Đấy, nữ nhân là phải quyết đoán như em hoa yêu Sơ Hoa ấy.
Phụ nữ hiện đại không ngại rút cọc phang trâu
Chỉ biết đẻ trứng thì làm ăn gì hả gà ơi?
“Đẻ trứng á?”
Chuyện đẻ trứng thì nàng biết, chị họ của nàng là Thanh Loan từng đẻ được hai quả trứng, nở ra hai tiểu thanh loan xinh xắn. Phượng hoàng từng hỏi chị họ Thanh Loan làm sao mà đẻ được hai quả trứng này, nhưng lúc đó chị họ không biết lên cơn điên gì, nghe nàng hỏi một cái là đỏ mặt đuổi nàng ra ngoài.
Từ bấy về sau, chuyện đẻ trứng đã biến thành chuyện thần bí nhất trong lòng phượng hoàng. Hiện giờ, nghe thấy cóc tinh đề nghị, nàng không khỏi nhỏ giọng hỏi lại: “Đẻ kiểu gì, giờ ta muốn đẻ luôn.”
Nàng đường đường là một phượng hoàng cao quý, sao có thể bị hạ bệ bởi một hoa yêu nho nhỏ chứ?
Cóc tinh nghe xong thì run lên: “Đẻ trứng thì ta không biết, họ hàng nhà bọn ta đều chỉ đẻ trứng bọc* thôi. Sao tỷ không hỏi đế tôn thử xem? Long tộc cũng đẻ trứng, ấp trứng mà duy trì nòi giống đó.”
Phượng hoàng nghe xong, lập tức muốn vọt đến chỗ hắc long hỏi cho rõ ràng, cóc tinh vội vàng ôm lấy cái chân gà của nàng: “Tỷ tỷ, chuyện này phải đợi lúc nào xinh đẹp và chỉ có hai người hẵng hỏi, tế nhị thôi.”
“Vì sao phải hỏi tế nhị?”
“Tế nhị cái gì?” Hắc long bước từ trên đài cao xuống, túm cổ phượng hoàng xách lên.
Cóc tinh vội vàng cười làm lành: “Không có gì đâu đế tôn, là tỷ tỷ có chuyện muốn nói, tỷ ấy muốn hỏi giờ ngài có rảnh không ạ?”
Phượng hoàng bị hắc long bóp cổ, hô hấp khó khăn, chân gà quờ quạng, cánh vỗ phành phạch.
Hắc long đáng chết, rốt cuộc hắn có biết ôm gà không vậy? Tay không khống chế lực gì cả, định bóp chết nàng à?
Hắc long liếc phượng hoàng một cái, đặt nàng xuống dưới đất. Hoa yêu đứng một bên giương mắt nhìn.
Từ trước khi đến đây, nàng ta đã nghe nói đế tôn có thu một con gà tinh làm cục cưng, ngày ngày ngủ chung với con gà tinh này, còn nghịch nước với ả. Lần này hoa yêu đến đây, mục đích chính là báo cáo tình hình khu vực mà nàng ta đang quản lý cho đế tôn, tiện thể nhìn xem là tiểu yêu không biết trời cao đất rộng nào dám cướp người từ tay nàng ta.
“Có lời gì, đợi ta về hẵng nói. Giờ ta phải đi làm chính sự với Sơ Hoa đã.” Hắc Long sửa sang ống tay áo, sai người đi chuẩn bị xe giá.
Hoa yêu kiêu ngạo ngẩng cao cái đầu xinh đẹp, còn quẳng cho phượng hoàng một cái liếc đầy đắc ý.
Được sủng ái nữa thì đã sao, chẳng phải cũng chỉ là một con gà con không giúp được tí tích sự gì sao?
Phượng hoàng cảm nhận được ánh mắt khiêu khích của nàng ta, tức giận giậm chân tại chỗ vỗ cánh: “Ta cũng phải đi!”
“Cô đi làm gì?” Hắc long cau mày: “Dạo này có một mảnh thủy vực ở Man Hoang không được yên ổn, đi sẽ có nguy hiểm, cô ở lại đây đi.”
“Vậy tại sao nàng ta lại đi được?” Phượng hoàng tức giận chỉ vào hoa yêu.
Nàng tức giận thật đấy, vì sao hoa yêu này còn có cả tên, mà nàng ngay cả tên cũng không có. Trước kia khi còn trên thiên đình, đồng loại của nàng cũng chỉ gọi nàng một câu: “Tiểu Thất!” Tất cả mọi người đều lấy thứ tự làm xưng hô, không có già mồm như hoa yêu kia, còn tự lấy tên phàm nhân cho mình nữa.
Hắc long còn chưa kịp trả lời, hoa yêu đã vọt lên trước đáp: “Đấy là chuyện đương nhiên, khu vực kia vừa khéo nằm ở bên cạnh quả núi của ta. Ta phát hiện có bất thường tất nhiên phải bẩm báo cho đế tôn rồi. Mà tất nhiên cũng phải do ta dẫn đường cho đế tôn nữa. Gà muội muội đừng đi thì hơn, miễn cho có kẻ không có pháp lực đến đó, vạn nhất xảy ra chuyện gì không hay, đế tôn lại trách ta.”
Hắc long còn chưa mở miệng, phượng hoàng đã lao vút lên bàn của hắn, cóc tinh bị nàng đe dọa giơ lên một quyển sổ gấp, phượng hoàng chấm chân gà vào mực, đặt trên sổ gấp đầy đe dọa, còn hung tợn bảo hắc long: “Anh mà không dẫn ta đi, ta sẽ lấy móng vuốt làm dấu cho anh!”
Hắc long liếc nàng một cái, mặc dù vẫn là khuôn mặt lạnh lẽo vô tình kia, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra mấy phần chế nhạo: “Nếu cô không sợ thật thì đi theo cũng được.”
Phượng hoàng vui vẻ, hắc long lại bổ thêm một câu: “Không được gây thêm phiền toái, không cho phép chạy lung tung.”
Phượng hoàng vội đồng ý, dẫn cóc tinh và chó yêu leo lên xe giá của hắc long. Lúc đi đến trước mặt hoa yêu, còn không quên hừ một tiếng ra oai.
Xe giá của hắc long là một toa xe do một con dơi to lớn kéo. Bốn góc của toa xe có treo đèn lồng màu xanh da trời pha lẫn màu xanh lá cây, lúc này, trăng đã treo đầu cảnh, đèn lồng đang thắp sáng lên những tia sáng yếu ớt.
Trên xe, hoa yêu báo cáo cụ thể hơn về mảnh hải vực mà bọn họ sắp đi kia.
“Thực ra, nói sao cũng thấy kì quái, mảnh hải vực kia kết nối đến tận cùng Man Hoang, cho tới nay đều là do thủy quan mà đế tôn cử ra báo cáo định kỳ tình hình cho ta. Nhưng đã lâu rồi ta chưa nhận được sổ gấp từ thủy quan. Với cả…” Hoa yêu vén rèm xe, cau mày nhìn mặt biển xanh đậm mênh mông vô bờ bên dưới: “Mảnh hải vực này càng tĩnh mịch, ta lại càng sợ tình hình không ổn. Chuyện này, người ngoài chắc không nhìn ra được cái gì, chỉ còn cách mời ngài tới.”
Phượng hoàng nằng nặc đòi hắc long ôm mình, nàng dựa vào ngực hắc long qua cửa sổ xe nhìn xuống dưới.
Từng mảng hải vực lớn màu mực lam, nhìn qua không thấy bến bờ, yên tĩnh như lỗ đen tản ra sức hút cắn nuốt vạn vật.
Phượng hoàng theo bản năng thấy hơi sợ sợ, lát sau co rúm lại dựa vào ngực hắc long. Hắc long vuốt ve lưng nàng như trấn an, nhưng hai người dường như không phát hiện biến hóa vi diệu này.
Phượng hoàng nhìn mặt biển tĩnh mịch, vừa nghĩ vừa sợ hỏi: “Anh đường đường là một đế tôn, làm sao không dẫn thêm ít người ra ngoài.”
“Sợ à?” Hắc long nhướng mày, hoàn toàn không hề lo lắng gì cả.
“Sao ta phải sợ chứ?” Phượng hoàng mạnh miệng lầm bầm.
Hoa yêu nhìn hai người họ thân mật cực kì, hừ lạnh một tiếng: “Một mình đế tôn cũng đủ để Tứ Hải Bát Hoang e ngại, huống chi một thủy quan của thủy vực nho nhỏ? Nhưng chướng khí của Man Hoang sẽ sản sinh ra rất nhiều tà ma, như loại thủy quan rất lâu không nộp sổ gấp này, hoặc là cố ý phản bội, hoặc là…” Đôi môi xinh đẹp của nàng ta bĩu một cái: “Chết rồi.”
Gió biển se lạnh từ cửa sổ ập vào mặt, phượng hoàng khẽ rùng mình một cái.
Cóc tinh đã sợ đến mức rúc vào một góc xe ôm đầu, còn lẩm bẩm: “Nếu thủy quan bị tà ma mới sinh ra giết rồi, vậy thì vùng biển này an tĩnh như thế là vì bị đã tà ma cắn nuốt hết... Một vùng biển, có nhiều yêu tinh, yêu quái đến vậy, nếu bị nó cắn nuốt hết, thì pháp lực của nó sẽ khỏi phải bàn đi…”
Cóc tinh vừa dứt lời, đã nghe ngoài kia truyền đến tiếng phanh gấp chói tai, xe quỷ đang bay vun vút như vừa đột ngột đụng phải thứ gì, phát ra tiếng động kịch liệt, cũng dừng hẳn lại.
“Đế tôn!” Con dơi kéo xe ngoài kia kêu la: “Vùng biển này tự xuất hiện kết giới! Không thể tiến về phía trước nữa rồi ạ!”
Bầu trời mới rồi còn có trăng sáng chiếu rọi, giờ này chợt tối sầm xuống, tia chớp xanh lè như ẩn như hiện trong mây, tiếng sấm rền vang xa gần. Không khí bị mưa gió vần vũ lên từng đợt, xe quỷ xóc nảy không ngừng. Phượng hoàng được hắc long ôm chặt vào trong lòng, mới không bị ngã chổng vó như cóc tinh hay khuyển yêu. Hoa yêu có vẻ bị đập đầu vào thành xe, giữa lúc hỗn loạn có nghe thấy tiếng nàng ta yêu kiều kêu lên một tiếng.
Giọng nói của hắc long truyền từ đỉnh đầu xuống: “Có sao không?”
Phượng hoàng lắc đầu: “Không sao.” Đột nhiên khóe mắt nàng quét đến cảnh tượng ngoài cửa sổ, kêu to thất thanh: “Có sao! Có sao! Chạy mau, sét đánh đến đây rồi!”
Chuyện này nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tia sét cách đó không xa như vật sống, cấp tốc bổ về phía xe quỷ bọn họ đang ngồi. Con dơi tinh ra sức lùi về sau, mấy luồng sét tím đen đánh thẳng xuống mặt biển, sau đó, chính giữa mặt biển dâng lên một vòng xoáy, như cuốn hết cả mảnh hải vực này chảy ngược vào trong, toàn bộ mặt biển cũng lõm xuống dưới.
Vòng xoáy xuất hiện làm không trung nổi gió to, tình cảnh như muốn xé nát xe quỷ ra. Dây cương mắc lên người dơi tinh đã đứt đoạn một dây, nó liều chết cắn lấy toa xe, muốn kéo xe quỷ ra khỏi phạm vi vòng xoáy, nhưng cố gắng hồi lâu vẫn tốn công vô ích.
Hắc long dúi phượng hoàng vào trong ngực hoa yêu, mặt không đổi sắc đá cóc tinh và chó yêu đã té xỉu ở cửa khoang xe sang một bên, một mình hắn chắn giữa cửa khoang xe, tay trái bắt lấy dây cương đang bay múa giữa không trung, gió thốc cho vạt áo choàng đen của hắn tung bay phần phật, hắc long đứng giữa trung tâm vòng xoáy không nhúc nhích.
Cùng lúc đó, tay phải của hắc long cấp tốc kết ấn, vòng sáng màu vàng kim nhanh chóng bao bọc lấy xe ngựa. Xe quỷ không lắc lư nữa, vững vàng đứng giữa lốc xoáy.
Phượng hoàng đứng sau lưng hắn nhìn thấy rõ rành rành, hắc long rút từ lòng bàn tay trái ra một thanh bảo kiếm chém sắt như bùn, lóe sáng lạnh lẽo, cổ tay lắc nhẹ cắm thẳng thanh kiếm vào giữa vòng xoáy trên mặt biển.
Bảo kiếm rơi vào xoáy nước, phượng hoàng nghe thấy một tiếng rồng ngâm vang trời.
Trong chốc lát, sấm sét rạch ngang trời vội vàng tiêu tán, mặt biển cũng dần bình tĩnh trở lại. Mây đen nhanh chóng tan đi, mặt trăng sáng vằng vặc lại xuất hiện trên bầu trời cao tối đen lần nữa.
Cùng tiêu tán với mây đen, còn có kết giới hình thành giữa biển. Lúc này, kết giới đã bị hắc long đánh tan, gió vần trên mặt biển, thổi tới một mùi tanh hôi khó nói nên lời.
Dường như là mùi của một thứ gì đó hư thối lâu ngày, hun cho cóc tinh đang hôn mê cũng nhảy dựng dậy.
“Được cứu rồi!” Trong mắt cóc tinh chảy ra hai dòng lệ nóng, nó thều thào hoan hô vì sống sót sau tai nạn.
Phượng hoàng và hoa yêu đều còn đờ mặt ra chưa tỉnh hồn, sau đó, hai người phát hiện đang dựa sát vào nhau, vội vàng ghét bỏ đẩy đối phương ra.
Phượng hoàng chạy đến bên chân hắc long, giật giật ống quần hắn: “Giờ anh cũng nhìn thấy rồi đấy, vùng biển này không bình thường như thế, anh mau niêm phong chỗ này lại đi, sau đó chúng ta có thể về rồi!”
Hắc long nhìn mặt biển màu lam tối tăm âm trầm, thản nhiên bảo: “Chúng ta xuống xem thử đã.”
“Cái gì cơ?” Phượng hoàng cả kinh dựng hết cả lông lên: “Vừa nãy anh cũng thấy rồi còn gì, trận sấm sét kia kì quặc như vậy, nếu là do tà ma gây nên, tức là nó đã có thể hô mưa gọi gió, chắc chắn không phải tà ma đơn giản rồi! Thừa dịp hiện giờ nó còn chưa ra khỏi mặt nước được, anh mau nhốt nó lại đi chứ!”
“Không được!” Hắc long cự tuyệt như chém đinh chặt sắt: “Bên cạnh vùng biển này chính là núi của hoa yêu, xa hơn chút nữa là thành Thiết Vi, nếu chờ đến lúc nó tu luyện thành rồi thì ai bảo vệ được ngàn vạn con dân của Man Hoang ta?”
Phượng hoàng sốt ruột: “Chuyện này không giống như tiểu thuyết nói nha, trong tiểu thuyết nói anh là trùm phản diện đó, hành động chính nghĩa như vậy không phải việc anh nên làm đâu. Hắc long, chúng ta về đi thôi, ta sợ hãi…”
Cuối cùng hắc long quay đầu nhìn nàng một cái: “Để Sơ Hoa mang cô trở về trước, ta xử lý xong việc ở đây sẽ quay lại ngay.”
……Tên này không phải là rồng, hắn rõ ràng là một con trâu cứng đầu!
Phượng hoàng không còn cách nào đành túm lấy áo bào của hắc long, vẻ mặt dù chết không sờn: “Nể tình anh cho ta ăn uống nhiều ngày qua, ta không thể để anh đi chịu chết một mình được, mau nhảy đi, ta nhắm mắt lại rồi đây!”
Cóc tinh với chó yêu đồng loạt lùi về sau: “Đế tôn, tỷ tỷ, hai người đi nhanh về nhanh, bọn ta hỗ trợ trông coi xe quỷ cho. Miễn cho người khác trộm mất, giờ xe quỷ đắt lắm… Á!!!!”
Hai đứa nó còn chưa nói xong đã bị hoa yêu quơ một cái túm chặt trong tay, hoa yêu sóng vai đứng cạnh hắc long: “Muốn đi thì cùng đi, không cần kẻ nào ở lại cả!”
* Dịch giả: Đoạn này hơi loằng ngoằng, chim, bò sát (phượng hoàng với long thì cũng xem như loại này:v) đẻ trứng, cái trứng này gọi là đản, thụ tinh trước, đẻ trứng sau, sau đó ấp để nở thành con. Trong khi lưỡng cư (cóc, ếch) và một số sinh vật bậc thấp hơn đẻ trứng dạng bọc, cái trứng này gọi là noãn, đẻ ra xong trứng mới được thụ tinh. Cho nên ý con cóc tinh là nếu muốn đẻ trứng cho đế tôn, phượng hoàng phải đi trình bày với đế tôn, và phải abc xyz bla bla nữa.