Thẩm Xán vừa mở mắt, mới năm giờ rưỡi, trân trân ngó trần nhà không sao ngủ được. Vì tỏ vẻ thân cận hôm nay mình có nên hẹn anh đi ra ngoài chơi không? Nhưng hai người ra ngoài chơi không phải tương đương với hẹn hò sao? Hẹn hò với Quý Quân Húc? Ngẫm lại liền cả người không được tự nhiên, không được tự nhiên……
Ở trong phòng mình lăn lộn đến bảy giờ rưỡi, Thẩm Xán rốt cuộc quyết định ám chỉ với Quý Quân Húc hôm nay thời tiết tốt, thích hợp giao du linh tinh, nếu anh rủ thì mình sẽ đi, nếu tên đầu gỗ kia không thông suốt thì coi như đánh mất cơ hội.
Xuống lầu Quý Quân Húc đang ngồi trên bàn ăn sáng.
“Chào.” Thấy Thẩm Xán xuống lầu Quý Quân Húc thuận miệng nói sớm an.
“Ừa… Chào.” Đột nhiên thân cận như vậy Thẩm Xán vẫn không quá quen.
Nhìn thấy bác Tường mang cháo đi ra hai người lại cùng nhau chào, bà kinh ngạc bưng lấy nồi cháo đứng lại, do mình tuổi lớn sao? Tại lỗ tai không tốt hay tại mắt không tốt vậy?
Thẩm Xán làm bộ như không phát hiện biểu tình không dám tin của bác Tường nhận lấy cháo trong tay bà: “Cẩn thận nóng.”
“Bác Tường, bác cũng ngồi xuống cùng nhau ăn đi.” Quý Quân Húc kéo ghế bên cạnh ra cho bác Tường ngồi xuống.
Bác Tường mơ mơ hồ hồ, không rõ chuyện gì xảy ra ngồi xuống ăn cơm.
Cổ nhân có câu: Ăn không nói, ngủ không nói.
Những lời này có thể miêu tả hoàn hảo tình hình trên trên bàn cơm lúc này. Một bàn ba người ăn cơm, im ắng, không ai nói chuyện, ngay cả tiếng bát đũa va chạm cũng rất ít.
Bác Tường quan sát Quý Quân Húc rồi lại ngó Thẩm Xán, hai người đều giữ vẻ mặt bình thường, lo ăn phần cơm của mình, bà liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Hôm nay thời tiết đẹp đấy…” Đột nhiên Thẩm Xán mở miệng đánh vỡ trầm mặc.
“Ừ, đúng vậy.” Quý Quân Húc đáp.
Bác Tường nhìn về phía bầu trời vẫn đầy tuyết rơi, hiện tại mấy người trẻ tuổi vẫn quan tâm thời tiết có đẹp hay không hả?
“Thích hợp để đi ra ngoài một chút.”
“Ừ, nhớ cẩn thận đường trơn.”
Thẩm Xán dừng đũa nhìn về phía Quý Quân Húc, thấy anh cũng không có ý mời mình đi ra ngoài, cắn răng nói: “Anh hôm nay có hoạt động gì à?”
“Có, hẹn người khác ra ngoài.” Quý Quân Húc lau miệng đứng dậy, “Tôi đi trước, mọi người ăn tiếp đi.” Nói xong liền trở về phòng mặc vào áo khoác đi ra ngoài, không chút nào do dự hay dừng lại, xem ra không giống tự dưng viện cớ.
Thẩm Xán chán nản.
Bác Tường nhìn hai người bỗng dưng lại giống người bình thường trong nhà cùng nhau trao đổi, vốn tâm tình đã khôi phục bình tĩnh lại bắt đầu gợn sóng, bọn họ rốt cuộc trưởng thành, không còn tính khí của trẻ con, phu nhân ở trên trời thấy chắc cũng sẽ vui vẻ.
Thẩm Xán có ảo giác như vừa bị leo cây hậm hực không nói nên lời, gọi điện thoại cho Tuần Hữu hẹn hắn cùng Hồ Vân Bằng ra ngoài.
“Đi đâu?” Phía bên kia đầu dây giọng Tuần Hữu vẫn mang theo buồn ngủ, thanh âm biếng nhác.
“Chỗ nào cũng được, miễn là ra ngoài.”
“Không…”
“Ai gọi đấy?” Bên kia truyền đến tiếng của một người khác nhưng nghe không rõ ràng.
“Thẩm Xán.”
“Này.” Một trận tạp âm qua đi tiếng của Hồ Vân Bằng truyền đến, “Đi trượt băng ở trường không?”
Thẩm Xán giơ điện thoại sửng sốt ba giây: “Hồ Vân Bằng?”
Tuần Hữu còn chưa rời giường, Hồ Vân Bằng lại ở bên cạnh cậu, nói cách khác hai người bọn họ ngủ cùng nhau?
“Ừ, có đi không?” Thanh âm Hồ Vân Bằng lại truyền đến.
“Đi.” Thẩm Xán không có hứng thú miệt mài theo đuổi xem quan hệ của bọn họ đến cùng là như thế nào, lập tức đáp ứng.
“Mười giờ gặp.”
“Được.”
Khi Hồ Vân Bằng cùng Tuần Hữu tới sân trượt băng ở trường thì đã chậm hơn nửa giờ, ngoài cửa không thấy bóng dáng Thẩm Xán đâu.
“Đã kêu cậu sớm lại đây hơn chút, Thẩm Xán tức giận bỏ đi rồi.” Hồ Vân Bằng hét lên.
“Trách tôi? Tôi rõ ràng có bảo cậu nhanh lên, chính mình chậm trách ai được?” Tuần Hữu lấy di động ra gọi đến máy của Thẩm Xán,“Nếu cậu ta không có ở đây, cậu cũng không được phép chơi đâu.”
“Làm sao có thể dậy nhanh như vậy được…” Vừa nghe khả năng không thể trượt băng Hồ Vân Bằng liền bất mãn than thở.
“Này, tụi tôi đến rồi, ông đang ở đâu vậy?”
“Ở bên trong, mấy ông vào luôn đi, vào cửa sẽ thấy.” Thanh âm Thẩm Xán trong điện thoại nghe có vẻ không tốt lắm, chẳng lẽ thật sự tức giận?
Hai người mua vé đi vào, quả nhiên vừa vào cửa liền thấy Thẩm Xán, cậu đang ghé vào vòng bảo hộ bên sân thượng, hai người đi đến bên cạnh mà cậu còn chưa phát hiện.
Tuần Hữu nhìn theo ánh mắt Thẩm Xán hơi nở nụ cười, thành phố G thật đúng là nhỏ bé.
Quý Quân Húc đang kéo tay một nam một nữ ở trên sân vui vẻ trượt băng.
“Hai ông cùng đến à?” Địa điểm là Hồ Vân Bằng chọn, nhất định không có khả năng Thẩm Xán đuổi theo Quý Quân Húc tới được.
“Không phải, vô tình gặp thôi.”
Lúc Thẩm Xán đứng ở cửa đợi người thì xa xa thấy Quý Quân Húc kẹp giữa một nam một nữ đi tới, không biết vì sao cậu lại trốn ở một bên, đợi ba người kia mua vé xong mới vụng trộm mua vé theo vào.
Nam sinh thì cậu không biết, nhưng nữ sinh kia Thẩm Xán nhận ra là em họ mình – Thẩm Kiều, Thẩm Kiều đối Quý Quân Húc có thể nói “Nhất kiến chung tình”, từ lần đầu tiên gặp mặt đã theo sau mông anh không rời, còn hay nói sau này lớn lên phải gả cho anh.
Thì ra hôm nay vội vàng đi ra ngoài là để hẹn Kiều Kiều. Ảo giác bị leo cây bỗng chốc tiếng hóa thành ảo giác đi bắt gian.
Nhưng nam sinh bên cạnh là ai? Thẩm Xán nhớ tới việc Quý Quân Húc trộm hôn mình, tim đập đột nhiên chìm xuống, chẳng lẽ là bạn trai anh?
“Bên cạnh cậu ta là ai vậy? Hình như chưa thấy bao giờ.”
“Em gái của tôi.”
“Em gái của ông? Thế còn cậu con trai kia?” Tình hình này cho dù Tuần Hữu có một bụng mưu ma chước quỷ cũng nhìn không ra.
“Lần trước ông nói thấy tên đó cùng một nam sinh hôn môi, chính là cậu ta?” Hồ Vân Bằng bỗng nhiên nhớ tới lời Thẩm Xán nói.
“Không phải, sao có thể như thế được!” Thẩm Xán không hề nghĩ ngợi thốt ra, thanh âm vô ý cất cao,mọi người chung quanh cả kinh đồng loạt hướng cậu nhìn ngó. Ý thức được mình phản ứng quá khích, Thẩm Xán hạ giọng giải thích nói: “Không phải cậu ta, ngày đó quá mờ không thấy rõ.”
Những lời này có vấn đề, Tuần Hữu vừa định hỏi liền bị người khác cắt ngang.
“Anh! Anh Xán!”
Thẩm Kiều phát hiện Thẩm Xán đang đứng ngoài sân, hưng phấn mà hướng hắn phất tay, Quý Quân Húc cũng nhìn về phía hắn.
Ảo giác đi bắt gian thăng cấp thành bắt gian không xong còn bị phản dame. Thẩm Xán xoay qua hướng khác thử học làm đà điểu giả vờ như không nhìn thấy bọn họ.
“Anh Xán.” Thẩm Kiều buông tay Quý Quân Húc ra trượt đến trước mặt Thẩm Xán.
Tránh không khỏi chỉ có thể kiên trì chào hỏi: “Thật trùng hợp, em cũng tới đây à.”
“Em với anh Quân Húc đi cùng nhau, ảnh ở kia kìa.” Thẩm Kiều hướng Quý Quân Húc vẫy tay.
Nam sinh cùng Quý Quân Húc trượt băng bỗng nhiên mất trọng tâm, nghiêng mình về phía trước sắp ngã sấp xuống, Quý Quân Húc vội trượt đến phía trước nam sinh đỡ lấy cậu ta, nam sinh cũng thuận thế đem đầu tiến vào trong lòng Quý Quân Húc.
“Có vẻ bọn họ cảm tình khá tốt.” Tuần Hữu nhìn về phía Thẩm Xán nói.
Thẩm Xán không lên tiếng chỉ nhìn chằm chằm hai người kia, chẳng lẽ thật sự là bạn trai anh ấy? Vậy đêm đó anh hôn mình làm cái gì? Biến thái chính là biến thái, có bạn trai còn hôn loạn khắp nơi. Trong lòng nghẹn một cỗ hỏa, không cách nào phát ra được.
“Em với anh tình cảm cũng tốt mà.” Nói xong Thẩm Kiều liền muốn nhào vào trong lòng Thẩm Xán, bị Thẩm Xán nghiêng người né tránh, may mà một bên chính là vòng bảo hộ nên tuyển thủ trượt băng nửa vời Thẩm Kiều mới không đến mức ngã sấp xuống.
“Anh, nhiều người như vậy anh cũng cho em chút mặt mũi nào sao?” Thẩm Kiều quyệt miệng thể hiện sự bất mãn.
“Chào” Quý Quân Húc cùng nam sinh tay cầm tay nhau trượt đến.
Có lẽ chính Thẩm Xán cũng chưa phát hiện ánh mắt mình gắt gao dính tại bàn tay đang nắm của hai người, cậu mím môi không nói lời nào, cảm giác chán ghét đối Quý Quân Húc lại tràn tới.
“Anh trượt tốt ghê ha, chút nữa chúng ta lên thử đấu vài lần coi sao?” Hồ Vân Bằng xoa tay nóng lòng muốn thử.
“Không cho so, tưởng trượt băng dễ lắm sao, nơi này là chỗ để thi đấu này nọ hả?” Tuần Hữu lạnh lùng nói.
Hồ Vân Bằng nhíu mày trợn mắt, dỗi hừ một tiếng: “Không so thì không so, hung dữ gì chứ.” Nói xong đi đổi giày không hề để ý đến cậu nữa.
“Chúng ta cũng đi đổi giày đi.” Tuần Hữu nói.
Thẩm Xán không đi, thẳng tắp nhìn về phía Quý Quân Húc: “Cậu này là ai vậy? Cũng không giới thiệu một chút.”
“Cậu ta hả.” Quý Quân Húc ôm chầm lấy nam sinh dựa sát lại, vỗ vỗ đầu cậu ta,“Cậu không phát hiện ra điều gì sao?”.
“Phát hiện cái gì? Tướng phu thê sao?” Thẩm Xán tức giận nói.
Lời mới nói ra khỏi miệng, ba người đều sửng sốt, lập tức Thẩm Kiều cười ha ha: “Anh Xán, ha ha ha ha, thật sự là làm em buồn cười chết mất, vậy anh cũng nghĩ ra được, ha ha……”
Quý Quân Húc buông nam sinh ra xấu hổ mở miệng: “Đây là em họ tôi Quý Quân Minh.”
Tuần Hữu quay đầu cười trộm.
“Em họ?” Thẩm Xán đột nhiên nghĩ đến người giám hộ chính thức của Quý Quân Húc hình như là bác ruột hắn, con trai của bác Quý Quân Húc nhỏ hơn hắn thì phải, có lẽ gọi là Quý Quân Minh. Cúi đầu bụm mặt, xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp ai.
“Chào anh ạ.” May mà Quý Quân Minh không suy nghĩ gì nhiều, lễ phép chào hỏi Thẩm Xán.
“Chào cậu, vừa rồi đùa mấy cậu chút thôi, đừng để trong lòng.”
“Không đâu.”
Một hồi xấu hổ cuối cùng cũng được hóa giải, Thẩm Xán theo Tuần Hữu đi đổi giày, Thẩm Kiều nói mệt, vung tay mặc kệ muốn nghỉ ngơi.
Hồ Vân Bằng sớm đổi xong giày một mình vào sân đi bộ, Tuần Hữu không yên lòng về hắn nên đổi xong giày cũng đi theo.
“Đi thôi.” Thẩm Xán vươn tay mời Thẩm Kiều.
“Không chơi, nghỉ một lát, mấy anh đi đi.” Thẩm Kiều cũng không muốn động.
“Em cũng muốn nghỉ một lúc các anh đi đi.” Quý Quân Minh nói.
“Hết cách rồi, cậu chỉ có thể mời tôi.” Quý Quân Húc đem tay mình bỏ vào trong tay Thẩm Xán cười nói.
Thẩm Xán cầm tay Quý Quân Húc đem hắn kéo: “Đi thôi.”
Thẩm Kiều đứng một bên mang biểu tình giống hệt như bác Tường buổi sáng, anh Xán hôm nay trúng tà à?
“Uống nước đi.” Sau khi mọi người đều đi xa, Quý Quân Minh cầm ra bình giữ ấm đổ nước đưa cho Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều nhìn xung quanh một cái, dựa sát vào: “Anh uy em đi.”
Quý Quân Minh thu tay mình lại, uống luôn.
“Ai cho anh uống, em khát.” Thẩm Kiều chém giết chén trà trong tay Quý Quân Minh lại bị Quý Quân Minh ôm, cúi đầu dán lên.
“Này như vậy hả?” Quý Quân Minh liếm liếm môi buông ra.
“Đáng ghét, có nhiều người nhìn như vậy.” Thẩm Kiều che mặt đang nóng lên,“Anh có thể tôn trọng chức nghiệp lưu manh này một chút không?”
“Được được, lần sau sẽ để em chủ động.” Quý Quân Minh sủng nịch cười cười.
Người trong sân hiển nhiên không chú ý gì đến tình huống bên ngoài sân.
“Cùng trượt không?” Quý Quân Húc đến gần Thẩm Xán bên tai cười khẽ.
“Hừ, đừng khinh thường người khác.” Thẩm Xán đẩy Quý Quân Húc ra trượt một vòng xinh đẹp trong sân. Động tác lưu sướng, thân thể tuyệt đẹp, trong ngoài sân có không ít người dừng lại vây xem.
“Thế nào?” Thẩm Xán lại trở lại trước mặt Quý Quân Húc đắc ý cười.
“Cũng không tệ lắm, cùng nhau trượt?” Quý Quân Húc đưa tay.
“Cảm ơn, không cần.” Thẩm Xán một bước dẫn đầu trượt đi, Quý Quân Húc đuổi theo.
Hai người ở trên sân đi lại như thoi đưa, sóng vai trượt, dẫn tới quần chúng vây xem càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có không ít người cầm di động ra chụp ảnh.