từ khi ăn viên thuốc cái gì mà Nồng Tình Mật Ý kia, khiến cho bây giờ nhất cử nhất động của Thịnh Gia Ngạn ở trong mắt nàng đều đặc biệt phong tình.
Cặp mắt bình thường nhìn như băng tuyết đúc thành, không có chút tình cảm nào, bây giờ Mạnh Thê Thê lại có thể đọc ra trong đó mấy phần tơ tình.
WTH? Tơ tình?
Mạnh Thê Thê lúc này mới kịp phản ứng, Thịnh Gia Ngạn chẳng biết đã quay mặt nhìn chằm chằm vào nàng từ lúc nào!
Nàng rất muốn chuyển mắt đi, nhưng sao trong lòng ngứa như mèo cào, ánh mắt chuyển thế nào cũng không đi.
Cuối cùng, vẫn là Thịnh Gia Ngạn nhìn nàng đứng nguyên tại chỗ như cái cọc gỗ bất động mới bước chậm từng bước lại gần nàng.
Nội tâm Mạnh Thê Thê điên cuồng gào thét: Đừng tới đây mà bệ hạ. Ta sắp không khống chế nổi chính bản thân ta rồi!
Nàng siết chặt nắm đấm, thân thể căng chặt, chỉ sợ lơ là một cái là nhào vào người hắn.
Cặp lông mày cực đẹp của Thịnh Gia Ngạn chợt nhíu lên: “Sao hôm nay ngoan thế này? Làm sai chuyện rồi à?”
Giọng điệu cưng chiều như này là như nào? Trước kia sao không cảm thấy giọng Thịnh Gia Ngạn lại dung túng như vậy chứ???
Mạnh Thê Thê không dám mở miệng, trong lòng lại lôi Nguyệt lão ra mắng thầm cả trăm lần. Nồng Tình Mật Ý Đan mà lão chế ra này cũng có dược hiệu quá mạnh đi? Hình như còn càng ngày càng kịch liệt nữa thì phải, Mạnh Thê Thê thề, nếu không phải là mình còn sót lại một tia lý trí thì đã bổ nhào vào người Thịnh Gia Ngạn mà giở trò rồi.
Thịnh Gia Ngạn thấy nàng không nói lời nào, ánh mắt lướt về phía cổng. Ở đó, Huyết Hà tướng quân, Thiện Ác đồng tử, Thổ Địa công công cùng Mạnh Khương, lại còn có Nhật Dạ Du Thần đang nghển cổ theo dõi tình hình bên này. Thấy ánh mắt Diêm Vương quét tới, cả đám người rối rít rụt cổ lại, bị dọa đến mồ hôi lạnh đầm đìa.
Ánh mắt Thịnh Gia Ngạn hơi khựng lại, sau đó dời về phía Mạnh Thê Thê: “Xông họa gì rồi?”
Mạnh Thê Thê đã điều chỉnh tốt tâm tình, hít sâu một hơi: “Bệ hạ đã nghe đến Nồng Tình Mật Ý Đan của Nguyệt lão bao giờ chưa?”
Thịnh Gia Ngạn khẽ gật đầu: “Không chỉ đã từng nghe, mà bên cạnh còn có người từng dùng rồi.”
Mạnh Thê Thê vội vàng cảnh giác hỏi: “Ai?”
Không phải là Diêm Vương đã biết nàng lừa hắn ăn cái viên thuốc đáng chết này rồi đấy chứ?...
Thịnh Gia Ngạn hững hờ chỉ chỗ hắn mới đứng, cây Song Sinh kia đang rung rinh tán lá cây đỏ như máu, gân lá rõ ràng, thân cây to lớn. Hai thân cây đã quấn quýt lấy nhau nhiều năm, lá cây nhiều đến mức sắp che khuất cả bầu trời.
Mạnh Thê Thê nghi ngờ chớp mắt mấy cái, chẳng lẽ cây cũng có thể uống thuốc ư?
Lần đầu tiên, Thịnh Gia Ngạn kiên nhẫn giải thích cho nàng: “Hai gốc cây này trước kia là một đôi quỷ hồn yêu nhau đến không cách nào xa rời, bởi vì không muốn chuyển sinh đầu thai mới đến chỗ Nguyệt lão kia xin đan dược, lấy tình yêu nồng nàn mãnh liệt hóa thành cây Song Sinh, vĩnh viễn quấn quýt lấy nhau.
… Đây là truyền thuyết yêu đến biến dị à?
Nàng bắt đầu càng nghĩ càng sợ dược tính của cái Nồng Tình Mật Ý Đan này rồi, không ngờ lại mãnh liệt như thế…
Vừa nghĩ tới nàng về sau có khả năng biến thành một cái cây, vĩnh vĩnh viễn viễn phải dây dưa không dứt với Thịnh Gia Ngạn thì toàn thân Mạnh Thê Thê run lên, thiếu chút nữa đã quỳ mọp xuống khai hết tất cả. Cũng may nàng buộc mình không run nữa, nhưng vẫn yên lặng thừa nhận: “Bệ hạ còn nhớ hai viên đan dược ta cho ngài xem không?”
Thịnh Gia Ngạn khẽ gật đầu, ánh mắt có chút thâm sâu, Mạnh Thê Thê thấy mà âm thầm giật mình.
“Thực ra đó là…”
“Bệ hạ! Không xong rồi, Phán quan đã xảy ra chuyện.” Bạch Vô Thường từ gian ngoài chạy vào, kéo theo một trận bụi đất mịt mù, có thể thấy được tốc độ cực nhanh.
Mặt Thịnh Gia Ngạn khẽ nhíu lại, Bạch Vô Thường liền run như cầy sấy kể lại toàn bộ câu chuyện: “Hôm nay Ngưu Đầu Mã Diện đi câu một hồn phách, vốn là chuyện cực kỳ bình thường, nhưng nữ tử kia lại không cam lòng đầu thai, nói là bị người hãm hại tới chết, hận càng thêm hận. cũng không hiểu tại sao nàng ta lại có trong tay mấy đoạn tiên cốt, cực kì lợi hại, đã đả thương mấy minh lại rồi chạy trốn. Vừa bị Hắc Vô Thường đuổi theo bắt về rồi, nữ quỷ kia còn cào phán quan bị thương, lúc này đang nhốt trong Công Đức Điện chờ thẩm vấn. Tình huống của nàng ta quá đặc biệt, oán khí lại quá lớn, chỉ sợ đầu thai rồi sẽ liên lụy đến càng nhiều nhân quả, xin bệ hạ ra mặt định đoạt ạ!” Bạch Vô Thường vừa dứt lời, Thịnh Gia Ngạn đã cất bước đi ra ngoài.
Thường ngày vốn không cần Thịnh Gia Ngạn tự mình thẩm vấn hồn phách, nghe nói trong Địa Phủ này có vô số minh lại ngồi trong các điện, mỗi người quản lý một chức vụ riêng, an bài nơi đi của các quỷ hồn. Trừ phi gặp phải những lệ quỷ, oán quỷ, hoặc là Phật, Thần chuyển thế, hoặc là những kẻ có mệnh cách đặc thù như thiên tử cực kỳ khó xử lý mới cần Thịnh Gia Ngạn tự mình tiếp đãi.
Trong Công Đức Điện có kinh văn mà năm xưa Địa Tạng Vương Bồ Tát tự tay tuyên khắc, cho dù là hồn phách lợi hại thế nào vào trong điện đều không thể thi triển bất kì thủ đoạn nào, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi thẩm tra tuyên án. Vừa nghe đến nữ quỷ kia bị giam trong đó thì Mạnh Thê Thê liền biết chỉ sợ lại là một hồn phách không đơn giản.
Nhưng mà nàng còn chưa nói hết lời đâu, đang thì vội tìm Thịnh Gia Ngạn hỏi thăm ý kiến mà. Thế là nàng đành vội vã xách váy chạy theo.