• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch, biên: Thanh Hoan

***

Ngay sau khi hắn đi rồi, trên chỗ đặt cái hộp có một trang giấy rơi xuống, năm chữ viết trên đó, chắc hẳn nếu Dạ Du Thần nhìn thấy thì nhất định sẽ không dám cầm.

Nửa ngày sau, Nguyệt lão mới đi uống rượu ở nhà Thái Bạch Kim Tinh về, phát hiện cửa của Trân Bảo Các mở toang, vào kiểm tra một vòng, trông thấy đan dược lão để trên nóc giá sách không thấy, lão sờ trán nghi hoặc: “Kỳ quái, Nồng Tình Mật Ý đan của ta đâu?”

Mạnh Thê Thê nhận được tin Dạ Du Thần truyền về nói là mình đã đắc thủ. Nàng nhất thời nhảy cao lên ba trượng, kết quả đau rút mông, đành phải ngoan ngoãn nằm xuống, lấy một miếng bánh quế mà Thịnh Gia Ngạn sai người đưa tới bỏ vào miệng nhai.

Không ngờ tiểu tử Dạ Du Thần này không biết đan dược hình thù ra sao mà cũng có thể đắc thủ. Chắc là không cầm nhầm đâu nhỉ? Ừ… Đợi lát nữa vẫn để tất cả mọi người quan sát xác nhận một lần xem.

Từ cổng truyền đến tiếng Cô Hoạch điểu phanh gấp, tiếp theo là một loạt “Binh! Binh! Bốp! Bốp! Rầm!” Mạnh Thê Thê đoán, nhất định là Cô Hoạch điểu lại đụng đổ tường nhà nàng rồi. Có điều không sao, lòng dạ tâm trí nàng giờ đều đổ hết vào cái linh đan diệu dược kia rồi, nên cũng không trách tội Dạ Du Thần không cẩn thận.

Chỉ thấy Dạ Du Thần một đầu tro bụi đi vào, tiến lên chắp tay thở dài, giọng dõng dạc: “Ti chức may mắn không làm nhục mệnh!”

Mạnh Thê Thê từ sau rèm đưa tay ra: “Đồ đâu?”

Dạ Du Thần nở nụ cười như nắng sớm, móc trong ngực áo ra một cái hộp mười phần hoa lệ. Mạnh Thê Thê nhận lấy, đám Huyết Trì tướng quân lập tức xúm lại.

Mạnh Thê Thê mở hộp ra, trong nháy mắt, trong hộp phát sáng lấp lánh lung linh, hào quang bắn ra bốn phía. Mạnh Thê Thê, Dạ Du Thần, Huyết Trì tướng quân, Mạnh Khương, Thiện Ác đồng tử, Thành Hoàng, Nhật Du Thần, cả thảy là bảy cái mặt đồng thời xuất hiện trên hộp, được hào quang trên hạt châu chiếu sáng, phản chiếu rõ nụ cười gian trá cùng lỗ mũi sâu hoắm của bọn họ.

Mạnh Thê Thê vừa cười vừa nghi ngờ hỏi; “Ê, sao lại có hai viên?”

Dạ Du Thần khựng lại, hắn cũng không biết. Ngược lại Thiện Ác đồng tử cái hiểu cái không đáp: “Linh đan diệu dược, chỉ sợ đây là hai viên duy nhất, lại bị Dạ Du Thần mang về hết.”

Mạnh Thê Thê nhìn Dạ Du Thần, tên này đã đắc ý lại ra vẻ khiêm tốn mím môi gật đầu. Mạnh Thê Thê lúc này mới lại tiếp tục cười.

Nàng học theo bộ dạng Thịnh Gia Ngạn lúc gấp tấu chương, “Bập!” một tiếng đóng hộp lại: “Đồ tốt như vậy, ta tất nhiên phải chia sẻ với bệ hạ.”

Kỳ thực nàng mới không nói nàng sợ ăn rồi có tác dụng phụ gì, cho nên để Thịnh Gia Ngạn thử trước đâu…

Đám người bị hành động trượng nghĩa của nàng làm cảm động đến hai mắt đẫm lệ mông lung, Huyết Trì tướng quân nắm lấy khăn tay của Mạnh Khương, xoa xoa dòng thanh lệ trên khuôn mặt bánh nướng của hắn: “Mạnh tỷ tỷ! Quá nghĩa khí!”

Mạnh Thê Thê không muốn chậm trễ, sợ Nguyệt lão phát hiện lại chạy tới đòi về. Nàng vội vàng phóng ra ngoài, chuẩn bị bò lên Cô Hoạch điểu bay về điện Liêu Dương chỗ ở của Diêm Vương. Nhưng mông nàng bị thương, hai tay chống lên trên toa xe, cắn chặt răng bò lên. Cố gắng nửa ngày vẫn không bò lên được, còn loáng thoáng nghe thấy có người đang cười trộm sau lưng.

Mạnh Thê Thê hung tợn quay đầu. Mạnh Khương Khương cầm khăn che mặt, Huyết Trì tướng quân làm bộ vật lộn với Thiện Ác đồng tử, Thành Hoàng sờ râu ria thưởng thức sắc trời, Dạ Du Thần với Nhật Du Thần ôm nhau khóc thầm, ngay cả Cô Hoạch điểu cũng làm bộ chải vuốt lông vũ.

Mạnh Thê Thê không nghi ngờ gì, quay đầu lại tiếp tục nhoài người bò lên. Nàng vừa quay đầu, cả đám người liền lặng lẽ cười thành một đoàn.

Cuối cùng, mọi người thực sự nhìn không nổi nữa, hợp sức đẩy nàng vào trong xe. Cô Hoạch điểu vỗ cánh, một trận bụi đất tung mù kéo toa xe phía sau phóng về chân trời, nhằm phía điện Liêu Dương của Diêm Vương mà đi.

Gã sai vặt canh cổng nhìn từ xa thấy Cô Hoạch điểu kéo xe lướt đến, ngửa đầu ngáp một cái, hoàn toàn không có tí kinh ngạc nào với tình cảnh này.

“Mạnh bà giá lâm!” Giọng hữu khí vô lực.

Cửa lớn màu xanh đồng cót két rộng mở, lúc này, Thịnh Gia Ngạn đang ngồi trong sân đọc và duyệt công văn với tốc độ nhanh như gió, khóe mắt quét thấy Mạnh Thê Thê tiến đến nhưng không thèm nhúc nhích, chỉ coi như không thấy.

Hắc Vô Thường đứng bên lại ngáp một cái.

Mạnh Thê Thê đến vội vàng, đúng là chưa nghĩ ra lý do làm thế nào mới lừa Thịnh Gia Ngạn ăn viên linh đan này.

Vẫn cứ chào hỏi trước thì hơn…

“Bệ hạ nha, ta tới thăm ngài.”

Thịnh Gia Ngạn ung dung buông giấy tờ xuống, mi dài chớp một cái, lúc này mới làm như chú ý tới nàng, phủi phủi tro bụi không biết có tồn tại không trên áo, ngoài cười mà trong không cười hỏi: “Cô lại có ý đồ gì?”

Mạnh Thê Thê nghẹn lời, ho khan vài tiếng: “Bệ hạ nói gì thế, ta đến là để cảm tạ bánh quế bệ hạ tặng ta nè.”

Thịnh Gia Ngạn quét nàng một chút, khóe miệng chậm rãi nhếch lên: “Thật sự không phải để trả thù chuyện bản vương đánh cô sao?”

“Sao có thể như thế chứ?” Mạnh Thê Thê nhớ đến chuyện này, trong lòng vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười xun xoe.

Ánh mắt Mạnh Thê Thê và hắn giao hội giữa không trung, như có thực chất, Hắc Bạch Vô Thường đứng hai bên, chỉ cảm thấy trong không khí có dòng điện xẹt gào thét phóng qua.

Sát khí thật mạnh…

Mạnh Thê Thê đưa hộp ra, vào chủ đề chính ngay: “Bệ hạ, sắp đến sinh nhật của ngài rồi đi?”

Thịnh Gia Ngạn nhìn thoáng qua hộp, bờ môi vẽ lên một độ cong cực mỏng, cười nhạt đáp: “A Mạnh, sinh nhật của bản vương còn phải đợi thêm một năm lẻ bốn tháng nữa.”

Hắc Bạch Vô Thường đồng thời khụ khụ lên. Nhưng Mạnh Thê Thê là ai chứ? Luận da mặt dày, nàng đã xưng danh thứ hai thì Địa Phủ này không ai dám xưng đệ nhất nha. Nàng đáp: “Vậy coi như thuộc hạ ta đây tặng trước không được à, nghe nói có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, pháp lực tăng mạnh đâu.”

Thịnh Gia Ngạn cụp mắt nhìn hạt châu: “Cô đưa cho bản vương ăn à?”

Mạnh Thê Thê gật khẽ như gà mổ thóc, một mặt chờ mong nhìn Diêm Vương.

Thịnh Gia Ngạn đẩy hộp về phía Mạnh Thê Thê: “Nếu là vật tốt, sao bản vương có thể hưởng một mình chứ, chẳng bằng A Mạnh dùng trước một viên đi.”

Thịnh Gia Ngạn tên cáo già này! Mạnh Thê Thê nghĩ thầm, vốn chính là muốn hắn thí nghiệm thuốc, sao lại biến thành nàng ăn? Dưới ánh mắt bức bách của Thịnh Gia Ngạn, Mạnh Thê Thê duỗi một bàn tay.

“Ăn cái viên bên trái ấy!” Thịnh Gia Ngạn nhàn nhạt bảo.

Mạnh Thê Thê nhìn qua, phát hiện viên bên trái kia hơi nhỏ hơn một chút. Trong lòng lại thấy xem thường, còn là Diêm Vương đâu, ăn cái gì còn muốn chọn cái lớn nhất! Hừ!”

Nàng cầm viên thuốc lên, không do dự liền ừng ực nuốt xuống. Hắc Bạch Vô Thường đều trợn to mắt nhìn nàng. Bọn họ vẫn tưởng Mạnh Thê Thê cầm độc dược tìm Diêm Vương đồng quy vu tận chứ, thế nhưng thấy nàng ăn hết hơn nửa ngày cũng không có phản ứng gì, trong lòng thở dài một hơi.

Mạnh Thê Thê ăn xong, cảm giác không có chút biến hóa nào. Nhưng nàng vẫn sợ tác dụng phụ của thuốc này không lập tức phát ngay, chết còn phải tìm người làm đệm lưng chứ, không thể tha cho Thịnh Gia Ngạn như vậy được! Thế là nàng tiếp tục nịnh nọt: “Bệ hạ, giờ ngài có thể yên tâm ăn rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK