• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Vivian Nhinhi

***

Phương Thiên Bảo bị Mạnh Thê Thê chặn họng nói không lên lời. Hắn quay lưng đi không thèm để ý tới nàng nữa, nhưng chẳng được bao lâu lại nhịn không được quay lại hỏi: “Thế lúc nãy hắn ta nói gì với cô vậy?”

Mạnh Thê Thê liếc hắn một cái, chậm rãi đáp: “Không liên quan đến anh!”

Phương Thiên Bảo khoanh tay trước ngực, giọng rất hùng hồn: “Chúng ta tốt xấu gì cũng ở trên cùng một con thuyền, cô cũng nên nói cho ta nghe với chứ?”

“Vì sao ta phải nói cho anh?” Ánh mắt Mạnh Thê Thê quét hắn từ trên xuống dưới, hừ lạnh một tiếng: “Nhỡ đâu anh là tội phạm giết người, ta lại tiết lộ cho anh thì chẳng phải ta thành đồng lõa à?”

….Phương Thiên Bảo cảm thấy mình bị mấy câu này của nàng chọc cho tức nghẹn.

Là ai bảo mỹ nhân đều ôn nhu săn sóc vậy hả? Hắn thấy Mạnh Thê Thê này đẹp thì đẹp thật, như miệng còn lợi hại hơn cả mặt nhé. Mà nói đi cũng phải nói lại, hình như vị Thịnh công tử kia hắn đã từng gặp ở đâu rồi…

Phương Thiên Bảo vuốt cằm suy nghĩ, ngồi xổm xuống một góc.

Thịnh Gia Ngạn nói không sai, đến ban đêm, người của nha môn đã thả Mạnh Thê Thê ra. Nghe nói Mạc Xuân Phong dẫn Triệu Hổ đến chỗ Nhiếp Tân làm chứng, tiện thể còn đưa ra bằng chứng Mạnh Thê Thê chỉ có võ công mèo cào.

Nghe nói lúc ấy Lâm Cao Sơn cũng ra mặt giải thích thay Mạnh Thê Thê: “Mạnh cô nương trẻ tuổi kia, tôi thấy chuyện giết người là cô ta không dám làm đâu, đến giết gà tôi e cô ta cũng không dám luôn ấy. Từ lúc tôi biết cô ta đến nay, cô ta nhát như cáy, nhìn máu đã sợ rồi thì sao dám giết người chứ?”

Lâm phu nhân ở một bên phụ họa: “Đúng vậy nha, nếu cổ biết võ công lại dám giết người, vậy tại sao lần trước lại bị người bắt cóc, lại còn bị kẻ xấu đuổi cho chạy khắp núi nữa hả?”

Ngay cả Lâm Cảnh Hành cũng có mặt, tay chắp sau lưng một bộ cao nhân đắc đạo: “Nếu ngài bảo Mạc ca ca giết người, ta khả năng còn tin. Chứ nếu bảo Mạnh tỷ tỷ thì quá là buồn cười!”

Mạnh Thê Thê biết cả nhà họ Lâm tin tưởng nàng như vậy, vừa cảm động chấm chấm nước mặt vừa âm thầm gào thét trong lòng.

“Đúng là ta không dám giết người, nhưng mà “sợ hãi” với cả “nhát cáy” là sao hả, hả hả? Ta phải cảm ơn cả nhà các người sao???”

Tóm lại, Mạnh Thê Thê thuận lợi ra khỏi cửa nhà giam mà không mất một cong tóc nào. Nàng bỏ qua ánh mắt hâm mộ của Phương Thiên Bảo, nghênh ngang đi ra ngoài.

Khi Mạnh Thê Thê vừa bị bắt đi - lại thấy ánh mặt trời – quay về Tây Uyển của Cao phủ, cả nhà Lâm Cao Sơn còn chuẩn bị lễ giải xui cho nàng.

Mạnh Thê Thê nhìn chậu than trước mặt, Mạc Xuân Phong với Lâm Cảnh Hành ở một bên còn cầm cành bưởi phẩy phẩy trên người nàng. Hai vợ chồng họ Lâm thì đầy mặt chờ mong nhìn nàng.

“Các vị… định nấu cơm dã ngoại à?” Nàng dừng chân, nhìn đám người.

“Con bé ngốc!” Lâm phu nhân cười mắng một tiếng: “Đột nhiên bị vạ oan vào ngục là quá xúi quẩy, bước qua chậu than đốt vía, lấy lá bưởi đuổi vận rủi nào!”

“A?” Mạnh Thê Thê sững sờ, quay đầu lại nhìn sắc mặt Thịnh Gia Ngạn vẫn nhạt nhẽo như vậy, chẳng hề có ý ngăn cản.

Mạnh Thê Thê lại nhìn mấy kẻ đang đứng trước mặt nàng gật đầu khích lệ nàng bước qua chậu than. Do dự một lát, nàng quyết định thuận theo nguyện vọng số đông, nhắm mắt bước qua chậu than đỏ, liền nhận được một tràng pháo tay cổ vũ.

Cùng lúc đó, đám minh lại dưới Địa Phủ đang ngồi lại bên nhau xem “Cuộc sống của Diêm Vương và Mạnh bà trên trần gian – tập 3” cũng vỗ tay và hò reo như sấm dậy. Đương nhiên, đoạn này thì Mạnh Thê Thê không nghe được.

Ba người nhà họ Lâm – sau khi nàng bước qua chậu than thì cầm cành bưởi xông lên, đập nàng một đường từ đỉnh đầu xuống gót chân, còn nhảy nhót vung vẩy như thầy mo, cảnh tượng phải nói là quỷ dị hết sức.

Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cười. Cả đám quay lại thì phát hiện Phương Thiên Bảo đã ăn mặc chỉnh tề, toàn thân ngọc ngà gấm vóc. Chiếc nhẫn bằng ngọc lục bảo trên ngón tay cái được ánh lửa chiếu đến lấp lánh. Hắn phẩy quạt xếp trên tay ra thong dong nói: “Chỗ các vị thật là náo nhiệt mà.”

Thịnh Gia Ngạn nhíu mày, tỏ vẻ ghét bỏ “Tại sao lại là ngươi?”.

Mạnh Thê Thê vẫn còn rất kinh ngạc: “Sao anh cũng được thả ra sớm vậy?”

Phương Thiên Bảo chẳng cần ai nói cũng tự tiện bước qua chậu than: “Tất nhiên là sớm rồi, cô có thể ra, vì sao ta không thể chứ? Người lại không phải ta giết.” Sau đó hắn kéo Lâm Cảnh Hành lại: “Nhanh, nhanh, nhanh, mau phủi cho anh họ mày nữa nào, đuổi vận xui cái.”

Lâm Cảnh Hành ghét bỏ hắn, xoay người chạy mất. Phương Thiên Bảo xắn tay áo lên đuổi theo. Tây Uyển ồn ào như họp chợ.

Mạnh Thê Thê ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, cảm thấy tối nay thật là một buổi tối tốt đẹp.

Trên chỗ cửa thùy hoa có một bóng đen chợt lóe lên, ánh mắt lạnh băng của Thịnh Gia Ngạn quét sang, chỗ đó đã không còn bóng người…

………..

Trong địa lao âm u ẩm ướt, chuột chạy ngang dọc, kiến bò lổm ngổm. Giọt nước từ trên trần rơi xuống mặt đất nhớp nháp, làm chỗ rơm rạ vốn dơ bẩn nhếch nhác lại ướt thêm một góc.

Cao Lan nép vào một góc, tóc tai bù xù, sắc mặt ảm đạm không có sức sống, mặt mũi lấm lem bẩn thỉu, không hề còn vẻ cao ngạo của tiểu thư Cao phủ trước đây nữa. Nàng ta trừng mắt nhìn con chuột đã chết rất lâu trên mặt đất, không biết đang nghĩ gì.

Trước mặt nàng ta có một cái chén vỡ, bên trong còn ít nước đục ngầu.

Địa lao này khác một trời một vực với khu nhà giam của Mạnh Thê Thê và Phương Thiên Bảo. Điều kiện trong địa lao rất tồi tệ, canh ngục thì thô bạo, đồ ăn cũng không được cung cấp đúng giờ. Nơi này thường giam những người vĩnh viễn không được ra ngoài. Lúc Cao Lan vừa vào đây, cùng phòng với nàng ta còn có một bà điên.

Bà này có một hôm đói quá, nhặt một con chuột lên cắn một cái, không đầy nửa ngày sau, bà ta sùi bọt mép chết rồi.

Cao Lan vẫn nhớ lúc nha dịch vào khiêng xác bà điên kia đi, mặt mũi bọn hò tràn đầy vẻ căm ghét, nhìn nàng không khác gì nhìn những con chuột kia.

Giống hệt nhau, hèn mọn và đê tiện.

Chén nước trước mặt Cao Lan rung lên, cửa địa lao được mở khóa.

“Bà nói gì nói nhanh lên, thời gian không đợi người đâu Cao phu nhân.” Tên quan coi ngục không kiên nhẫn xóc xóc túi bạc hậu hĩnh trong tay, dùng mắt ra hiệu với hai thuộc hạ, bọn họ cùng nhau lui ra ngoài.

Cao phu nhân cười lấy lòng: “Tạ ơn quan gia.”

Sau đó, bà ta xách váy dẫn hai nha hoàn đi vào địa lao.

Vừa bước vào, một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi, Cao phu nhân vội che miệng, suýt nữa thì nôn ra.

Cao Lan của bà lại bị giam ở một nơi như thế này suốt ba ngày sao?

Trong lòng Cao phu nhân trăm mối ngổn ngang, bà ta cố gắng đè nén cảm xúc xuống.

“Mẹ!?” Cao Lan nghe thấy giọng nói quen thuộc, cặp mắt trống rỗng bắt đầu sáng lên, nàng ta quỳ trước cửa, nắm lấy song gỗ: “Mẹ, mẹ đến thăm con à?”

Cao phu nhân rảo bước lại gần, thấy con gái yêu được nuông chiều xinh đẹp ngày xưa bây giờ mặt mũi bẩn thỉu, tóc tai bù xù không ra hình người, lại còn khó coi hơn ăn mày ngoài đường. Cao phu nhân òa lên khóc: “Lan Nhi, mẹ tới muộn.”

Cao Lan nắm chặt tay của Cao phu nhân, tấm tức khóc lên: “Mẹ, mẹ mau cứu con ra ngoài với! Con không muốn ở lại đây. Chỗ này thật đáng sợ, ngày nào cũng có người chết. Bọn họ không cho Lan Nhi ăn cơm, còn bảo Lan Nhi giết người, đời này sẽ không ra được. Con không chịu nổi nữa rồi, mẹ, mẹ cứu con với.”

Cao phu nhân sao không biết nỗi khổ sở oan ức trong lòng con gái chứ? Nhưng lần này là Đại Lý Tự của kinh thành phái quan sai đến giám sát vụ này, dù Cao Hiển và Cao phu nhân đã nghĩ hết biện pháp muốn đưa Cao Lan ra cũng căn bản không làm nên trò trống gì. Lần này Cao phu nhân có thể đến thăm Cao Lan không biết đã phải bỏ ra bao nhiêu bạc. Toàn bộ tích cóp cả đời của Cao Hiển và bà ta cũng đổ vào đây một nửa mới đổi được cơ hội gặp Cao Lan chớp nhoáng này đây. Cao Hiển hai ngày trước đã viết thư mật kể lại chuyện này gửi đi kinh thành, cầu xin thái tử giúp đỡ, nhưng Đông Cung tới giờ vẫn chưa tỏ thái độ gì. Chỉ sợ bên ấy cũng đang cân nhắc thiệt hơn, Triệu phi chắc chắn cũng tạo áp lực trong cung.

Người nhà họ Triệu, sợ là không chịu để yên rồi.

Những lời này bà ta tất nhiên không dám nói với con gái, chỉ trấn an: “Cha con đang nghĩ cách rồi, con đừng sốt ruột, nhanh thôi, con sắp được ra ngoài rồi.”

Cao Lan lau nước mắt, ảm đạm gật đầu, chính nàng ta cũng biết hi vọng xa vời. Đột nhiên nàng ta nhớ ra điều gì, lại ngẩng đầu lên: “Mẹ, Thịnh công tử biết việc này không?”

Nhắc đến vị Thịnh công tử này, Cao phu nhân lại tức điên: “Con còn nhắc đến y làm gì? Bên cạnh y chẳng có một Mạnh cô nương rồi sao? Làm sao nghĩ ra con nữa! Thôi mau quên đi.”

Cao phu nhân oán hận trong lòng, ban đầu bà ta bày kế cho Mạnh Thê Thê cũng phải nếm thử cảm giác ngồi tù, ai biết vị Thịnh công tử kia lại có năng lực thông thiên quảng đại như vậy, chỉ một ngày đã cứu được ả ra ngoài.

Thật đáng hận, Mạnh Thê Thê kia không thể biết cảm giác bị giày vò của con gái bà ta.

Cao Lan lắc đầu, chưa hề từ bỏ ý đồ với Thịnh Gia Ngạn: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ, mẹ nghe xong nhất định không được bàn với phụ thân, mà đi tìm thẳng Thịnh công tử mới được.”

“Chuyện gì vậy?” Cao phu nhân nhìn Cao Lan với vẻ hồ nghi.

Trong mắt Cao Lan dần dấy lên ánh lửa, trái tim đã chết đi của nàng lại bắt đầu sống lại: “Con hoài nghi, Thịnh công tử là vị nắm quyền trong kinh thành kia. Thiên hạ này có mấy người họ Thịnh chứ, huống chi dáng người kia con gái sẽ không nhớ lầm đâu. Mẹ chỉ cần vào phòng con, lấy miếng ngọc bội để ở ngăn thứ hai trong hộp trang sức ra đưa cho chàng nhìn, chàng sẽ biết là con.”

“Chuyện này là thật à?” Cao phu nhân kinh ngạc cực kì, bà ta nhìn vẻ chắc như đinh đóng cột của con gái, có vẻ không phải nói dối, huống chi còn có tín vật chứ?

“Thật, thật như vàng!” Cao Lan vội nói: “Mẹ, nếu như chàng đúng là cái vị dưới một người trên vạn người trong kinh thành kia, mẹ có thể đi cầu chàng. Chỉ cần chàng chịu mở miệng thì ai dám làm khó con nữa đâu?”

Vị duy nhất nắm mọi quyền hành trong kinh thành kia, Cao phu nhân không thể nào tin được một Nhiếp chính vương vô cùng tôn quý lại đang làm khách trong Cao phủ nho nhỏ của bà ta… Nếu đúng là vậy thì đây chắc chắn là một biện pháp hay để cứu Lan Nhi ra.

Nhưng khác với ý tưởng của Cao Lan, trong lòng Cao phu nhân nảy ra một mưu kế xấu xa. Trước mắt, bà ta phải an ủi cho con gái yên lòng đã: “Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ giúp con cầm ngọc bội đưa cho y.”

Hai người lưu luyến không rời hồi lâu, quan coi ngục rốt cuộc không chờ được, tới thúc giục Cao phu nhân ra ngoài. Cao phu nhân về phủ, mặt cũng không kịp rửa vội chạy thẳng đến thư phòng của Cao Hiển.

Cao Hiển lúc này đang bị việc công quấn thân, phiền não hết sức, lại thấy phu nhân nhà mình không lễ phép xộc thẳng vào, người còn bốc mùi hôi thối thì quát ầm lên: “Bộ dạng bà thế này còn ra thể thống gì nữa?”

Cao phu nhân đóng cửa phòng lại, trong mắt đầy vẻ hưng phấn pha lẫn chút điên cuồng.

“Ông bảo, nếu chúng ta thay thái tử tìm được cơ hội đánh trọng thương Nhiếp chính vương thì Lan Nhi có phải được cứu ra ngay không? Ông lại còn có thể thăng quan ầm ầm, từ nay về sau cả nhà chúng ta có thể kê cao gối ngủ nữa.”

Cao Hiển nghe xong, sững sờ, ánh mắt trở lên thâm sâu nham hiểm vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK