Lâm trạch cách đây không xa, ở phía Đông của thành Lương Châu, sinh sống ở đó đều là những người giàu có và quyền quý. Vào đến ngõ Cửu Sử, hai bên là hàng liễu xanh um tươi tốt đang đung đưa trước gió. Xe ngựa của đoàn người Thịnh Gia Ngạn đi qua ngõ, tiếng bánh xe lăn lộc cộc lộc cộc vang lên giữa ngõ hẻm yên tĩnh không người.
Có lẽ là trời bắt đầu tối, trong hẻm cũng không có quá nhiều người đi lại, Mạnh Thê Thê ngẫu nhiên vén rèm lên cũng chỉ thấy có một hai người bán hàng rong đang gánh đòn gánh đi qua. Bên ngoài đã không nghe được tiếng Mạc Xuân Phong và Hướng Đỉnh Thần nói chuyện với nhau, Thịnh Gia Ngạn cũng tựa vào thành xe không biết đang nghĩ gì. Ba người Lâm gia ôm nhau ngủ lăn lóc.
Nếu như mình có người nhà, thì chắc cũng sẽ giống như bọn họ thế này phải không?
Mạnh Thê Thê nhìn Lâm Cảnh Hành kẹp giữa Diêu Chi và Lâm Cao Sơn, nó cùng lắm mới có mười bốn, mười lăm tuổi, có vẻ không quá để tâm chuyện cha mẹ nó bị truy sát. Thậm chí, có thể nói, ba người Lâm gia đều không quan tâm nhiều lắm, ngoại trừ việc thuê Côi Viên bảo vệ bọn họ một đường xuôi Nam thì đúng là đói thì ăn, buồn ngủ thì đi ngủ, tuyệt không lo lắng quá nhiều.
Lâm Cao Sơn không phải kẻ có lòng tham không đáy, cửa hàng kinh doanh hương liệu của lão từng là hoàng thương, sau mấy năm cung cấp hương liệu cho hoàng thất, lão liền cùng vợ con định cư ở thành Lương Châu, tuyệt đối không tham phú quý. Nếu không, nếu như lão muốn nhiều hơn một chút nữa thì kiếm cái chức quan trong triều cũng không khó.
Lần này bị người đuổi giết, Lâm Cao Sơn bỏ lại toàn bộ gia sản nói đi là đi. Mạnh Thê Thê cảm thấy không phải ai cũng có thể quyết đoán như thế này. Đi nước Việt, tất cả đều làm lại từ đầu, nàng bái phục hai vợ chồng Lâm Cao Sơn bọn họ.
Nàng không biết vì sao lại bị mấy người nhà này làm ảnh hưởng đến cảm xúc, có lẽ là bởi vì bọn họ gặp nguy không sợ, dù cho tình huống có gian khổ nữa cũng không oán giận lấy một câu, vẫn cố gắng lạc quan tiếp tục sống sao cho tốt đi.
Mạnh Thê Thê đang quan sát cả nhà họ Lâm trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh buốt.
Nàng cúi đầu xuống, phát hiện có một thanh đao dài sắc bén màu vàng kim chế tác tinh xảo được Thịnh Gia Ngạn đặt trong tay nàng.
“Ta không biết dùng đao.” Mạnh Thê Thê nhỏ giọng nói, nàng cầm thanh đao trong tay lên ước lượng, chỉ cảm thấy thanh bảo đao nhìn nặng trịch kia cầm trong tay lại thấy nhẹ như cánh ve. Xem ra, đây không phải là vật phàm.
Thịnh Gia Ngạn sửa sang lại ống tay áo: “Muội biết dùng, cứ theo cảm giác là được.”
Mạnh Thê Thê không cự tuyệt nữa, cẩn thận đeo đao bên hông.
Đúng lúc này, xe ngựa xóc nảy một cái rất kịch liệt, Mạnh Thê Thê sơ sẩy một cái suýt nữa thì đầu đụng vào thùng xe, nhưng đã có người nhanh hơn nàng một bước, lấy tay chắn giữa đầu nàng và thành xe.
Lúc này Thịnh Gia Ngạn cách Mạnh Thê Thê cực kì gần, khuôn mặt hai người cũng vì trận xóc nảy lúc nãy mà chóp mũi cũng sắp đụng phải nhau rồi. Mạnh Thê Thê vô thức trừng to mắt, cẩn thận khống chế hô hấp. Hơi thở lành lạnh mang theo mùi bạc hà của Thịnh Gia Ngạn bắt đầu bao phủ lấy nàng.
Mà hắn cũng không có ý định nhúc nhích thân thể, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hai mắt Mạnh Thê Thê. Sâu thẳm nơi đáy mắt tĩnh mịch của Thịnh Gia Ngạn như có ánh lửa, dần dần nối lại thành một đoàn, như thể sắp bùng cháy lên.
“Ai, ai vậy?” Lâm Cao Sơn vừa bừng tỉnh vì xóc nảy đột nhiên bật dậy, cặp mắt đang kèm nhèm vì buồn ngủ nhanh chóng liếc nhìn bốn phía.
Nhưng mà không thấy kẻ xấu đâu, chỉ thấy "sát thủ lãnh đạo" đang cách "sát thủ cô nương" rất gần.
Lâm Cao Sơn thần kinh thô, trực tiếp hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”
Diêu Chi – đã tỉnh ngay lúc xe ngựa nảy lên kia vốn đang định làm bộ từ từ nhắm mắt ngủ tiếp, nghe thấy trượng phu hỏi câu ngu xuẩn như vậy thì không thể nào nhịn được nữa, cũng ngồi bật dậy vỗ vào đầu Lâm Cao Sơn một cái: “Ngu xuẩn! Đi ngủ tiếp giấc của ông đi!”
Mạnh Thê Thê bối rối tránh né, Thịnh Gia Ngạn khẽ vuốt lại vạt áo cũng lùi ra tiếp tục dựa vào thành xe. Chỉ có Lâm Cao Sơn xoa xoa ót, lẩm bẩm với giọng rất là oan ức: “Ta có làm gì đâu.”
Lúc này xe ngựa lại xóc nảy một cái kịch liệt hơn nữa, bên ngoài truyền đến giọng nói đầy cảnh giác của Mạc Xuân Phong: “Tứ gia, cẩn thận!”
Hắn vừa dứt lời, liền có vô số mũi tên xé gió vút tới sau đó cắm phập vào thành ngoài của xe ngựa, phát ra từng trận rung động.
“A!!! Lại tới nữa!” Lâm Cao Sơn thét lên một tiếng ngắn ngủi, phản ứng vô thức đầu tiên của lão là kéo vợ con lại. Lâm Cảnh Hành vừa mới lơ mơ tỉnh ngủ nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài không ngừng truyền đến, hoảng sợ trừng to mắt, cuống quýt ôm chặt lấy eo của mẹ nó.
Mạnh Thê Thê nắm chặt trường đao trong tay, bàn tay lạnh buốt của Thịnh Gia Ngạn nắm chặt cổ tay của nàng, cặp mắt bình tĩnh không lay động của hắn nhìn Mạnh Thê Thê: “Ngồi yên ở đây, đừng lộn xộn.”
Mạnh Thê Thê gian nan gật đầu.
Mặc dù nàng cảm thấy hoảng hốt không thôi trước cảnh ám sát đang diễn ra ngay trước mắt, nhưng sâu trong nội tâm lại ẩn ẩn dâng lên cảm giác hưng phấn. Không biết có phải là vì từ nhỏ đã luyện võ không, mà ở khoảnh khắc kẻ xấu vừa xuất hiện kia phản ứng đầu tiên của nàng là muốn rút đao ra.
Chỉ sợ, nếu không phải nàng bây giờ rất tham sống sợ chết, thì có khả năng đã là người đầu tiên lao ra đại sát bốn phương.
Bây giờ, nàng đã bắt đầu hơi tin chuyện trước kia mình là một sát thủ rồi.
Bên ngoài, Hướng Đỉnh Thần gấp gáp siết chặt dây cương, lái xe ngựa phi nhanh trong ngõ hẻm. Mạc Xuân Phong tay cầm trường tiên, thân hình biến ảo ngăn cản ám tiễn phóng ra từ chỗ sát thủ đang ẩn thân. Xe ngựa không biết được làm từ chất liệu gì, lại không bị mũi tên bắn thủng, vẫn kiên cố mười phần nghênh đón minh thương ám tiễn từ bốn phương tám hướng.
Thịnh Gia Ngạn kéo từ hốc tối trên cửa sổ xe ngựa ra một cái bình chướng khác che kín mít cửa sổ lại, chất liệu có lẽ giống với thùng xe ngựa, nên mũi tên cũng không bắn được qua cửa sổ vào trong xe.
Nhưng hiển nhiên đối phương có chuẩn bị mà đến, không bao lâu đã có mũi tên lửa bắn lên xe ngựa của bọn Mạnh Thê Thê. Lửa bén lên vải mành xe ngựa, cứ thế đốt lên trên, thế lửa càng ngày càng nghiêm trọng làm con ngựa bị kinh hãi, hai con ngựa hí lên không ngừng, cũng không nghe lời như lúc trước nữa chỉ điên cuồng lao về phía trước.
Rõ ràng cảm nhận được xe ngựa đang gia tốc, cùng nhiệt độ quanh thân dần lên cao, Thịnh Gia Ngạn cau mày lại, nói với phía bên ngoài: “Xuân Phong, Đỉnh Thần, mau vào dẫn cả nhà Lâm chưởng quỹ chạy trước đi.”
Mạc Xuân Phong cùng Hướng Đỉnh Thần nghe lệnh, Hướng Đỉnh Thần kẹp lấy hai vợ chồng Lâm Cao Sơn, Mạc Xuân Phong kéo Lâm Cảnh Hành, hai người một trước một sau vọt ra ngoài, Mạc Xuân Phong tay trái ôm Lâm Cảnh Hành, tay phải vung roi ngăn trở mũi tên bắn tới. Lâm Cao Sơn hoảng sợ nhắm mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm A Di Đà Phật, Diêu Chi lại có vẻ không sợ, chỉ một mực quay đầu về phía sau nhìn xem con trai mình có đang ở đằng sau không.
Trong xe chỉ còn lại Thịnh Gia Ngạn và Mạnh Thê Thê, thế lửa đã thiêu hủy một nửa trục xe phía sau, xe ngựa lại xóc nảy điên cuồng, Mạnh Thê Thê lăn từ bên trái sang bên trái, cuối cùng được Thịnh Gia Ngạn ôm chặt lấy.
Nàng lập tức quấn lấy cổ Thịnh Gia Ngạn như con bạch tuộc, Thịnh Gia Ngạn có vẻ rất hài lòng với phản ứng của nàng, một tay ôm lấy nàng càng chặt hơn.
“Lát nữa, ta bảo muội rút đao thì rút đao nhé!” Hắn chỉ dặn dò bên tai Mạnh Thê Thê một câu như vậy, liền ôm lấy nàng phi thân mà xuống.
Trong quá trình bỏ xe lao ra đường, Thịnh Gia Ngạn vẫn không quên đeo mặt nạ kỳ lân mạ vàng của hắn lên, chỉ còn lộ ra hai mảnh môi hình dạng đẹp mắt cùng một đôi mắt lạnh như băng.
Chỉ thấy dưới một mảnh ráng chiều như gấm, sáng chói, nam tử mặc y phục đen tuyền, đầu đội quan ngọc, ôm lấy nữ tử váy đỏ chầm chậm đáp xuống, khí chất như thần, thiên hạ vô song.
Lúc này đã có người áo đen ẩn nấp trong chỗ tối cầm kiếm lao ra, thế tới hung mãnh muốn vây công, hàn kiếm trong tay Thịnh Gia Ngạn run lên, kiếm khí giống như bão tuyết cuồng phong quét ngang một mảng lớn, làm lớp người trước mặt bị bức lui mấy bước. Những kẻ nội lực không đủ đã ngã xuống đất, mất đi tiên cơ.
Không biết ở nơi nào lại truyền đến một tiếng còi vang, bọn sát thủ lại một lần nữa sắp xếp lại đội hình, chiêu thức biến hóa khôn lường mà đánh úp lại.
Đúng lúc này, Thịnh Gia Ngạn đột nhiên nói: “Rút đao!”